“Đang sống khỏe mạnh thì ai lại muốn chết chứ? Cậu Lâm cứ nói đùa.” Một cậu ấm quần là áo lượt đứng bên cạnh Hồ Kiệt tiếp lời. Gã nhìn từ trên xuống dưới Lâm Đường một lượt, nói: “Hôm nay cậu Lâm mà động tay động chân thì sẽ không chiếm được ưu thế đâu.”
Đối phương có nguyên cả đám người, bên phía Lâm Đường chỉ có mỗi cậu và Lạc Phi. Tiểu thiếu gia chỉ đến lấy xe, buổi tối mới đua nên tất nhiên là đám bạn xấu đi theo cổ vũ cũng chưa mò đến. Hơn nữa, dù mấy người kia có đến thì chưa chắc đã đánh đấm gì được, bản thân tiểu thiếu gia lại không có cơ bắp, còn phế hơn cả đám bạn của mình.
“Tôi còn phải sợ anh chắc?” Tuy Lâm Đường không có chỗ dựa nhưng vẫn chẳng ngán ai: “Anh cứ động vào tôi thử xem.”
Cậu xuất thân từ gia tộc giàu có, lại là con cầu con tự trong nhà. Nếu là chuyện anh tình tôi nguyện thì có lẽ ba Lâm chỉ bắt bẻ đôi chút, nhưng nếu thực sự làm cậu bị thương thì chắc chắn sẽ không yên với nhà họ Lâm.
Lâm Đường không sợ, mấy tên công tử bột phía bên kia có vẻ chần chừ, còn Hồ Kiệt thì đã lộ rõ vẻ hưng phấn. Đây là lý do tại sao gã lại thích Lâm Đường. Tiểu thiếu gia kiêu ngạo xinh đẹp không ai dám động vào dù chỉ một sợi tóc, nếu có thể giẫm nát sự cứng rắn từ trong xương cốt, khiến thiếu niên cao ngạo này chỉ có thể cúi đầu mặc cho gã tùy ý dày vò, làm cho đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia chỉ có thể giàn dụa nước mắt cầu xin tha thứ mà không có cách nào thoát ra được… Cảnh tượng như thế, đúng là chỉ nghĩ thôi cũng có thể khiến máu trong người gã sôi lên.
Đàn ông ai chẳng thích chinh phục, mấy ả gái trong câu lạc bộ thì sao có thể khiến người ta sinh ra dục vọng chinh phục gì chứ. Chỉ có dạng người như Lâm Đường mới khiến người ta cảm thấy hứng thú.
Thế nhưng nhà họ Lâm chính là một ngọn núi lớn chặn ở phía trước, cần phải đợi đến lúc nhà họ Lâm suy tàn thì mới được.
Ánh mắt dò xét của Hồ Kiệt khiến Lâm Đường cau mày. Cậu đảo mắt, tự cho là mình đã tỏ rõ ý khinh thường nhưng ai ngờ lại khiến Hồ Kiệt và đám công tử bột bên cạnh gã không hẹn mà cùng nổi lên ý nghĩ dâm loạn.
Đậu má, đôi mắt xinh đẹp này vừa liếc một cái đã khiến gã hồn siêu phách lạc.
Nếu Lâm Đường biết họ đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ xông vào đạp cho mỗi thằng một phát. Thế nhưng cậu lại chưa trải qua nhiều sự đời, chỉ cảm thấy sắc mặt mấy người này có vẻ kỳ lạ. Những người khác cũng chả hiểu ra sao, còn Lạc Phi đứng bên cạnh thì dù có nhìn ra được cũng sẽ không nói với Lâm Đường.
Máu nóng của tiểu thiếu gia đã xông lên tận đầu rồi, cậu ta không muốn đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Có điều, dù cậu ta không thể nói với Lâm Đường nhưng vẫn có thể mách lẻo với Lâm đại thiếu mà. Idol nhất định có cách giải quyết mấy thằng háo sắc không cần mạng này.
“Ầy, đừng suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết nữa.” Hồ Kiệt cười nói: “Đánh nhau nhiều cũng chán, nếu đều đã ở trường đua, chi bằng chúng ta đấu cái khác nhé?”
