“Cái đám người này đúng là không biết tiết chế.” Lâm Đường thấp giọng mắng một tiếng, nhưng trong lòng lại có chút nôn nóng khó giải thích được. Lúc cậu ngẩng đầu lên, bàn tay to lớn của Lâm Túc vừa vặn đặt trên đỉnh đầu cậu, vừa ấm vừa khô, giống như ngọn lửa rơi trên đống củi khô, có thể lập tức bùng cháy ngọn lửa cao vài mét.
“Đường Đường.” Người này còn chê chưa đủ, dùng một giọng nói trầm ấm mang theo sự cưng chiều gọi một tiếng, thanh âm không lớn, không đủ để bạn bè đú đởn kia nghe thấy, nhưng lại khiến Lâm Đường nghe được một cách rõ ràng.
“Anh đến rồi à.” Trong đầu Lâm Đường nảy sinh một ý niệm, ánh mắt đảo một vòng trên người của Lâm Túc, người khác nhìn từ xa đã có thể thấy được rằng dáng người của Lâm Túc không tệ, chứ huống chi là gần như vậy.
Đặc biệt là khi cậu ngẩng đầu nhìn lên thấy cổ áo cài cúc rất kín đáo, ngay ngắn chỉnh tề, khiến cho cậu chợt muốn xé toạc nó ra.
Xem ra cũng không thua kém gì anh Hoằng, mới có mấy tháng, sao dáng người của Lâm Túc có thể tốt như vậy?
Khi trong lòng nổi lên suy nghĩ này, Lâm Đường thật sự muốn tự vả vào mặt mình. Đúng là cái đẹp làm người ta mờ mắt, cái đẹp làm người ta sai lầm, đây là Lâm Túc đó, suy nghĩ bay xa quá rồi.
Lâm Túc “ừm” một tiếng, giơ tay nhìn đồng hồ nói: “Hình như cũng sắp đến giờ rồi.”
“Ừm...” Lâm Đường đáp lại một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở trên cái nhấc tay của anh, trong lòng chửi thề không thôi.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy thôi mà sao lại trông... gợi cảm đến thế.
Tiểu thiếu gia còn có chút choáng váng, may là Lạc Phi đi tới ra hiệu với Lâm Túc: “Anh Lâm đến rồi.”
Cậu ta nháy mắt một cái, Lâm Túc biết chuyện giao cho cậu ta đã được sắp xếp ổn thỏa, liền túy ý gật đầu cười nói: “Ừm, Lạc Phi, lâu rồi không gặp.”
Bên phía họ đang vui vẻ hòa hợp, Hồ Kiệt lại có chút không nhìn nổi: “Yô, Lâm tiểu thiếu gia còn chưa cai sữa sao, đua xe thôi mà còn cần người nhà đến xem. Cũng phải thôi, năm nay mới hai mươi tuổi, còn chưa thành niên nữa.”
Đôi môi hơi nhếch lên của Lâm Đường chợt xụ xuống, nguýt mắt lườm nói: “Haiz, tôi có anh không có, có giỏi thì gọi người nhà anh tới đây đi.”
Nhà Hồ Kiệt tuy rằng giàu có và đông đúc, nhưng ngoài gã và mấy anh trong nhà ra, không biết bên ngoài còn có bao nhiêu đứa con riêng. Con cái nhiều nên cũng không báu bở gì, ba Hồ chỉ cần gã ăn ngon uống ngon, không gây chuyện là được rồi. Mà đua xe thì rõ ràng là được xếp vào việc gây chuyện, nếu gã thực sự gọi ba mẹ tới đây, có khi sẽ bị đánh cho một trận mất.
Hồ Kiệt á khẩu không nói nên lời, nghiến răng nuốt những gì muốn nói xuống.
Lâm Túc không nhịn được mà bật cười thành tiếng, dáng vẻ tiểu thiếu gia miệng lưỡi sắc bén khịa người ta không nói được gì cũng đáng yêu chết được.
“Anh cười cái gì?” Vốn dĩ Lâm Đường cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì, nhưng tiếng cười bên tai lại khiến trên mặt cậu hơi nong nóng.
“Cười em nói rất đúng.” Lâm Túc ôm lấy vai cậu rồi nói: “Nói muốn cho anh xem xe mới của em cơ mà, đi xem chút nhé?”
