Người điên rồi.
Hề Bách Viễn nhìn chằm chằm vào Giang
Vô Nhai, nụ cười trên mặt dần biến mất: “Vô Nhai, con có ý gì?”
Giang Vô Nhai không sợ hãi, chỉ lẳng
lặng nhìn ông ta: “Sư tôn, đệ tử mới nên hỏi người có ý gì đấy?”
Họ là thầy trò, vừa là thầy vừa là bạn,
cũng càng như cha con.
Hề Bách Viễn hiểu Giang Vô Nhai, như
cách Giang Vô Nhai hiểu Hề Bách Viễn.
Chuyện không chỉ có thể, lời Hề Bách
Viễn nói đã khiến Giang Vô Nhai nhận ra điều gì đó rồi.
Hề Bách Viễn im lặng.
Một lúc lâu sau, ông ta chậm rãi nói:
“Vô Nhai, sư tôn muốn sống theo cách khác.”
Tim Giang Vô Nhai chùng xuống.
Giang Vô Nhai hỏi bằng giọng khàn khàn:
“Người muốn sống thế nào?”
“Cửu châu tứ hải, biển rộng trời cao.”
Hề Bách Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ,
không biết trong mắt ông ta là nỗi tuyệt vọng hay khát khao sau khi sống lại từ
bước đường cùng, ánh mắt ông ta sáng khác thường: “Ta nghĩ thông rồi, nếu đã là
kẻ mạnh nhất, sao phải kiêng dè đủ thứ như bị cầm tù chứ? Thiên đạo bỡn cợt ta,
chà đạp ta, ta sẽ nghịch thiên, giành lại đạo của ta! Nắm giữ vận mệnh của ta!
Ta muốn…”
“Két...”
Cửa bỗng bị đẩy ra, Hề Bách Viễn kinh
hãi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt nặng nề của Thương Thông Chi.
“Ta nghĩ tâm cảnh đệ bị tổn hại, sợ xảy
ra chuyện nên cố tình chờ bên ngoài.”
Thương Thông Chi nói bằng giọng bi
thương: “Không ngờ... lại nghe thấy những lời như thế.”
Hề Bách Viễn biến sắc rồi bình tĩnh
lại: “Nghe thì nghe, giờ ta cũng chẳng cần giấu giếm.”
Thương Thông Chi cảm thấy phức tạp, tim
cũng chùng xuống trước thái độ của ông ta, Thương Thông Chi trầm giọng: “Đệ
muốn... rời khỏi kiếm các à?”
“Ta không muốn, nhưng ta không còn lựa
chọn nào khác.� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.