Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 43: Phú thương đệ nhất thiên hạ (9)


11 tháng

trướctiếp

Chắc chắn dạo này đã đắc tội với thần linh phương nào rồi, cứ gặp xui xẻo miết.

Nhưng cho dù trong lòng Thẩm Đường bái một lượt hết thảy thần minh khắp các đường, vũ điệu cần múa vẫn phải múa, bởi vì nếu không múa thì sẽ phải tìm người đẹp đến để múa.

Là một người phu quân chiều chuộng thê tử của mình, chỉ là một điệu múa thôi, cũng không phải chuyện khó khăn gì, nam nhân cũng có những màn múa kiếm mà.

Cho đến khi Thẩm công tử nhìn thấy bộ vũ y được chế tạo đặc biệt, cậu chậm chạp quay đầu lại nhìn Lâm Túc: “Phải mặc cái này thật sao?!”

Lâm Túc mỉm cười: “Phu quân đừng căng thẳng, người thưởng thức vũ điệu này chỉ có một mình ta thôi mà.”

Thẩm Đường cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, chỉ mất mặt trước một mình phu nhân thì cũng không tính là cái gì cả, dù sao cũng chẳng phải lần đầu mất mặt.

Một điệu múa của nữ tử có thể làm kinh động những người thưởng thức trong khắp thiên hạ, nhưng Lâm Túc lại cảm thấy còn không bằng khổng tước nhà mình xòe đuôi mà không kiêng kỵ gì.

Thẩm Đường đồng ý sẽ múa, cho nên sau khi bắt đầu sẽ không do dự, trong sự cứng rắn dứt khoát của nam tử còn mang theo sự mềm dẻo, quả thật dung nhan xinh đẹp vô cùng.

Lâm Túc chỉ tiện tay đàn đã biến thành một khúc mục, truyền ra từ con thuyền lớn, thu hút vô số thuyền hoa hỏi thăm khúc nhạc này, nhưng lại không có được câu trả lời, chỉ có thể tiếc nuối quay về.

Tiếng đàn không vang lên cả đêm, nhưng đèn trong khoang lại sáng suốt đêm, cho đến ngày hôm sau, Lâm Túc mới cất vũ y bị nát bươm vương vãi đầy đất kia vào hộp, khóa lại, gọi đó là cất giữ để làm kỷ niệm.

Thẩm Đường giơ cánh tay lên che mắt, quyết định sau này dù đắc tội với bất luận kẻ nào cũng sẽ không đắc tội với phu nhân nhà mình, lòng dạ quá hẹp hòi, lại còn thù dai, nhưng đương nhiên không thể nói lời này ra trước mặt phu nhân được.

Chuyện mỹ nhân cứ thế qua đi. ngoại trừ việc đi du ngoạn khắp nơi, Lâm Túc còn mua vô số cửa hàng trên đường đi, tốn rất nhiều tiền, nhưng một khi cửa hàng mà hắn nhìn trúng khai trương thì lại rất đông khách. Thẩm Đường tin chắc rằng sau khi bọn họ quay lại thì sẽ thu hồi được vốn bỏ ra lúc mở cửa hàng.

Treo hai chữ “hoàng thương” lên, bọn lưu manh địa phương không dám đến khiêu khích, ngay cả quan phủ cũng phải chú ý bảo vệ. Thẩm Đường nhận ra được điểm tuyệt vời trong chuyện này, sự ngưỡng mộ của cậu đối với Lâm Túc cũng được nâng lên một tầm cao hơn.

“Không biết ta đã tích phúc đức mấy đời mới có thể gặp được phu nhân.” Thẩm Đường nằm trên đùi Lâm Túc, lướt sóng ngắm trăm, đột nhiên tức cảnh sinh tình.

“Lời này phải để ta nói mới đúng.” Lâm Túc cúi đầu cười nói.