Rất hiếm khi Lâm Đường mắng người lại được khen ngợi, trong lòng bỗng cảm thấy rất vui vẻ, liền kéo tay Lâm Túc đi xem chiếc xe mới của mình.
Thi đấu nghiệp dư không chính quy thế này, tất nhiên cũng sẽ không dùng đến những chiếc xe đua tiêu chuẩn. Xe của tiểu thiếu gia tuy hơi thô nhưng rõ ràng là rất phù hợp với ý tưởng của cậu. Màu sắc rực rỡ, đi cùng cậu thiếu niên mặc thường phục đang hơi nghiêng người, đúng là cực kỳ vui tai vui mắt.
Nhắc đến xe cộ, Lâm Đường lập tức bắn như súng liên thanh, nào là các loại động cơ, nào là sàn xe. Những cái khác tiểu thiếu gia không dám nói, chỉ riêng lĩnh vực xe cộ này là đủ tự tin. Nhìn dáng vẻ Lâm Túc nghiêm túc lắng nghe, tìm tòi nghiên cứu theo lời mình, trong lòng Lâm Đường cảm thấy rất thoải mái
Cậu đứng đấy thao thao bất tuyệt, đến tận khi bắt đầu trận đấu vẫn còn cảm thấy chưa đã mồm.
“Chờ xem lát nữa tôi hành hắn ta kiểu gì.” Lâm Đường ngồi lên xe nói với Lâm Túc.
“Cố lên.” Lâm Túc cùng đụng nắm đấm với cậu, giống như hứa hẹn giữa hai người đàn ông vậy.
Cùng lúc đó, xe của Hồ Kiệt cũng chạy tới, nhưng người ngồi trong đó không phải Hồ Kiệt.
Lâm Đường nhìn thoáng qua, đôi mày thanh tú khẽ cau lại: “Hồ Kiệt, thế này là thế nào đây?”
Hồ Kiệt đi tới từ phía sau xe, dường như nói gì đó với người lái xe. Một lúc sau, gã nhìn xuyên qua đầu xe rồi nói: “Thế nào là thế nào? cậu Lâm, tôi nói là muốn thi đấu với cậu, chứ tôi có nói là tôi tự đua đâu.”
“Cái đệch, anh khốn nạn vừa thôi!” Lạc Phi lập tức buông miệng chửi ngay.
Đương nhiên, đám bạn bè đàn đúm kia cũng không muốn thua cuộc.
Tuy rằng bình thường bọn họ không tuân theo quy tắc cho lắm, dù sao thì đứa nào “đấm đau” hơn đứa đó thắng. Nhưng khi chuyện xảy ra với mình thì lại là một chuyện khác, bọn họ đều tiêu chuẩn kép trắng trợn.
Hồ Kiệt không hề tức giận, ngược lại còn đắc ý nói: “Lúc chúng ta thương lượng với nhau cũng đâu có quy định không được làm như vậy. Để tôi báo cho mấy cậu một tin vui, tay đua của tôi vừa giành được vị trí thứ hai trong cuộc đua quốc tế ở nước M đấy.”
Dưới ánh mắt tức giận của mọi người, ma xui quỷ khiến thế nào, gã lại nhìn về phía Lâm Túc, khi nhìn thấy khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh của anh, liền cắn môi ác liệt nói: “Lâm Đường, chúng ta đã nói rồi, nếu cậu thua thì tôi muốn thế nào cũng được, đến lúc đó đừng có mà khóc.”
Sắc mặt Lâm Túc tối sầm lại bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Một giây sau, anh quay người mở cửa xe ra, kéo vị tiểu thiếu gia đang tức giận không biết nên giải thích hay nên mắng người ra ngoài, còn anh thì ngồi vào trong.
Tất cả mọi người đều sững sờ, Lâm Đường muốn mở cửa xe nhưng không được: “Lâm Túc, anh làm gì vậy?”
“Anh đua thay em, anh thay em gánh vác hậu quả.” Lâm Túc mở khóa cửa phía ghế phụ rồi nói: “Nếu em muốn lên thì có thể ngồi bên này.”
“Tôi không...” Mặt Lâm Đường tràn đầy vẻ sốt ruột, sao vào thời khắc nguy cấp thế này rồi mà tên này còn gây thêm phiền phức thế?
“Chuẩn bị xong chưa?” Hồ Kiệt bình tĩnh chen vào ghế phụ bên kia, giễu cợt nói: “Còn cần bao lâu nữa? Sắp đến giờ đua rồi.”
