Bao nhiêu suy nghĩ của Lâm Túc đều tập trung vào câu nói
phía sau của 06: trông giống hệt nhau? Sinh đôi à?
Anh còn chưa kịp sửa sang lại ký ức về thế giới này, đã cố
gắng mở miệng: “Đừng, đừng khóc...”
Giọng nói non nớt như tiếng chim nhỏ này đúng là giờ giờ
phút phút khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tộc làm công.
Không nói thì chẳng sao, chứ vừa mở miệng thì thằng nhóc bên
cạnh lập tức nhào vào người Lâm Túc, khóc muốn tắt thở luôn: “Hức... hức… anh,
anh. Mẹ ơi, ba ơi...”
“Tỉnh rồi à.”
Ngay lúc Lâm Túc còn đang luống cuống tay chân thì ngoài cửa
đã truyền đến giọng nói khá lạnh nhạt. Tiếng mở cửa vang lên, có bác sĩ bước
vào phòng, kiểm tra cho anh. Người đàn ông mặc bộ quần áo trắng tinh, đứng
trong đám đông nổi bật như hạc giữa bầy gà túm cổ áo thằng nhóc kia, đặt nó lên
ghế.
Không nói đến chuyện người này có ngoại hình quá bắt mắt,
chỉ khuôn mặt thôi đã có cảm giác cực kỳ tỏa sáng, yêu nghiệt. Rõ ràng là nhất
cử nhất động của hắn đều hấp dẫn, thu hút vô số người nhưng khí thế lạnh lùng
cấm dục quanh người lại khiến nhiệt độ trong phòng không ‘nóng’ lên nổi.
Mấy vị bác sĩ vào phòng, ngoài hỏi thăm tình trạng của bệnh
nhân thì không nói thêm lời thừa thãi nào. Sau khi được nhấc sang một bên, hình
như đứa nhỏ kia cũng bị dọa sợ. Nó hít hít mũi, cố kìm nén nước mắt… nhìn đáng
thương không chịu nổi.
Lâm Túc được kiểm tra tỉ mỉ, tuy anh trả lời câu hỏi của bác
sĩ nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào người đàn ông kia. Ánh mắt đầy vẻ dò xét cùng
tò mò khiến người đàn ông vốn đang im lặng cũng phải mở miệng, hỏi: “Không đau
à? Nhìn chú làm gì?”
“Chú là ai? Trông chú đẹp trai quá trời luôn.” Lâm Túc dùng
giọng nói non nớt khen ngợi.
06 biết chắc: chắc chắn kí chủ nhà mình đã nhắm trúng người
ta rồi!
Thằng nhóc bên cạnh kinh ngạc đến mức quên cả khóc, nhìn
chằm chằm Lâm Túc.
Chỉ là, đối mặt với kí chủ đáng yêu thế này mà vẻ lạnh lẽo
trên mặt người đàn ông cũng không tan bớt được tí nào, ngược lại còn như dày
thêm một lớp: “Bao giờ thì xuất viện được?”
“Tỉnh rồi thì không nguy hiểm đến tính mạng nữa, theo dõi
thêm nửa tháng là có thể xuất viện.” Bác sĩ đứng thẳng người, cung kính đáp.
“Sắp xếp người chăm sóc chúng cho tử tế, tôi đi trước đây.”
Người đàn ông xoay người rời đi, đến lời tạm biệt cũng không thèm nói.
[Hệ thống 06 tuyên bố nhiệm vụ. Nhiệm vụ 1: Giúp nguyên chủ
sống sót. Nhiệm vụ 2, thay đổi vận mệnh ban đầu của nam phụ Ngụy Nguyên.]
Lúc bác sĩ đang thảo luận vấn đề gì đó thì Lâm Túc đã nhận
được ký ức của thế giới này.
Cha mẹ của thụ chính Lâm Nhiên qua đời khi cậu mới 5 tuổi,
sau đó được nam phụ Ngụy Nguyên nhận nuôi. Lâm Nhiên bình yên lớn lên, khi gặp
công chính Lương Hoành thì đôi bên yêu thương lẫn nhau. Nếu chỉ như vậy thì đây
sẽ là một kết thúc có hậu, nhưng ngặt nỗi vào năm Lâm Nhiên đủ 18 tuổi, người chú
đã cưu mang cậu từ nhỏ tới lớn lại bất ngờ tỏ tình.
Một bên là người mình thích, một bên là người có ơn nuôi
dưỡng … Lâm Nhiên thật sự không muốn làm tổn thương ai. Thế nhưng Ngụy Nguyên
lại cậy thế, ngang ngược cưỡng ép Lương Hoành ra nước ngoài du học khiến hai
người chia xa, làm Lâm Nhiên hiểu lầm. Về sau Lương Hoành lập nghiệp thành công
trở về, thẳng thắn cởi bỏ khúc mắc với Lâm Nhiên. Cuối cùng, lúc kẻ thù cũ tìm
Lâm Nhiên báo thù, lại vì bảo vệ cậu ta mà mất mạng.