Những lúc ở bên hắn, tâm trạng của Thẩm Đường luôn tốt vô cùng: “Dù trên người em không có gì hết, nhưng chỉ dựa vào cái miệng thôi cũng có thể dụ được vô số người bằng lòng đi theo em.”

“Ta cần vô số người đó để làm gì, một mình chàng là đủ rồi.” Lâm Túc vỗ vào gò má của cậu, nói: “Không được suy nghĩ lung tung.”

“Ta chỉ khen em thôi mà.” Trước đây Thẩm Đường cảm thấy mấy đôi tình nhân trong thoại bản suốt ngày nhớ nhung quấn quýt, sến sẩm buồn nôn chết đi được, nhưng bây giờ cậu mới biết, khi tình cảm nồng say thì dù người đó ở ở ngay trước mặt cũng cảm thấy nhớ nhung.

“Cảm ơn lời khen của phu nhân.” Lâm Túc cười.

Giang Nam là vùng sông nước, tuy rằng đường thủy thông suốt nhưng đều là đường nhỏ, thuyền lớn đã đổi thành thuyền hoa, suốt cả chặng đường cảnh vật hữu tình, qua một nơi lại là một cảnh vật khác, quả thật không giống như phong cảnh phong thổ của Kinh Thành.

Lũ lụt ở đây gần như đã được kiểm soát ổn thỏa, mặc dù vẫn còn những người ăn mặc lam lũ trên đường, nhưng dù sao cũng rất sạch sẽ, khuôn mặt của mọi người tràn đầy kỳ vọng vào tương lai.

Nữ tử vùng sông nước dịu dàng hơn nữ tử phương bắc nhiều, quả thực cứ như được gột rửa trong nước vậy, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ.

Tuy nhiên, dù ăn nói nhỏ nhẹ khẽ khàng không giống những người khác tới cỡ nào, Thẩm Đường cũng không bao giờ liếc mắt lấy một cái, rất lạnh lùng vô cảm, muốn làm một phu quân gương mẫu. Dù sao thì nhìn nhiều thêm một cái là eo sẽ đau ngay, hơn nữa, nếu cậu không nhìn thì sẽ có lý do danh chính ngôn thuận để ngăn phu nhân mình nhìn.

Chuyện thế này cũng khiến gã hầu tốn rất nhiều công sức, thỉnh thoảng lại phải giúp chủ nhân nhà mình đuổi đàn ong bướm bị thu hút đến. Đa số đều là những người thức thời, nhưng cũng có kẻ thấy hai nam nhân nên sẵn lòng làm thiếp.

Đối phó với loại người này, Thẩm công tử đúng là không chút nể nang, giống như cuồng phong quét lá rụng: “Một nữ tử đàng hoàng sao có thể bằng lòng làm thiếp cho người ta? Chủ động xin làm thiếp thất, chẳng phải là do gia giáo không nghiêm, dạy dỗ ra một kẻ chỉ biết tựa cửa bán rẻ tiếng cười ư.”

Cô nương kia hai mắt đỏ hoe, che mặt chạy mất. Thẩm Đường không chút áy náy, xòe quạt phe phẩy. Cậu đang định quay lại tranh công với phu nhân thì bỗng nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc: “Cảnh Thâm?”

Thẩm Đường thuận theo âm thanh nhìn qua, trông thấy bóng dáng quen thuộc kia thì có chút bối rối: “Tử Ngọc? Sao đệ lại ở đây? Đệ tới đây từ lúc nào thế?”

“Không lâu, nhưng cũng xem được hết toàn bộ quá trình Cảnh Thâm huynh tranh luận với cô nương kia.” Vân Hồi cười nói.

Chỉ mới hơn nửa năm không gặp mà khí chất trên người y đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất, bớt đi mấy phần yếu đuối của văn nhân, thật ra lại có thêm tí cảm giác cứng rắn như đá.

Thẩm Đường có chút ngượng ngùng: “Đã khiến Tử Ngọc chê cười rồi.”

“Có gì đâu, xung quanh cũng có không ít người xem mà.” Vân Hồi đưa mắt quan sát tình hình xung quanh, lúc thấy Lâm Túc thì chắp tay chào hỏi: "Lâm huynh, đã lâu không gặp."

Tuy biết tên Lâm Túc nhưng để tránh gây rắc rối cho hắn, y vẫn cẩn thận không gọi đối phương bằng danh xưng.

Lâm Túc đứng dậy nhường chỗ: “Tử Ngọc, đã lâu không gặp. Người xưa có câu ba ngày không thấy đã phải nhìn bằng con mắt khác, giờ chúng ta đã từ biệt mấy tháng, nếu huynh không chủ động chào hỏi thì chưa chắc ta đã dám nhận.”

“Lâm huynh quá khen rồi.” Vân Hồi vén áo ngồi trong quán trà. Y không mặc quan phục, trên người chỉ là một bộ quần áo bình thường màu xanh lam, nhưng mỗi khi có bá tánh tình dân ngang qua, họ đều hành hậu lễ rồi mới rời đi, ngay cả ông chủ quán cũng nhiệt tình dâng trà nước, gọi một tiếng: “Vân đại nhân.”

Tuy nhiệt tình nhưng không làm phiền đến họ.

Vân Hồi quản lý đường sông nhưng cũng được coi là quan phụ mẫu của nơi này. Nếu không thực sự thương dân như con thì sẽ không được bá tính kính trọng như vậy.

Vân Hồi ngồi xuống, thiếu niên có khuôn mặt trẻ con đi theo sau y niềm nở lau bàn khiến mấy người trong quán trà không có đất để thể hiện.

Động tác thiếu niên ân cần nhưng không tùy tiện cắt ngang hay nói xen vào, quấy rầy bọn họ. Sau khi làm xong, thiếu niên đứng sang một bên, đôi mắt sáng ngời  trông cực kỳ hoạt bát.

Khuôn mặt của thiếu niên trời sinh nhỏ nhắn, làn da lại trắng nõn, cộng thêm một đôi mắt to tròn linh động trông giống như tiểu công tử của gia tộc nào đó, khiến người ta nhìn thôi đã thấy vui vẻ. Thẩm Đường lười xen ngang vào chuyện của hai người bọn họ. Có điều thỉnh thoảng nói đến điều gì thú vị, cậu lại chuyển mắt đến chỗ thiếu niên kia, quơ quơ cây quạt hỏi vài câu.

Thiếu niên nhìn Vân Hồi, sau khi nhận được cái gật đầu của y mới nhanh nhẹn chạy tới chỗ Thẩm Đường.

“Tiểu tử, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Thẩm Đường nói chuyện như trêu chọc trẻ con.

“Ta không phải tiểu tử, năm nay đã mười sáu tuổi rồi, mấy năm nữa sẽ làm lễ đội mũ*.” Giọng nói của thiếu niên trong trẻo, giống như nước chảy ngang qua.

*Lễ đội mũ: Thời xưa khi con trai đến hai mươi tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành.

Thẩm Đường bắt đầu thấy hứng thú: “Ngày nào ngươi cũng đi theo đại nhân nhà mình à? Đã bao lâu rồi? Bình thường y hay làm những gì?”

Thiếu niên lại liếc sang chỗ Vân Hồi: “Từ khi đại nhân đến là ta đã theo hầu rồi. Ta phụ trách chăm nom chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày nên tất nhiên là lúc nào cũng phải đi theo ngài ấy. Về phần bình thường Vu đại nhân hay làm gì thì ta không thông thạo chữ nghĩa nên không biết.”

“Đại nhân nhà ngươi tri thức phong phú, thế mà lại không dạy ngươi đọc sách viết chữ à?” Thật ra Thẩm Đường đâu có quan tâm bình thường Vân Hồi hay làm gì, chỉ là đang lúc nhàm chán lại nhìn thấy một món đồ chơi mới lạ nên mới hào hứng tìm tòi nghiên cứu cách chơi thôi.