Bỗng chốc, Lâm Đường rất muốn xé nát cái bản mặt của Hồ Kiệt ra, cũng trừng mắt với cả người bên cạnh gã, sau đó tức giận lao vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn như trút giận: “Thua thì thua vậy.”
Chỉ là một căn biệt thự thôi, cậu thua cũng được, cùng lắm là bị ông già trong nhà đóng băng thẻ một tháng.
Đm, thế thì lâu quá!
Mặc dù đường đua Trường Hà không phải là đường đua dành cho thi đấu chuyên nghiệp nhưng cơ sở vật chất của nó khá đầy đủ.
Hai bên cùng nổ máy. Thời gian trên đồng hồ đếm ngược vừa kết thúc, hai chiếc xe đã đồng loạt lao thẳng về phía trước, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, chỉ còn lại tàn ảnh của đèn hậu.
Quãng đường đua tiêu chuẩn phải đạt được chiều dài khoảng 300km. Dựa theo khoảng cách của đường đua Trường Hà thì tiêu chuẩn là 56 vòng. Với tốc độ của một tay đua quốc tế, mỗi vòng một phút cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Lúc thời gian sắp qua được một nửa, hai chiếc xe một trước một sau, gào rú phóng qua đám người quan sát trận đấu, để lại chút tàn ảnh rồi tiếp tục đuổi sát theo nhau.
Mọi người không hẹn mà cùng dụi mắt, Lạc Phi lầm bầm: “Lúc nãy ông đây không nhìn nhầm đấy chứ, hình như xe của Lâm thiếu đang dẫn trước đúng không?
Cậu ta còn chưa nói hết câu thì một cậu ấm khác, mặt mũi xanh lè nói: “Ông không nhìn nhầm đâu.”
Đúng vậy, xe của Lâm tiểu thiếu gia đang ở phía trước.
Cứ cho là không vượt lên được thì cũng rất đáng sợ rồi nhé! Đây chính là tay đua chuyên nghiệp đẳng cấp quốc tế đấy, không phải đứa ất ơ kéo đại ở ven đường nào đó đâu. Đã thế Lâm Túc không những không tụt lại mà còn có xu hướng vượt qua đối phương.
Bên này bọn họ hoa mắt váng đầu, bên kia Hồ Kiệt cũng không cam lòng: “Mới có một vòng một thôi, còn phải xem...” về sau thế nào.
Hai chiếc xe lại lướt qua, lần này không phải đuổi sát nút nhau mà là xe của cậu Lâm đã khéo giãn khoảng cách với xe của đối thủ.
Rốt cuộc thì tên Lâm Túc này từ đây chui ra thế? Cả đám công tử bột đều bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Họ chỉ là khán giả đứng xem, còn Lâm Đường mới là người trực tiếp ngồi trên xe. Lúc đầu cậu đã chuẩn bị tinh thần sẽ hít sặc khói, kết quả lại phát hiện người không đuổi kịp là kẻ khác chứ không phải mình.
Nếu tốc độ xe không nhanh thế này, Lâm tiểu thiếu gia sẽ nghi là Hồ Kiệt đã bịp mình. Thế nhưng hai chiếc xe đều chạy với tốc độ cực hạn, mỗi lần vào cua đều giống như lúc nào cũng có thể hất văng người bên trên xuống. Với kỹ thuật tương đối chuyên nghiệp của tiểu thiếu gia, liếc sơ đã biết trình độ bẻ cua này mình chắc chắn không thực hiện được.
Kỹ thuật đua xe của Lâm Túc trâu bò đến thế cơ à?
Trong lòng Lâm Đường không ngừng gào thét “đm đm đm” nhưng có muốn mở miệng tỏ rõ thái độ thì lại không được. Bởi vì cậu sợ nếu mở miệng thì sẽ tự cắn trúng lưỡi của mình.
Về phần còn lại, chỉ có thể dùng mấy chữ trâu bò, ngầu lòi hay đỉnh của chóp để diễn tả suy nghĩ trong lòng, chính là kiểu giống như màn đạn trong mấy livestream.
Đàn ông lái xe rất đẹp trai, đã thế còn gọn gàng đè người khác bẹp dí thì còn là kiểu đẹp trai đến kịch trần luôn.