Còn người đàn ông vừa rồi chính là Ngụy Nguyên, giờ miễn
cưỡng lắm mới được tính là 23 tuổi. Mấy năm trước được cha Lâm Nhiên cứu mạng
nên sau khi ân nhân và vợ qua đời, hắn đã thu nhận và nuôi dưỡng con trai của
họ.
Cha mẹ Lâm Nhiên gặp tai nạn qua đời cũng là do sức khoẻ của
Lâm Túc có vấn đề dẫn đến sốt cao không hạ được, phải lập tức đưa đến bệnh
viện. Kết quả trên đường đi, hai người gặp phải một tên lái xe khi say rượu.
Nếu không phải có hệ thống, cơ thể này chắc đã phải đi theo cha mẹ, để lại một
mình nhóc con Lâm Nhiên đối diện với núi băng lớn kia.
Trong mắt Lâm Túc thì Ngụy Nguyên đúng là con rể quý cấp kim
cương, hàng chất lượng cao. Thế nhưng mấy thứ như tình yêu lại thường không có
lý lẽ. Nhìn đứa nhỏ bị khí chất lạnh lẽo trên người hắn dọa đến mức không dám
khóc, Lâm Túc đoán sau này lớn lên điều Lâm Nhiên cảm nhận được không phải là
tình yêu mà chỉ là sự uy nghiêm giống như người lớn trong nhà. Cái mặt lạnh như
tiền kia chắc chắn sẽ để lại bóng ma tâm lý cho đối phương, có thể theo đuổi
được mới lạ.
Nói cho cùng thì không phải ai cũng có thể xuyên qua núi
băng, nhìn thấy ngọn lửa hừng hực bị vây trong đó.
[Lần này trong tên thật sự không có từ đồng âm rồi nhé.] Lâm
Túc không khỏi cảm khái một câu.
06 yên lặng giả chết, giả vờ như mình đang bị ngắt đường
truyền.
Bác sĩ kiểm tra xong, nói mấy câu khen Lâm Túc ngoan ngoãn
rồi xoa đầu anh, rời đi.
Lâm Túc đưa tay lên vuốt lại tóc, trên đó vẫn còn chút hơi
ấm. Khi tai nạn xe hơi xảy ra, nguyên thân được mẹ ôm chặt vào lòng nên trên
người không có vết thương nào, nhưng vết thương trí mạng là ở phần đầu, dù được
cấp cứu cũng không thuốc thang nào chữa được.
Vì lúc đó đã là nửa đêm, tai nạn xe hơi xảy ra trong lúc Lâm
Nhiên đang ngủ say nên gần như tất cả người thân của cậu đều lặng lẽ ra đi, chỉ
còn lại Lâm Túc nằm trên giường bệnh.
Mọi người ra ngoài hết, y tá thì túc trực bên ngoài. Cuối
cùng thằng nhóc đang ngồi trên ghế cũng ngẩng đầu lên. Nó cẩn thận leo xuống,
đi đến trước mặt Lâm Túc rồi nắm lấy tay anh: “Anh ơi...”
Mặc kệ sau này sẽ ra sao, bây giờ nó vẫn chỉ là một đứa bé
năm tuổi. Người thân duy nhất còn sót lại chính là người đang đang nằm trên
giường bệnh… dù cơ thể này đã đổi người.
Lâm Túc biết tình trạng cơ thể mình, anh xích vào trong một
chút rồi vỗ vỗ giường bệnh, nói: “Lên ngủ với anh đi.”
Anh đã từng trông nom trẻ nhỏ nên biết rõ: tuổi còn bé thế
này, dù có ngang bướng đến mấy thì cũng sẽ ỷ lại vào người khác, nhất là lúc nó
khao khát cảm giác an toàn.
Thằng nhóc chớp chớp đôi mắt còn ướt nước. Nó lấy lưng bàn
tay lau đi, sau đó dùng cả chân lẫn tay bò vào ổ chăn của Lâm Túc, ôm chặt lấy
anh, thấp giọng gọi: “Anh ơi.”
“Ơi.” Lâm Túc đáp lại.
Lông mi của đứa nhỏ vẫn còn hơi ươn ướt: “Anh giỏi quá đi
mất.”
“Giỏi chỗ nào?” Lâm Túc nhẹ giọng hỏi.
“Không sợ đau nè.” Thằng nhóc nói, trong mắt tràn đầy vẻ
ngưỡng mộ. “Chú hung dữ như thế mà anh cũng dám nói chuyện với chú.”
Những thứ trẻ con sùng bái chỉ đơn giản vậy thôi. Lâm Túc
nghiêng đầu nói: “Bởi vì anh phải bảo vệ Tiểu Nhiên, cho nên không ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.