“Anh muốn đua với tôi á? Đầu óc bị lừa kẹp rồi hả?” Lâm Đường nhếch miệng cười, không thèm che giấu vẻ chế giễu. Ở trong thành phố này, ai mà không biết tiểu thiếu gia nhà họ Lâm là một tay đua cừ khôi cơ chứ, dù có đụng phải tay đua chuyên nghiệp thì cũng không thua kém là mấy. Trình độ mèo quào của Hồ Kiệt mà muốn thắng cậu, cứ nằm mơ đi.
Dù sao thì, nếu đã đặc biệt bỏ tiền đến đây để ăn nhậu chơi bời mà còn không vui thì chẳng bằng nằm một đống ở nhà giả chết.
Lâm Đường vừa nói xong, mấy người đối diện hơi khựng lại rồi cười phá lên. Đặc biệt là Hồ Kiệt, nét mặt gã trở nên rất vi diệu, cũng là người cười to nhất.
Lâm Đường chẳng hiểu ra sao.
“Là đầu bị lừa đá hoặc bị cửa kẹp thôi.” Lạc Phi ở phía sau, thấp giọng nhắc nhở.
Có đôi khi cậu ta thực sự không muốn nhận là mình quen biết với tiểu thiếu gia cho lắm. Tuy từ bé đến lớn Lạc Phi cũng toàn là học sinh cá biệt, nhưng vẫn không đến mức nói sai mấy câu có tính phổ cập thế này.
Gò má Lâm Đường hơi đỏ lên, ngón tay xoắn xoắn ống quần, thế nhưng vẫn cứng miệng nói: “Tôi biết rồi, thuận miệng nói thế thôi.”
Mẹ nó, ngượng thế!
Cậu quay sang Hồ Kiệt và những người kia: “Thế nào? Có dám đấu không? Thiếu gia tôi vừa hay muốn thử xe mới.”
Hồ Kiệt đề nghị thì dĩ nhiên có ý muốn đấu: “Đương nhiên, nhưng người thắng thì nên có chút phần thưởng chứ.”
“Nếu tôi thắng, anh giao quán bar quanh đảo cho tôi.” Lâm Đường tùy ý nói. Cậu đã nhìn trúng vị trí quán bar đó rất lâu rồi, đáng tiếc cậu vừa nhìn trúng đã bị ba khóa thẻ, đợi đến khi thẻ dùng lại được thì vị trí đó đã bị cháu trai rùa Hồ Kiệt hớt tay trên trước rồi.
“Được.” Đương nhiên Hồ Kiệt biết tiểu thiếu gia nhìn trúng chỗ đó đã lâu: “Vậy nếu tôi thắng...”
“Anh thắng thì thế nào cũng được.” Lâm Đường khinh thường nhìn gã một cái, dù sao người này cũng không có khả năng thắng.
Cậu đồng ý bừa như thế, Hồ Kiệt cười cười, còn Lạc Phi ở một bên thì lại hận không được muốn che mặt, cậu ta nhắc nhở: “Cậu Lâm, nói cụ thể một chút vẫn tốt hơn, cậu quên rồi sao, trước đó gã vẫn muốn ngấp nghé cậu đấy.”
Cậu ta không nói thì không sao, vừa nói ra, toàn thân tiểu thiếu gia cảm thấy đầy ghê tởm, cậu nhìn về phía Hồ Kiệt đang cười ở một bên: “Anh muốn thế nào?”
Hồ Kiệt thầm hận cái miệng lắm lời của Lạc Phi, nhưng gã cũng không đến nỗi trắng trợn như vậy, mở miệng hỏi: “Một căn biệt thự ở Vinh Quang Hoa Phủ thì thế nào?”
Đó là sản nghiệp thuộc sở hữu của nhà họ Lâm, một biệt thự ở đó có giá hàng chục triệu tệ, cũng coi như tương đương với quán bar mà Hồ Kiệt đã kinh doanh cho đến nay.
“Thành giao, tám giờ tối đấu.” Lâm Đường xoay người rời đi, Lạc Phi đi theo phía sau.
Có một trung tâm mua sắm lớn bên cạnh đường đua, ở đó có đủ loại cơ sở vật chất, Lâm Đường đến trung tâm trò chơi điện tử để chơi, còn Lạc Phi thì lại ở bên ngoài gọi điện thoại của Lâm Túc, tận tâm báo cáo.
Từ lời kể của cậu ta từ đầu đến cuối, đương nhiên Lâm Túc cũng biết được kẻ thèm muốn tiểu thiếu gia không chỉ có một tên, còn có đám thiếu gia khác nữa, cùng với chuyện tối nay bọn họ sẽ có một cuộc đua xe.
