Lâm Nhiên tròn mắt nhìn một loạt động
tác của Hề Tân.
Khí phách này, sự thành thạo này, sự tự
nhiên này?
Hắn ta duỗi chân nằm đó, nếu không biết
thì còn tưởng hắn ta vừa về nhà mình rồi lên giường đi ngủ.
Lâm Nhiên nhìn Hề Tân đang ôm gấu bông
của nàng, biếng nhác lăn lộn trên giường của nàng, cảm thấy đau đầu: “Rốt cuộc
tiền bối đang làm gì thế?”
“Ta nói rồi, ta buồn ngủ.”
Hề Tân ngáp một cái, nói một cách đương
nhiên: “Ta buồn ngủ rồi, ngươi lại đây ngủ với ta.”
Lâm Nhiên: Ngủ với ngươi... cái quần
què!
Tuy tên nhóc ngươi không xấu, nhưng mơ
đẹp quá đấy.
Lâm Nhiên quay đầu bước đi, Hề Tân lập
tức sầm mặt: “Ngươi thử đi xem.”
Lâm Nhiên không ngừng bước, vén rèm
lên, định rời đi.
Hề Tân bỗng ngồi dậy, vỗ mạnh xuống
giường: “Lâm Nhiên!”
Lâm Nhiên nghe rõ tiếng ván giường nứt
toác.
Nàng quay đầu nhìn, thấy đầu giường bị
nứt ngay tại chỗ, lông ngỗng mềm mại trong chăn bay tứ tung, rất giống tuyết
rơi dày đặc.
Lòng Lâm Nhiên đau như cắt, chăn của
nàng, đó là chăn mền xa xỉ và mềm mại nhất mà nàng từng nằm suốt bao năm qua.
Lâm Nhiên ôm ngực: “Tiền bối đi nghìn
dặm xa xôi tới đây để phá nhà ta à?”
Hề Tân đang ngồi quỳ trên giường, vóc
người mảnh khảnh, mái tóc đen dài mềm mại xõa tung trên vai, khiến gương mặt
trắng nõn càng thêm nhỏ nhắn, cằm rất thon nhọn.
Lâm Nhiên cứ tưởng hắn ta sẽ hùng hổ
đấu võ mồm với mình.
Nhưng nghe thấy thế, hắn ta lại ngước
mắt lên, hình như vừa bực bội vừa mất hứng, hắn ta uể oải liếc nàng bằng đôi
mắt phượng, bỗng cười khẩy: “Ngươi tưởng ta muốn à?”
Ngươi tưởng ta thích bám lấy ngươi à,
ngươi tưởng ta không muốn nhẫn nhịn để thoát khỏi sự ảnh hưởng của ngươi ư, mới
ba ngày mà ta đã không chịu nổi, lật đật chạy tới đây, lên thuyền của người đàn
ông khác để tìm ngươi!
Biết rõ nàng là một cô nhóc tồi tệ đa
tình, khô khan, ngốc nghếch, tẻ nhạt, nhưng hắn ta vẫn tìm nàng.
Hắn ta rẻ mạt thật đấy!
Lâm Nhiên nhận thấy sự tự giễu trong
lời hắn ta nói, nàng hơi bối rối, gãi đầu rồi đi tới bên giường, khẽ hỏi hắn
ta: “Sao thế? Không vui à?”
Hề Tân nhìn nàng, từ hàng lông mày
thanh tú, sống mũi cao thẳng đến đôi môi đỏ mọng đang khẽ mấp máy khi nói.
Miệng nàng không lớn, có độ cong tự
nhiên, mang màu hồng rất khỏe mạnh, bờ môi đầy đặn mềm mại.
Hề Tân nhìn chằm chằm vào đôi môi đang
mấp máy của nàng, bỗng thấy khô cả họng.
Hắn ta chợt nói: “Ngươi hôn ta đi.”
“Nếu không vui…” Lâm Nhiên sửng sốt:
“... Sao cơ?”
Hề Tân ngước mắt, đối diện với ánh mắt
nàng, nói bằng giọng mất kiên nhẫn và hung dữ: “Hôn ta đi.”
Lâm Nhiên: “...” Giọng điệu này, có
chắc không phải để nói “ta đánh ngươi” đấy chứ?!
Lâm Nhiên mở miệng nhưng không nói nên
lời.
Có quá nhiều thứ nàng muốn nói, bỗng
chốc không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hề Tân nhìn chằm chằm nàng, con ngươi
bất giác căng lên như mèo con đang căng thẳng: “Ngươi định nói gì?”
Lâm Nhiên nhìn hắn ta, bỗng thở dài
thườn thượt.
“Thế này nhé.”
Lâm Nhiên nghiêm túc nói: “Ta sẽ phổ
cập một số khái niệm chính xác về tuổi dậy thì cho tiền bối…”
“Lâm Nhiên!!”
Lâm Nhiên quay người, vắt chân lên cổ
mà chạy nhưng đã quá muộn, Đào Hoa kiếm thanh mảnh biến thành dải lụa mềm, quấn
lấy eo nàng, kéo mạnh nàng về giường, một bàn tay nhỏ nhắn tóm chặt lấy cổ áo
nàng.
“!” Lâm Nhiên che cổ áo: “Giỡn thế nào
cũng được, nhưng đừng lôi chuyện này ra đùa. Ta hiểu tới khi đến tuổi ngài sẽ
khá tò mò về việc này, nhưng ngài bình tĩnh lại đi! Ngài vẫn là trẻ con đấy!”
Hề Tân sầm mặt: “Ngươi bảo ai là trẻ
con? Ta đã trưởng thành rồi!”
Lâm Nhiên nhủ thầm, ta không cần biết
ngươi trưởng thành hay chưa, với gương mặt vị thành niên của ngươi, ta phải bất
nhân lắm thì mới có tình cảm với ngươi được.
Hơn nữa, Hề Tân không biết nhưng nàng
biết, hắn ta còn là Tiểu sư thúc của nàng trong tương lai! Đúng là kích thích,
chuyện này không còn là v ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.