“Không phải đâu ạ! Tuy đại nhân bận rộn chính sự nhưng vẫn dạy chữ cho ta.” Đôi mắt tròn xoe của thiếu niên thoáng hiện lên vẻ xấu hổ: “Chỉ tại ta trời sinh không thông minh, học mãi cũng không được. Đấy không phải là lỗi của đại nhân.”

“Ầy, ngươi đúng là cãi chày cãi cối mà. Tục ngữ có câu: Nuôi không dạy là lỗi tại cha, dạy không nghiêm là do thầy lười biếng. Ngươi không học được là tại sư phụ ngươi dạy không tốt.” Thẩm Đường tranh cãi với thiếu niên kia.

Thiếu niên tuy trời sinh lanh lợi nhưng đúng là không thông thạo văn vẻ, sao có thể cãi lại vị Thẩm thiếu gia đã từng ‘miệng đầy phong lưu’ này chứ. Cậu ta sốt ruột đến mức khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng: “Ngài là bạn của đại nhân, sao có thể nói đại nhân không đúng chứ?”

“Ngươi bảo vệ như vậy, chẳng lẽ đã mến mộ đại nhân ngươi rồi à?” Thẩm Đường hớn hở gõ gõ quạt xếp mạ vàng của mình. Đang lúc cậu chàng vênh váo tự đắc thì Lâm Túc lại đưa tay, nhéo nhẹ eo cậu nhắc nhở.

Tuy thiếu niên có lòng nhung nhớ nhưng lề thói ở đây đều lấy uyển chuyển làm chủ, sao có thể chịu được cách đâm thủng vấn đề thô bạo thẳng tuột thế này. Thiếu niên nhất thời đứng sững tại chỗ, khuôn mặt đỏ bừng, hốc mắt đã tích tụ không ít hơi nước: “Ngài nói bậy, ngài… ngài không phải người quân tử!”

Thẩm Đường không ngờ mình lại trêu chọc người ta đến phát khóc nên có tí chột dạ thấp thỏm, thấy ánh mắt của Vân Hồi nhìn sang thì lại càng đứng ngồi không yên.

Vân Hồi kéo thiếu niên ngồi xuống cạnh mình, đưa khăn tay tới, dịu dàng nói: “Huynh ấy thích trêu chọc người khác, ngươi không cần để ý đến huynh ấy đâu.”

Tiểu thiếu niên cố ngăn nước tràn khỏi hốc mắt, Vân Hồi nhìn Thẩm Đường nói: “Trước khi Vân mỗ rời khỏi Kinh Thành, Cảnh Thâm huynh tặng lễ nhưng ta còn chưa có cơ hội đáp lại. Giờ ta muốn tặng lại gấp đôi.”

Cái này mà tặng lễ cái gì chứ, rõ ràng là trắng trợn tính sổ!

Thẩm Đường cười ngượng, nói với thiếu niên: “Ngươi đừng tức giận, trước giờ ta đã quen thói không giữ mồm giữ miệng. Hôm nay cảm thấy thân thiết với ngươi nên mới nói thêm mấy câu. Giờ ta xin lỗi ngươi, nếu ngươi cảm thấy ta vô lễ thì sau này ta sẽ giữ ý hơn, không mạo phạm ngươi nữa.”

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Vân Hồi rồi nói với Thẩm Đường: “Không có chuyện gì, là do ta hẹp hòi. Ngài cũng đừng trách ta vô lễ.”

“Không trách, không trách.” Thẩm Đường mỉm cười nhìn Vân Hồi: “Ta đã xin lỗi ‘vị này’ của nhà đệ rồi, cũng đã được người ta tha thứ, có thể đừng tặng lễ nữa được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp