“Vâng, cảm ơn ngài.” Bùi Thư đành phải thỏa hiệp.
Sống dưới hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu. Sếp trên thế giới này đều như nhau, một lời không hợp liền trừ tiền lương.
Sau khi lên xe, cả hai người đều rất im ắng. Ánh đèn ban đêm từ từ lướt qua, trong xe bật âm nhạc thư giãn, nhưng tâm trạng của Bùi Thư lại cực kỳ căng thẳng.
Ở trong hoàn cảnh chỉ có hai người, còn ngồi trên ghế lái phụ, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt sẽ lập tức nhìn thấy cánh tay của người đàn ông đặt trên vô lăng. Trong xe không có mùi huân hương, chỉ có mùi thơm nhàn nhạt của ghế da cùng với mùi hương nhạt nhẽo như đến từ rừng cây và mặt đất của người này, mùi hương ấm áp mang theo nhiệt độ cơ thể khiến Bùi Thư có phần đứng ngồi không yên.
Từ nãy đến giờ không nói gì nên bầu không khí có phần xấu hổ, Bùi Thư thử tìm đề tài: “Nước hoa mà sếp Lâm dùng rất thơm.”
Thực ra trước kia cậu không hiểu tại sao đàn ông lại dùng nước hoa, nhưng bây giờ cậu nghĩ có lẽ là vì những người kia không phù hợp để dùng nước hoa mà thôi. Khi mùi thơm ấy truyền tới từ trên người người này, chỉ khiến người ta cảm thấy vốn nên là vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play