Lâm Nhiên bị Hề Tân kéo dậy.
“Ngồi xổm ở cửa như đồ ngốc thế hả, ném
ngươi ra ngoài bây giờ.” Hề Tân rất chê bai.
Lâm Nhiên ngơ ngác nhìn hắn ta, vẫn
chưa hoàn hồn lại được.
Hề Tân cụp mắt nhìn nàng, ấn nàng ngồi
xuống ghế, quay người hôn má nàng rồi định hôn môi nàng.
Cảm giác man mát và mềm mại trên mặt
khiến Lâm Nhiên hoàn hồn, đến khi nàng kịp phản ứng lại thì gương mặt xinh đẹp
phóng to của Hề Tân đã gần ngay trước mắt, nàng vội che miệng, hắn ta hôn trúng
mu bàn tay nàng.
Lâm Nhiên: “...”
“Ồ.” Không hôn được, Hề Tân mất hứng
bĩu môi, khịt mũi: “Lúc này thì lại phản ứng lại nhanh đấy.”
Lâm Nhiên: “...”
Có một thoáng Lâm Nhiên bị thao túng,
bàng hoàng suy ngẫm, chẳng lẽ nàng sai à?
Nhưng nàng hoàn hồn rồi nghĩ lại, không
phải thế, rõ ràng hắn ta không nói không rằng, định sàm sỡ nàng!
Định sàm sỡ nhưng bị vạch trần, nàng
không giận hắn ta thì thôi, sao hắn ta lại không vui trước chứ, hắn ta giỏi
quá, ha, giỏi quá nhỉ? Hắn ta dứt khoát lên trời luôn đi!
Lâm Nhiên nghiêm túc nhìn Hề Tân, định
dùng ánh mắt để khơi dậy chút lương tâm của hắn ta.
Nhưng Hề Tân vẫn thản nhiên: “Hôn thì
hôn thôi, có gì đâu, cùng lắm thì cho ngươi hôn lại.”
Lâm Nhiên: “...” Nàng thua rồi, thua
hẳn.
Nàng ỉu xìu xua tay.
Hề Tân khịt mũi, thản nhiên ngồi cạnh
nàng.
Bụng Lâm Nhiên réo ùng ục, Hề Tân nhìn
nàng với vẻ ghét bỏ, Lâm Nhiên đã mệt đến mức mất hết cảm giác, bèn cầm ấm nước
lên, nàng không muốn ăn gì, định uống nước lót dạ.
“Dáng vẻ đáng thương gì thế.”
Hề Tân giành lấy ấm nước, lấy một hộp
đồ ăn ra khỏi nhẫn trữ vật.
Lâm Nhiên nhận ra đây chính là hộp đồ
ăn mà Hề phu nhân đưa cho hắn ta lần trước: “Ngài vẫn chưa ăn hết à?”
Hề Tân mở hộp ra, quả nhiên bên trong
là những miếng bánh hoa đào tinh xảo, chỉ thiếu đi mấy miếng, hắn ta đưa hộp
cho nàng, uể oải đáp “Ừ”.
Có mỗi mấy miếng bánh mà ăn mãi không
xong, có lẽ không phải hắn không ăn hết, mà là không nỡ ăn.
Lâm Nhiên nhìn bánh hoa đào, không từ
chối, cầm một miếng lên, nói khẽ: “Cảm ơn.”
Hề Tân không quan tâm tới nàng, cũng
lấy một miếng bánh ra ăn, cắn vài miếng xong lại lấy hai viên sữa tròn xoe ra,
đặt vào chén, rót nước vào, pha một chén sữa rất ngọt.
Lâm Nhiên phát hiện Hề Tân luôn thích
đồ ngọt, cho dù tâm trạng tốt hay không tốt.
Đúng là cỗ máy tiêu diệt kẹo.
Nhưng nghìn năm sau, trong suốt tám năm
sống cùng Hề Tân ở đỉnh Vô Tình, Lâm Nhiên không thấy hắn ta ăn kẹo nữa.
“Hề Bách Viễn đã tàn phế một nửa,
Chưởng môn và Giang Vô Nhai sẽ áp giải ông ta về kiếm các.”
Lâm Nhiên nghe thấy giọng nói hờ hững
của Hề Tân, hắn ta nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi còn đang lo lắng chuyện gì
nữa?”
Lâm Nhiên muốn nói rất nhiều, nhưng
nàng không nói được.
Nàng lắc đầu.
Hề Tân mím môi, Lâm Nhiên biết hắn ta
rất tức giận, giận vì nàng có tâm sự nhưng lại giấu hắn ta, không thành thật
nói cho hắn ta biết.
Nhưng hắn ta cũng không ép nàng nói,
trừng mắt nhìn nàng rồi hừ lạnh, cúi đầu uống nốt sữa ngọt của mình, còn bóp
chén sứ kêu răng rắc, cố tình cho nàng xem.
Bá đạo nhưng lại yếu ớt.
Lâm Nhiên mỉm cười.
Hề Tân liếc nàng: “Cười xấu bỏ xừ.”
Lâm Nhiên vuốt mặt, không cố gượng cười
nữa, khẽ hỏi hắn ta: “Giang tiền bối qua đó rồi, ngài nghĩ họ sẽ nói gì?”
“Ta cũng không nghe thấy, sao ta biết
được.”
Hề Tân uể oải: “Dù sao cũng chỉ nói về
việc xử lý Hề Bách Viễn thế nào thôi, không giết được ông ta thì phải khiến ông
ta hết hy vọng, ở yên trong kiếm các.”
Lâm Nhiên im lặng: “Sao không giết ông
ta được?”
Hề Tân liếc nàng, có vẻ kỳ lạ: “Ngươi
muốn ông ta chết à?”
Đây là lần đầu tiên hắn ta nghe thấy
sát khí không che giấu được kiểu này từ giọng điệu Lâm Nhiên.
“Muốn cha ruột ta chết ngay trước mặt
ta.”
Hề Tân mỉm cười khó hiểu, nhưng lại
không tức giận: “Ngươi to gan thật đấy.”
Lâm Nhiên không nói gì.
“Kiếm các không giết ông ta đâu.”
Hề Tân ăn hết một miếng bánh, hờ hững
liếm nốt vụn trong lòng bàn tay: “Ông ta là Vô Tình kiếm chủ, cho dù ông ta tàn
phế hay bị thương nặng, chỉ cần ông ta không chết thì vẫn là trụ cột của kiếm
các... Trước khi Giang Vô Nhai trở thành Kiếm chủ mới, kiếm các sẽ không bao
giờ để ông ta chết.”
Lâm Nhiên hỏi: “Thân phận Kiếm chủ đặc
biệt lắm à?”
“Chắc là đặc biệt.”
Hề Tân ngậm ngón cái, bỗng cười khẩy:
“Nếu không, Hề Bách Viễn cũng không bị ép cho phát điên.”
Lâm Nhiên nhìn hắn ta.
“Hề Bách Viễn quá tham lam, cái gì cũng
muốn, muốn được tự do làm điều mình thích, muốn mọi chuyện đúng ý nhưng không
muốn bị ràng buộc, không muốn chịu uất ức, trên đời lấy đâu ra chuyện tốt lành
như vậy.”
Hề Tân hơi hờ hững: “Sớm muộn gì ông ta
cũng có ngày hôm nay, nhưng ông ta không tin.”
Lâm Nhiên im lặng, khẽ nói: “Ngài hận
ông ta không?”
Hề Tân nhìn nàng chốc lát rồi mới đáp:
“Rất lâu trước kia, ta từng hận, nhưng giờ thì không quan trọng nữa.”
“Thật ra thế này cũng rất tốt.”
Hắn ta thoáng im lặng rồi nói: “Hề Bách
Viễn là người vừa muốn sống vừa muốn chết, từ khi ta còn nhỏ, ông ta đã không
che giấu sự chán ghét với ta, ta đã nhìn rõ từ lâu nên không quá kỳ vọng, cũng
không muốn quan tâm. Mà nếu nói như thế, ta còn phải cảm ơn ông ta đấy chứ.”
Lâm Nhiên không nói gì.
Đó là cha hắn ta, đó là tình cha mà hắn
ta nên nhận được.
Nàng nắm lấy tay hắn ta.
Hề Tân nhìn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.