Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 46: Làm chú khó lắm (3)


11 tháng

trướctiếp

“Thành tích lần này của Lâm Nhiên thế nào?” Ngụy Nguyên nói sang chuyện khác.

Lâm Túc lật tay rồi ngoan ngoãn nói: “Chú, chuyện này chú phải hỏi Lâm Nhiên chứ, không hỏi cháu được.”

Lâm Túc đứng đầu, trừ khi Lâm Nhiên cũng được điểm tối đa, nếu không chắc chắn sẽ đứng sau anh. Ngụy Nguyên đồng ý yêu cầu đi công viên giải trí, rồi lại gọi Lâm Nhiên qua hỏi thành tích.

Lâm Nhiên vẫn hơi rầu rĩ giơ bảng điểm của mình ra, không vượt được anh trai thì thôi, lại còn thua cả người khác: “Chú, lần này cháu thi không tốt, lần sau cháu sẽ cố gắng hơn ạ.”

Tuy hồi đi học Ngụy Nguyên luôn giành được hạng nhất, nhưng cũng không đến mức môn nào cũng được điểm tối đa, mà Lâm Nhiên chỉ bị môn văn điểm kém hơn một chút.

Trẻ con bây giờ làm sao ấy nhỉ? Điểm thế này mà bảo không tốt?

“Khá tốt đó, lần sau cố gắng hơn. Lâm Túc muốn đi công viên chơi, cháu muốn thưởng gì?” Ngụy Nguyên cũng coi như nhìn Lâm Nhiên lớn, nhưng trước mặt anh, thằng bé này cứ quá ngại ngùng.

Lâm Nhiên ngẩng đầu nói: “Cháu đi công viên chơi cùng được không ạ?”

Ngụy Nguyên không phản đối chuyện này, thật ra anh cũng không muốn đối xử thiên vị với ai trong hai đứa bé: “Cháu muốn chơi gì?”

“Bungee, cháu chưa được thử trò này.” Lâm Nhiên khá hưng phấn.

Ngụy Nguyên: “... Được thôi.”

Kích thích đấy.

“Thế anh trai muốn chơi gì ạ?” Lâm Nhiên hỏi một câu.

“Vòng quay ngựa gỗ.” Ngụy Nguyên không hề giấu giếm.

“Dạ?” Lâm Nhiên sững người.

Sao anh trai uy mãnh cao lớn trong lòng cậu lại thích cái con ngựa quay quay đấy? Đó chẳng phải trò chỉ con gái mới thích à?

“Sao thế?” Ngụy Nguyên hỏi.

“Không, không sao ạ, chú có việc gì thì cứ làm đi ạ, cháu đi làm bài tập đây.” Lâm Nhiên vội chào hắn, thật sự không nhịn được sự hiếu kỳ trong lòng.

Lúc nghe thấy câu hỏi này, Lâm Túc hỏi ngược lại cậu: “Làm sao? Chẳng lẽ anh không được nữ tính?”

“Được chứ.” Lâm Nhiên nhận ra mình không phản bác được. Là một bé ngoan, cậu không thể tùy tiện kỳ thị những chuyện người khác không giống mình, nhất là khi đây là anh trai mình.

06 nhìn tam quan của thụ chính đang lung lay như sắp đổ: [Ký chủ, làm vậy có ổn không?]

[Sau này còn nhiều chuyện như này lắm, em ấy phải có khả năng chịu đựng.] Lâm Túc cười nói.

06 đã hiểu, cũng đã chuẩn bị thiết bị ghi hình chất lượng cao.

Sau đó, chuyến đi công viên giải trí gặp chút trục trặc, vì trông Lâm Nhiên bé quá nên chỗ đài nhảy bungee không cho cậu chơi. Nhưng Lâm Nhiên cũng đã được trải nghiệm tháp rơi, lúc bước xuống cậu mềm hết cả người, được trợ lý đỡ mà vẫn ngã ngồi trên mặt đất: “Anh, anh đúng là… liệu sự như thần.”