Âm thanh động cơ gào rú, thân xe rung lắc kịch liệt đã áp hết tiếng tim đập dữ dội của Lâm Đường. Ở vòng đầu tiên, hai xe còn có thể bám sát nhau, nhưng đến giờ thì hai người kia đã không theo kịp Lâm Túc. Hồ Kiệt ở phía sau sốt ruột đến mức giậm chân, không nhịn được, bắt đầu chửi mắng: “Đuổi theo đi, chơi nó đi!”
“Anh là tay đua chuyên nghiệp cơ mà, thế này mà cũng gọi là chuyên nghiệp hả? Mẹ nó, ông bỏ tiền thuê mày về để trưng bày hay gì!”
“Mau tăng tốc đi, thế này thì làm sao mà thắng được chứ, thằng ăn hại!”
Trên đường đua kị nhất là bị quấy nhiễu. Từ lúc bị tụt lại, áp lực đè lên tay đua đã tăng nhanh chóng mặt. Rõ ràng chỉ là một trận đấu không chính thức, không hiểu sao chiếc xe phía trước còn mang đến cho anh ta cảm giác bị đè nén lớn hơn cả khi chạy trên đường đua chính quy với người đạt giải nhất kia.
Đã thế Hồ Kiệt còn liên tục quấy nhiễu suy nghĩ khiến anh ta chỉ hận không thể ném thằng ngu này ra bên ngoài.
“Nhanh lên, nhanh lên.” Hồ Kiệt không ngừng thúc giục.
“Mày câm họng đi!” Tay đua xe đã giận đến cực điểm, quay đầu sang quát Hồ Kiệt. Nhưng chỉ vì một giây không chú ý, chiếc xe đang vào cua đã đâm thẳng vào hàng rào bảo vệ.
Vận tốc cực hạn khiến chiếc xe lộn mấy vòng trên mặt đất. Nhân viên quản lý đang giám sát đường đua nhanh chóng điều động người xách bình cứu hỏa chạy tới. Chỉ là đến khi kéo được người ra ngoài, cả hai đều đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Cũng may là tính năng an toàn của xe rất tốt, sau khi kiểm tra sơ bộ thì chỉ xác nhận phía Hồ Kiệt đã mất khả năng thi đấu chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
Một bên không thể tiếp tục tranh tài, tất nhiên là bên còn lại sẽ giành chiến thắng. Lâm Túc dừng lại ở vạch đích, lúc xuống xe vẫn bình tĩnh đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.
Giữa một đám công tử bột, hình tượng thế này đã trở nên cao ngất, suýt nữa còn trèo thẳng lên đỉnh Everest luôn rồi.
Trước đây bọn họ được coi là đua xe à? Nầu, chỉ được coi là gà rù mổ nhau thôi. Đua xe thật sự thì mời tham khảo vị này này.
Trong đám người, chỉ có Lạc Phi là miễn cưỡng ổn định, chạy lên nghênh đón, trình độ ân cần còn gấp mấy lần lúc trước: “Anh Lâm, anh học đua xe kiểu gì thế? Quá đỉnh.”
Lúc mấy ông học sinh học hành dốt nát muốn diễn đạt sự kích động trong lòng, ngoài trừ “Đậu má” thì cũng chỉ còn “trâu bò” “đỉnh của chóp”.
“Nếu cậu muốn học, sau này tôi có thể dạy.” Lâm Túc vòng qua phía bên kia xe, mở cửa ôm tiểu thiếu gia chân cẳng đã mềm nhũn xuống.
Lâm Đường đúng là không mở cửa xe, tự đi xuống được. Một mặt là do sợ hãi, mặt khác là do hưng phấn quá độ.
Cậu chơi xe đua đã trâu rồi, vậy mà Lâm Túc còn khiếp hơn. Tay đua chuyên nghiệp cũng không đọ lại anh, đây không phải người, thành thần luôn rồi!
Lâm Đường quay đầu trừng Lạc Phi: “Dạy cậu cái gì, dạy tôi trước.”
“Ừ.” Lâm Túc cũng đồng ý luôn. Chỉ là, lúc tiểu thiếu gia được đặt vào ghế phụ lái của xe thương vụ mới phát hiện ra: dù có thắng thì hình như Lâm Túc cũng không vui vẻ gì lắm.
Chắc đây chính là kiểu cô đơn lạnh lẽo của cao thủ hả?