06 chuyên gia nịnh nọt: [Tiểu thiếu gia hôm nay hoạt bát thật.]
Hoạt bát đến mức sắp đua xe cùng với người khác luôn rồi.
[Chắc kỹ thuật của em ấy cũng tốt.] Lâm Túc vẫn có chút hiểu biết về kỹ thuật của tiểu thiếu gia.
Dù sao thì kỹ năng đua xe của tiểu thiếu gia trong lộ tuyến thế giới gốc cũng khiến người ta khen ngợi, tuy rằng ngoại trừ vẻ bề ngoài thì cậu chẳng còn gì nổi bật, nhưng kỹ thuật tốt vẫn là kỹ thuật tốt.
Mà nếu Hồ Kiệt thực sự thèm muốn cậu thì có thể tham gia thi một cách quang minh chính đại khi biết rõ kỹ năng bá cháy của tiểu thiếu gia ư?
Khả năng bằng không. Trong thi đấu nghiệp dư, chỉ cần tay chân trong sạch, cho dù sau đó có chuyện gì thì cũng không có chứng cứ, bọn họ chỉ cần kết quả thôi.
“Từ giờ trở đi sai người chú ý đến chiếc xe đua của Lâm Đường,” Lâm Túc vừa nói vừa lật tài liệu: “Kiểm tra tất cả trước khi trận đấu bắt đầu, đặc biệt là phanh xe.”
Xe tưởng chừng chỉ là phương tiện giao thông nhưng cũng là công cụ giết người, nếu xử lý không đúng cách có thể làm chết người được ngay.
Trong lộ tuyến thế giới gốc, ba Lâm vì một vụ tai nạn xe hơi không cứu được nên đã qua đời, sau đó Lâm Đường cũng uống rượu say rồi lái xe đâm Bạch Tu Nhiên vào bệnh viện, khả năng Hồ Kiệt động tay động chân ở phương diện này là rất lớn.
“Vậy là thằng khốn kia muốn giở trò sao!” Lạc Phi kinh ngạc nói.
“Chưa chắc, nhưng phòng cháy còn hơn chữa cháy.” Lâm Túc mở miệng nói, chỉ cần không có vấn đề về an toàn, thắng thua không quan trọng.
“Được, anh Lâm, em biết rồi, em sẽ làm theo những gì anh căn dặn.” Lạc Phi vừa trả lời, nghe được một tiếng ừ liền cúp điện thoại, cậu ta chẳng những không bực bội mà còn nắm chặt nắm đấm, kéo giật xuống.
Yes! Idol không phản đối việc cậu ta gọi anh là anh Lâm.
Lâm Túc cúp điện thoại rồi suy nghĩ một lúc, anh mở tin nhắn, gửi một tin nhắn cho một người trong số đó: “Đi kiểm tra những chiếc xe mà ba tôi thường sử dụng, tất cả đều dùng tiêu chuẩn quân dụng cao cấp nhất tân trang lại.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Bên kia nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Vâng ạ.”
Người phản hồi ảnh đại diện có một màu đen như mực, không phải Cầu Đồ mà là một nhân tài kỹ thuật mà Lâm Túc đã dùng một cái giá cao để đào được. Trong lộ tuyến thế giới gốc, xung quanh nhân vật chính có rất nhiều người có năng lực, nhưng không có nghĩa là ngoại trừ những người đó ra, thế giới này không còn nhân tài nào khác nữa.
Mà kỹ thuật của người này đủ để giúp Lâm Túc giải quyết một số mối nguy hiểm tiềm ẩn về mặt an toàn.
Ở lộ tuyến thế giới gốc, ba Lâm đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, sau khi ông qua đời, số phận của Lâm Đường đã hoàn toàn thay đổi, mà lần này Lâm Túc không có ý định để ba Lâm gặp chuyện gì nữa.
Cho dù anh có thể dành cho Lâm Đường bao nhiêu tình yêu, tiểu thiếu gia vẫn cần tình thân thuần khiết từ người thân của mình.
Chỉ là sự kiện quán bar xảy ra trước lộ tuyến thế giới gốc, làm Lâm Túc rất khó ước lượng thời gian xảy ra tai nạn xe hơi của ba Lâm. Chỉ có một cách là bắt đầu từ sự an toàn, có lẽ sự thay đổi của dòng thời gian có thể ngăn chặn tai nạn xe hơi xảy ra.