“Ừ, anh nhát gan.” Lâm Túc nói rất bình tĩnh.

Cứ như thể người không cần dùng dây thép hay khinh công mà vẫn có thể nhiều lần nhảy xuống từ tầng năm trong thế giới kia không phải anh vậy.

Lâm Nhiên được đỡ ngồi xuống ghế, chỉ đành ngắm nhìn anh trai đang xoay tròn trên vòng quay ngựa gỗ.

Con ngựa lớn màu hồng trắng đan xen, trên đó còn vẽ cầu vồng hoa lệ.

“Đây mới là nơi đàn ông đích thực nên ngồi.” Lâm Túc vỗ đầu ngựa nói.

Ngụy Nguyên ở bên cạnh nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng suýt thì không giữ được nữa. Đứa nhóc này có hiểu lầm gì với cụm từ “đàn ông đích thực” à?

Trợ lý cầm máy quay ngồi bên cạnh nhịn cười hết sức, không dám bật cười quá vui vẻ trước mặt đại ma vương.

“Chú lên đây ngồi với cháu đi.” Lâm Túc ngồi trên đó mời mọc, trong đôi mắt tròn xoe trong trẻo tràn ngập sự chờ mong. Lúc anh nhìn người ta, gần như không ai có thể từ chối anh được.

Vẻ mặt khiếp sợ của trợ lý không thể diễn tả bằng lời, dám rủ đại ma vương ngồi vòng quay ngựa gỗ, đứa nhỏ này đỉnh đấy.

Ngụy Nguyên cự tuyệt ra mặt: “Cháu cứ ngồi đi.”

Giọng điệu lạnh lùng, khí lạnh tản ra khiến mọi người chí ước gì có thể cách xa hắn thêm năm mét.

Nhưng khí lạnh ấy lại hóa thành mưa phùn khi đến trước mặt Lâm Túc. Nếu là dũng sĩ thật sự thì phải có gan trèo lên đỉnh cao.

Anh mếu máo, trong mắt bắt đầu rưng rưng nước. Biểu cảm này khiến anh trông đáng yêu và đáng thương lạ thường, chính là cái kiểu cố đè nén mong đợi của mình lại, vô cùng kích thích dục vọng bảo vệ của người lớn.

“Ngồi với bé nó một tí thì đã sao?” Trong đám đông có người không sợ chết nói một câu.

“Chú ơi, một lần thôi được không ạ?” Lâm Túc lại tiếp tục tấn công bằng sự đáng yêu, độ ngọt trong giọng tăng một đường thẳng tắp, thậm chí còn khiến một vài cô gái xem xét lại giọng mình.

Làm nũng đến mức này thì thua cmn luôn còn gì!

Ngón tay buông thõng bên hông của Ngụy Nguyên giật giật, nhìn những vị phụ huynh ngồi trên ngựa gỗ với con mình và mấy đứa trẻ đang cười khanh khách, cuối cùng quyết định bất chấp làm luôn: “Được.”

Trong mắt Lâm Túc hiện lên vẻ vừa lòng, phá luật lần một thì kiểu gì cũng có lần hai lần ba, có bắt đầu sẽ có nhiều lần sau nữa.

Ngụy Nguyên ngồi lên vòng quay ngựa gỗ, cả người đều cứng đơ trong không gian màu hồng phấn. Mà anh còn chưa kịp hối hận thì ngựa gỗ đã bắt đầu chuyển động, Lâm Túc ngồi trên con ngựa gỗ bên cạnh vẫy tay với anh, cười tươi vui vẻ: “Chú ơi ~”

Tâm trạng Ngụy Nguyên cũng lập tức thả lỏng, thật ra chỉ cần con trẻ vui là được rồi.

