Theo lẽ thường mà nói, nếu thay đổi chuyện trong quá khứ thì tương lai cũng sẽ có sự thay đổi, ký ức của anh cũng thay đổi theo, nhưng không có.
Nếu nơi anh xuyên về chỉ là một giấc mơ thì làm thế nào để giải thích chiếc ghế nằm đột ngột xuất hiện trong phòng ngủ, cùng với ký ức sẽ thay đổi theo của Bạch Cảnh Đường?
Lâm Túc xem tự truyện của Lục Tuấn, anh vẫn nhớ nội dung mà lần trước mình đọc được, nhưng bây giờ nội dung trong sách lại khác hẳn.
“Người mà tôi yêu nhất trong cuộc đời là Vệ Thanh Hòa, thế nhưng người khiến tôi kinh diễm là Bạch Cảnh Đường. Cậu ấy còn có một cái tên khác, đó là Thanh Hoan, hoa đán nổi tiếng nhất Kinh Đô. Cậu ấy là cậu chủ của Bạch gia, rất nhiều người nói rằng cậu ấy thân là cậu chủ của Bạch gia mà lại đi hát hí khúc là sa đọa, nhưng nếu không có cậu ấy thì ai có thể hát một khúc kinh diễm, gồng gánh toàn bộ Quế Viên chứ?”
“Lúc ở trên sân khấu, cậu ấy thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta bất giác quên đi giới tính của cậu ấy. Mọi người theo đuổi cái đẹp, cũng muốn hiểu biết toàn bộ về cái đẹp, thậm chí muốn chiếm đoạt cái đẹp cho riêng mình. Vi Phóng chính là một kẻ như vậy. Lão ta đã hủy hoại người đẹp nhất trên sân khấu Quế Viên, khiến cậu ấy ngã xuống bụi bặm, bị muôn người thóa mạ.”
“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đương nhiên phải làm cho thiên nga không thể bay lên trời, nghiền xuống bùn lầy. Nhưng thiên nga chính là thiên nga, cho dù ngã xuống bùn lầy cũng không phải là người mà cóc ghẻ có thể chạm vào. Cậu ấy đã chết, chết vì tự sát, chết trong lúc tôi rời khỏi Kinh Đô.”
“Nếu khi ấy tôi ở đó thì tốt biết bao…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT