Thấy Lâm Nhiên rời đi, Lâm Túc ngồi yên tĩnh trên ghế, lần
này không còn ai quấy rầy sự yên tĩnh của anh nữa. Tuy rằng anh định giở
chút trò vặt làm Ngụy Nguyên sốt ruột, nhưng cũng không hề muốn có lời đàm
tiếu.
Tuy rằng lời đe dọa lúc trước chỉ là đùa giỡn, nhưng
nếu kêu anh làm thật thì cũng được thôi, cứ nhắm thẳng khớp xương mà đánh,
trật khớp thì bẻ lại, có thể làm người ta đau đến chết đi sống lại, nhưng
cuối cùng ngay cả vết thương nhẹ cũng chẳng phải.
Tuy không có ai nói ra nói vào, nhưng Lâm Túc lại bị
giáo viên các môn gọi lên hỏi một lượt, sau khi xác định trạng thái của
anh không ổn thật, giáo viên gọi điện thẳng cho Ngụy Nguyên.
“Tụt xuống hạng 99 trong lớp?” Từ lúc Ngụy Nguyên nhận
được phiếu điểm của Lâm Túc tới nay, chưa bao giờ có thành tích kém như
vậy: “Vì sao?”
“Em ấy không chịu nói, phía chúng tôi đang cần sự hợp
tác của phụ huynh, xem có phải em ấy bị đe dọa hay gì không, hoặc là gặp
phải chuyện gì đó.” Giáo viên nói.
“Được, tôi biết rồi.” Ngụy Nguyên cúp máy, xoay người
gọi trợ lý điều tra tình hình gần đây của Lâm Túc.
“Cháu là Lâm Túc đúng không?” Một người phụ nữ trang
điểm đậm tấp xe vào lề, hạ cửa sổ chào Lâm Túc: “Ôi chao, nhiều năm không
gặp, cháu đã lớn vậy rồi à, quả là một đứa trẻ điển trai.”
“Cô là ai thế ạ?” Lâm Túc lễ phép hỏi.
Cơ hội mà cậu chờ đã tới rồi.
Người phụ nữ kia vuốt tóc, mùi nước hoa nồng nặc bay
ra, mùi hương rẻ tiền kia làm Lâm Túc phải nín thở.
Cô ta cười nói: “Cũng khó trách cháu không biết cô, cô là
cô họ của cháu đây mà, bao nhiêu năm rồi cô mới tìm được cháu.”
“Là cô họ thật ạ, nhưng cháu chưa từng gặp cô, nhỡ cô
là bọn buôn người thì sao?” Lâm Túc cười nói.
Sắc mặt người phụ nữ kia chợt cứng đờ, rồi lập tức
cười bảo: “Thằng nhóc này nói gì thế không biết, mẹ cháu tên La Quyên có
phải không? Cha cháu tên Lâm Văn Bân, ông nội cháu tên...”
Cô ta liệt kê ra đầy đủ, hơn nữa còn rất chi tiết.
Lâm Túc không gật đầu cũng không lắc đầu, nhưng thái độ kia
chính là ngầm thừa nhận.
“Cô họ tới tìm cháu có chuyện gì không?” Lúc Lâm Túc nói
tiếp thì đã sửa xưng hô, rõ ràng đã tin rồi.
“Năm đó, lúc cha mẹ cháu mất đúng lúc cô tới vùng duyên
hải gây dựng sự nghiệp, nhiều năm không về, vừa trở về đã nghe nói cha mẹ hai
đứa không còn nữa, còn hai đứa thì được nhà họ Ngụy nhận nuôi.” Người
phụ nữ lau khóe mắt, nói: “Bắt hai đứa ở nhà người khác chắc chắn rất
khó chịu, lần này cô trở về chính là để đưa hai đứa đi.”
“Nhưng cô nói với cháu cũng vô dụng thôi, quyền giám hộ
nằm trong tay chú.” Lâm Túc bình tĩnh nói: “Hay là cháu dẫn cô đến gặp
chú nhé?”
Thật ra thân phận của người phụ nữ này là thật, chỉ
tiếc cô ta là một trong những kẻ lừa đảo ở trong tuyến thế giới gốc,
đương nhiên mục đích của cô ta không phải là muốn nuôi hai đứa trẻ, mà là
lăm le tài sản nhà họ Ngụy, định kiếm chác chút đỉnh.
Đương nhiên Lâm Túc phải để cô ta đến gặp đương sự, nếu
không người này nào sẽ để yên, sẽ còn quấy rầy đến cả Lâm Nhiên.
Người phụ nữ không ngờ lại có thể được dẫn đến gặp
người nhà họ Ngụy dễ dàng như vậy, lập tức nhiệt tình nói: “Vậy cháu lên xe
đi, cô dẫn cháu đi tìm chú cháu.”
“Cô họ à, muốn gặp chú cháu thì cần phải hẹn trước,
bây giờ chú đang rất bận, mấy ngày nữa đi ạ.” Lâm Túc cười nói: “Đến lúc đó
cháu gọi điện thoại cho cô.”
Hai người lưu số điện thoại của nhau, Lâm Túc vừa mới đi
không lâu, xe của người phụ nữ kia đã bị chặn lại.
Trợ lý ăn mặc chỉnh tề, khách sáo nói: “Xin chào cô
Vương Hoa, sếp Ngụy của chúng tôi muốn gặp cô nói vài câu.”
“Sếp Ngụy? Ngụy Nguyên à?” Người phụ nữ giật mình:
“Là Lâm Túc gọi điện thoại cho sếp Ngụy à?”
“Đúng vậy.” Trợ lý cười nói.
Lúc họ bắt đầu điều tra cậu chủ Lâm Túc đã phát hiện
người phụ nữ này theo dõi cậu chủ mấy hôm liền, hình như đang đợi cơ hội
gì đó, chắc chắn được xếp vào những người có thể ảnh hưởng đến thành tích
của cậu chủ.
Người phụ nữ nghe xong liền cười hả hê: “Được chứ, dẫn
đường đi.”
Về phía Ngụy Nguyên cũng đã nhận được tất cả thông tin
về người phụ nữ này, cô ta là cô họ của Lâm Túc và Lâm Nhiên, là họ
hàng với hai đứa nhỏ, nếu dựa theo thứ tự nhận nuôi thì chắc chắn cô ta
xếp trước hắn.
Nhưng bản tính người phụ nữ này chẳng lương thiện
gì, sống dựa vào nghề lừa đảo, nhiều lần ra vào đồn cảnh sát, cũng là đối
tượng giám sát hàng đầu của cảnh sát.
Chắc không còn đi lừa đảo được nữa, cho nên mới có ý đồ với
Lâm Túc.
Ngụy Nguyên yên tĩnh chờ trong phòng nghỉ, lúc Vương Hoa đi
vào liếc thấy dáng người kia thật sự không kìm được mà nuốt nước miếng, một
là bởi vì tiền, hai là do người đàn ông kia thật sự quá tuấn tú, nghe nói
người này vẫn chưa kết hôn.
Từ lúc đi vào cho đến khi ngồi xuống, ánh mắt cô ta
chưa từng rời khỏi Ngụy Nguyên, cứ nhìn hắn đăm đăm rồi hỏi: “Sếp Ngụy tìm
tôi có việc gì?”
“Tôi muốn biết mục đích cô đến tìm Lâm Túc.” Ngụy Nguyên
thấy phát ớn với ánh mắt của cô ta, hắn nhíu mày, cuối cùng người phụ nữ
kia mới cảm thấy hơi sợ hãi.
Nhưng sự sợ hãi này không thắng nổi khát vọng tiền tài,
cô ta cười nói: “Sếp Ngụy hỏi sai rồi, tôi chính là cô họ của Lâm Túc và
Lâm Nhiên, năm đó lúc cha mẹ chúng qua đời tôi không biết tin, bây giờ
biết rồi đương nhiên đến đưa hai đứa về nhà mới phải lẽ.”
Cô ta nói như lẽ thường tình, ỷ vào huyết thống kia mà tỏ
ra như chuyện đương nhiên, nhưng Ngụy Nguyên lại rất ghét điều đó.
“Hơn nữa Lâm Túc còn nói mấy ngày nữa anh rảnh thì gọi
điện thoại cho tôi đấy, chắc chắn là nó đã đồng ý...” Cô ta đang nói
thì bất ngờ bị ngắt ngang bởi một tiếng động lớn bất ngờ.
Ngụy Nguyên đứng bật dậy khiến ly cà phê đặt trên bàn bị đổ,
cà phê chảy xuống vạt áo để lại vệt đen dơ bẩn nhớp nháp y như trạng thái
của hắn lúc này, nhếch nhác không chịu nổi, nhưng hắn không rảnh lo quần
áo của mình: “Cô nói gì?”
Người phụ nữ bị ánh mắt của Ngụy Nguyên làm hoảng
sợ, rụt vai trả lời: “Tôi nói chắc chắn thằng bé đã đồng ý đi theo
tôi, ở trong nhà người khác thì sao có thể sống vui vẻ được...”
“Sao thế sếp?” Trợ lý ló vào xem, vội vàng lấy khăn giấy
đến xử lý vết bẩn.
Ngụy Nguyên vẫn cứ đứng đó, cúi đầu nhìn bọn họ bận rộn,
nhưng trong lòng lại như bị lửa đốt. Hắn đã nghĩ rồi cuối cùng họ cũng sẽ
chia cách, cho nên mới đẩy Lâm Túc ra xa, nhưng không ngờ lần chia xa đã ở
ngay trước mắt.
Lâm Túc thật sự muốn đi sao? Hay chỉ đang giận dỗi?
Nhân cách người phụ nữ này không ổn, sao có thể chăm
sóc tốt cho anh chứ?
Hắn sai rồi, cho dù sau này Lâm Túc rời đi thì cũng không
thể là bây giờ... Không phải Lâm Túc không thể rời khỏi hắn, mà là hắn không
thể rời khỏi anh.
Tình cảm bồi dưỡng nhiều năm, cắt đứt đi sẽ giống như bẻ
gãy xương, rất đau.
Trợ lý mang áo khoác bị bẩn của Ngụy Nguyên ra ngoài,
trong phòng chỉ còn hai người, Ngụy Nguyên đưa hồ sơ lúc nãy qua, cho dù
phải dùng thủ đoạn cũng được, hắn phải giữ Lâm Túc... phải giữ hai đứa nhỏ
lại.
“Tôi nghĩ cô cần xem thứ này.” Ngụy Nguyên đã bình
tĩnh trở lại, quan sát vẻ mặt người phụ nữ, nói: “Bắt đầu từ hai mươi
năm trước, ghi chép về tội danh lừa đảo của cô nhiều không đếm xuể, có một
số đã bị cảnh sát bắt được, còn vài lần thì không. Trong lúc đó, thời
gian cô ở trong tù cộng lại tầm mười năm. Cô nghĩ thử xem, nếu tôi trình
những chứng cứ mà cảnh sát không thu thập được này lên, cô còn phải ở
trong đó bao nhiêu năm nữa đây?”
Người phụ nữ ngờ vực nhận lấy hồ sơ, càng xem sắc mặt
càng tái, cảnh giác nhìn Ngụy Nguyên, hỏi: “Anh, anh muốn thế nào?”
“Tôi muốn cô từ bỏ quyền giám hộ của Lâm Túc và Lâm
Nhiên.” Ngụy Nguyên nói.
Lâm Túc và Lâm Nhiên đã là thiếu niên mười sáu tuổi, có
quyền tự chủ, nếu chúng đồng ý đi theo người phụ nữ này thì hắn không
thể nào ngăn cản.
Cho dù hắn có thể chứng minh người phụ nữ này không đủ
điều kiện giám hộ, nhưng một khi làm ầm ĩ ra toà, sẽ làm tổn thương tình
cảm giữa hắn và Lâm Túc.
Sự ràng buộc huyết thống đâu phải thứ dễ dàng bị cắt
đứt.
“Tại sao tôi phải làm thế chứ?” Người phụ nữ định đấu
tranh, thật sự không muốn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nhưng Ngụy
Nguyên đã lấy di động ra gọi điện thoại làm cô ta sững lại.
Ngụy Thị có sẵn luật sư, chẳng mấy chốc đã soạn xong bản
cam kết, Vương Hoa ký tên, đóng dấu tay.
Ngụy Nguyên cất kỹ bản cam kết kia, trong lòng hiếm khi
có cảm giác thở phàm nhẹ nhõm, cho dù sau này người phụ nữ kia có thể ra
tù, hắn cũng có cách đuổi cô ta đi một cách hợp lý, không cho cô ta tới gần
họ tấc nào.
Ngụy Nguyên ra khỏi phòng nghỉ thì chạm mặt với cảnh
sát vừa mới tới, hắn nói: “Luật sư ở bên trong, sẽ giải thích mọi chuyện cho
anh.”
Không có chuyện không tống cô ta vào tù được, người như vậy
xuất hiện trước mặt hai đứa trẻ cũng chỉ làm bẩn mắt chúng thôi.
Ngay sau đó, người phụ nữ đã bị còng tay, chứng cứ
nghiêm trọng nhất trong đó đủ để cô ta ngồi mọt gông trong tù.
Vương Hoa không có công ăn việc làm, cũng không có năng lực
gì, chỉ sống dựa vào lừa đảo, cho dù được ra tù thì hắn cũng có thể đưa cô ta
vào lại, cho đến khi cô ta chết mới thôi.
[Ký c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.