Mọi thứ thay đổi, hành trình của mọi người cũng sẽ khác.
Cuối cùng công ty Túc Sinh quyết định hợp tác với không chỉ một đối tác, lựa chọn từ bỏ bên nào cũng có thể làm người khác mất lòng, quyết định cuối cùng của Cầu Đồ là hợp tác với cả ba công ty, đương nhiên điều kiện cũng giống nhau.
Con chip được đưa vào sản xuất, số vốn cũng khổng lồ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn Lâm Túc đã có thể huy động hơn một trăm triệu.
Ở đời kiếm tiền không dễ, nhưng tiền đẻ ra tiền thì lại là chuyện không khó. Nhưng dù việc xem xét tài sản và đầu tư đã chiếm phần lớn thời gian của Lâm Túc, anh vẫn đến được đường đua Trường Hà như đã hứa.
Đường đua này có một vòng dài 5543 km, được xây dựng theo đường đua quốc tế nước M, ít đoạn thẳng và nhiều góc cua, rất thích hợp để thỏa mãn giấc mơ của nhiều công tử bột ở thành phố.
Đương nhiên, đường đua không bao gồm đất núi, chỉ có một đường bằng phẳng, ngay cả khi lái xe chệch ra ngoài cũng sẽ không ảnh hưởng tới sự an toàn cá nhân.
Lâm Túc đang lái một chiếc xe thương vụ có tính ổn định rất tốt, khi anh đến nơi thì đã là 7h50p tối. Rõ ràng là tiểu thiếu gia đang bày thế trận chờ quân địch, đám bạn xấu vây quanh cậu, không cần nghĩ cũng biết là đang biểu đạt sùng bái tiểu thiếu gia và sự khinh thường đối phương.
Một chiếc xe rõ ràng khác với những chiếc xe của đám công tử bột lái tới đây, ánh mắt của mọi người rõ ràng đã bị nó thu hút.
“Ai đây?”
“Cái đù, thời buổi nào rồi còn lái cái xe lỗi thời này vậy, quê chết đi được.”
Cửa xe mở ra, chiếc chân thon dài mặc vest bước ra trước, trông cứ như không phải tới đây để tham gia cuộc đua xe, mà là tham gia một bữa tiệc thương nghiệp vậy.
Mí mắt Hồ Kiệt giật giật, khoảnh khắc nhìn thấy đống người bên phía Lâm Đường xôn xao tách ra, trong lòng gã lan tràn dự cảm không tốt. Lần trước thua thảm trước Lâm Túc như vậy, cũng không biết bằng cách nào lại truyền đi khắp nơi, khiến cho gã vừa nghĩ đến Lâm Túc là lập tức cảm thấy rất mất mặt.
“Không phải là sếp Thịnh đó chứ?” Có người nói một câu, sau đó lập tức bị Lạc Phi gõ cho phát vào đầu.
Ban đầu Hồ Kiệt còn có một chút hy vọng, cho dù Thịnh Hoằng đến...
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo khi bóng dáng của Lâm Túc xuất hiện, hy vọng của gã đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Người đàn ông vẫn đeo một chiếc kính gọng đen đơn giản, nhưng bộ vest sẫm màu lại tôn lên dáng người cao gầy, cúc áo cài đến cổ áo lại lộ ra mấy phần vẻ đẹp cấm dục, hơi lạc quẻ với mọi thứ ở nơi đây.
Đáng lý ra, một người đàn ông nhìn gợi cảm như vậy sẽ khiến cho người ta nảy sinh tâm lý muốn so sánh. Thế nhưng Hồ Kiệt là song tính, tiểu thiếu gia thì lại là thuần cong, những người đàn đúm với bọn họ ít nhiều đều không thẳng, lẫn trong đó còn có mấy tiểu thụ.
Trong giới gay, thụ ở khắp nơi nơi, nhưng lại chẳng có anh công đáng tin cậy. Giờ đột nhiên lại gặp được một người như vậy, cảm giác choáng ngợp cũng tương đối lớn.
“Ôi vãi, Lâm đại thiếu đẹp trai thế này luôn á?”
“Ở cạnh cậu Lâm lâu như vậy mà lại vuột mất cơ hội gần quan được ban lộc. Không được, sau trận đấu tôi phải đi giới thiệu một chút, dáng người này thật đúng là muốn mạng người ta mà.”
Giọng nói của họ không lớn, nhưng lại vừa vặn khiến cho Lâm tiểu thiếu gia nghe được.