Họ thì vui đấy, nhưng nhóm chat của Ngụy Thị thì lại nổ tung rồi, không thể trách trợ lý gửi ảnh được, bởi vì khung cảnh này không gửi ảnh mà chỉ nói suông thôi thì người ta sẽ bảo anh ta đang nằm mơ.

Nhưng thật ra đến tận bây giờ, anh ta vẫn nghĩ mình đang nằm mơ.

“Vãi chưởng, bà đây vẫn chưa tỉnh ngủ à?”

“Đấy là thằng nhóc nhà sếp Ngụy hả? Đôi mắt kia đáng yêu quá, phải tôi thì chắc chắn tôi cũng không từ chối được đâu, sếp Ngụy không chịu được mới là bình thường.”

“Bình thường cái khỉ gì! Đại ma vương, vòng quay ngựa gỗ, hai từ này có liên quan gì đến nhau không?”

“Nhưng hình như đại ma vương ngồi lên vòng quay ngựa gỗ trông bớt sợ hơn rồi, trông lại đẹp trai ra đấy!”

“Đây là biểu hiện của núi tuyết tan chảy à?”

“Thế này mà là đẹp trai à? Thế này gọi là xinh đẹp nha chị em, đôi mắt dịu dàng cụp xuống đúng đỉnh luôn!”

“Tôi thấy tôi lên được.”

“Tôi cũng…”

Hôm sau đám nhân viên rất “được” nhìn thấy đại ma… nhìn thấy sếp Ngụy còn lạnh lùng hơn bình thường thì đều không dám nói gì nữa.

Ai bảo núi tuyết tan chảy? Thế này gọi là ngoài dãy núi tuyết vẫn còn núi tuyết khác.

Nguyên nhân do đâu? Đương nhiên là vì Ngụy Nguyên phát hiện ra sự tồn tại của tấm ảnh chơi vòng quay ngựa gỗ, một cảm giác bí ẩn đào được dưới lòng đất xâm chiếm cơ thể anh, gọi tắt là thẹn quá hóa giận.

Nhóm chat bị giải tán ngay trong ngày, tất cả các bức ảnh đều bị xóa, chỉ cần bị phát hiện là sẽ bị đuổi việc ngay lập tức. Dưới chính sách của cường quyền, nhân viên chỉ đành rưng rưng xóa ảnh, ai bảo đại ma vương là người trả lương cơ. Khi tiền lương một năm của bạn là mấy trăm nghìn thậm chí là mấy triệu tệ, đại ma vương chính là ba bạn.

Tấm ảnh lưu trữ trong nội bộ công ty bị xóa sạch, dù sao cũng không có ai muốn lấy tiền đồ của mình ra mà drama, tuy drama này rất thơm.

Nhưng mà tấm ảnh lại trùng hợp được gửi cho Địch Lộ, ban đầu lúc nhìn tấm ảnh bà ấy rất bất ngờ, sau đó lại cụp mắt, lấy ngón cái khẽ vuốt ve tấm ảnh ấy.

Đứa trẻ này cũng được đấy, nụ cười trên mặt trông rất hoan hỉ, chẳng trách có thể khiến anh lộ ra biểu cảm dịu dàng hiếm thấy.

Rõ ràng là một khung cảnh rất hạnh phúc, nhưng Địch Lộ lại hít sâu một hơi, không cười nổi, vì trong ký ức của bà, bà chưa từng đưa Ngụy Nguyên đến nơi như vậy. Bà cũng không biết đứa bé mềm mại ngọt ngào gọi bà mẹ ơi mẹ à năm ấy đã trở nên lạnh lùng từ bao giờ. Vì không tham dự, cho nên không thể đền bù.

Cũng ở nơi bà không biết, đứa bé ấy đã trở thành một người có thể gánh vác cho tất cả những người lớn khác, còn trở thành một phụ huynh đủ trách nhiệm.

Có người ở bên chắc rất hạnh phúc nhỉ.

Một ngày ở công viên giải trí rất phong phú, phong phú đến mức Lâm Nhiên cầm lấy nhật ký viết liên hồi, thể hiện sự khó tin của mình khi thấy ông chú lạnh như băng của mình ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, như thấy một ngọn núi tuyết ở sa mạc Sahara vậy.

Anh trai quá là thần kỳ luôn, nếu có một ngày anh trai dùng đòn bẩy nhấc bổng được Trái Đất chắc cũng chẳng phải chuyện quá kỳ lạ.

Đối với hai anh em, thời cấp hai vẫn khá tuyệt vời, trong căn tháp ngà quản lý nghiêm ngặt này, ở cái tuổi vô ưu vô lo này, rất nhiều chuyện đen tối vẫn chưa lan đến đây.

Qua từng tấm bảng điểm xuất sắc, hai anh em Lâm Túc đỗ trường cấp ba tốt nhất thành phố A.

Mà vì rèn luyện thể thao khác nhau, cho nên ba tháng trước khi tròn mười sáu tuổi, chiều cao của hai anh em cách nhau gần một cái đầu.

Lâm Nhiên cao 1m65, Lâm Túc thì đã vượt qua cột mốc 1m80, nhưng khung xương anh thanh mảnh nên trông vẫn có dáng vẻ thiếu niên, tuy đã bớt vẻ mũm mĩm của trẻ con, thêm chút tuấn tú khôi ngô, nhưng đôi mắt trời sinh cong veo như trăng khuyết ấy, lúc cười lên vẫn ngọt đến đau răng người nhìn.

“Anh trai, em không muốn đi với anh nữa đâu.” Trên khuôn mặt tương tự Lâm Túc của Lâm Nhiên tràn ngập vẻ phiền muộn: “Hai anh em mình trông chẳng giống sinh đôi gì cả.”

“Không sao đâu, em có thể bảo với người ta là hai anh em mình sinh cách nhau ba tháng.” Lâm Túc cười nói.

Ban đầu Lâm Nhiên còn gật đầu, sau đó mới sực tỉnh lại, lập tức muốn đánh anh: “Cách ba tháng thì làm sao làm anh em ruột được?!”

“Ha ha…” Lâm Túc trốn rất nhanh, mặc dù muốn chạy nhưng vẫn cố ý nhường cậu, trông điêu luyện cứ như mèo vờn chuột.

Thiếu niên cười vui trông như bước từ tranh ra vậy, đương nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt cảm thán của vô số người.

“Nghe nói thủ khoa cấp ba năm nay là một người trong cặp song sinh.” Có người suy tư.

“Chứ gì nữa, nhưng cậu còn lại cũng không cách xa, chỉ là thủ khoa quá biến thái, đạt điểm tối đa luôn.”

“Đề thi cấp ba của thành phố A mà còn được điểm tối đa, có phải người nữa không vậy?”

“Điểm văn cũng không bị trừ, đương nhiên cũng có người nghi ngờ, kết quả bài văn đó được lấy ra, còn được giáo sư khoa tiếng Trung của đại học A khen ngợi, còn định phá luật tuyển thẳng vào đại học A kia kìa. Nhưng nghe nói bị từ chối rồi.”

“Tuy từ chối, nhưng có thành tích như này bảo đảm, tuyển thẳng chắc không phải chuyện đùa đâu.”

“Học cùng người trời như này, tôi sắp được chứng kiến kỳ tích rồi à?”

“Sao mọi người cứ nói mỗi chuyện thành tích thế, không thấy cậu bạn đấy rất đẹp trai à?”

“Ít nhất phải 1m80.”

“Rõ ràng có thể dùng mặt kiếm cơm, nhưng lại cứ thích nhờ vào tài năng cơ!”

“Thôi đủ rồi đấy, đây là điều mà người phàm như chúng ta không mơ tưởng được đâu.”

Tuy hệ thống giáo dục không tán thành phân hóa theo thành tích, nhưng phân hóa theo thành tích ở trường cấ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp