Giang Vô Nhai câu cá trên hồ ba ngày, Lâm Nhiên cũng được ăn thủy sản tươi ba ngày, bao gồm Văn Diêu xào, tôm chiên, cua hấp.

Một hôm, nàng đang ngồi khoanh chân ở mũi thuyền ăn hạt sen hái từ hoa sen trong Dao Hồ thì Giang Vô Nhai bỗng đứng dậy.

Giọng Giang Vô Nhai vẫn bình thường: “Ngươi cứ ăn đi, ta đi có việc một lát rồi về.”

Nghe thấy thế, Lâm Nhiên sửng sốt, nhìn hắn một lát rồi lau nhân hạt sen ở khóe miệng, gật đầu.

Giang Vô Nhai nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng, mỉm cười, cúi người cầm Thái Thượng Vong Xuyên kiếm bên cạnh lên, que gỗ khô hóa thành tia sáng, rẽ sương mù ra, hắn bước về phía trước, bóng dáng hắn mờ dần rồi biến mất.

Lâm Nhiên nhìn theo bóng lưng hắn, bỗng không muốn ăn hạt sen thơm ngọt nữa, nàng ném đài sen xuống hồ, nhìn cá dưới nước tranh nhau trồi lên, chậm rãi thở hắt ra, nằm ngửa trên thuyền.

“Đại sư huynh.”

Cuối cùng Khuyết Đạo Tử cũng thấy bóng dáng cao gầy kia bước tới, hắn ta đứng phắt dậy, ngập ngừng: “Đại sư huynh...”

“Ta không sao.”

Giang Vô Nhai cười với hắn ta: “Chưởng môn sư thúc đến đâu rồi?”

“Sư tôn đã tới Thanh Châu, khoảng hai canh giờ nữa sẽ đến.”

Khuyết Đạo Tử thấy nét mặt hắn vẫn bình thường, cuối cùng cũng có thể thả lỏng, hắn ta ngập ngừng một lát rồi nói nhỏ: “Sư tôn còn dẫn Diệp sư thúc và Thạch sư thúc theo, điều động cả mười sáu cấm vệ của Trảm Giới viện.”

Giang Vô Nhai nhìn hắn ta.

“Sư tôn đích thân đến Yêu Vực để điều tra, phát hiện...”

Khuyết Đạo Tử cắn răng: “Không chỉ những yêu sơn bị bọn ta phát hiện đã bị tiêu diệt sạch, mà trong trăm năm qua, trên khắp Yêu Vực có khoảng mười mấy Vương hầu của Yêu tộc cũng chết một cách khó hiểu. Nhưng quá trình thay đổi quyền lực ở Yêu Vực vẫn luôn đẫm máu, Yêu Vực có lãnh thổ rộng lớn, các Yêu Chủ và Yêu Quân này tự chiếm cứ các khu vực khắp trời Nam biển Bắc, cũng không giao lưu với nhau, đến mức vừa chết đã bị kẻ sau thế chỗ, tang lễ cũng được tổ chức sơ sài, nguyên nhân dẫn đến cái chết thực sự không được điều tra rõ... Mãi đến khi hồi trước huynh tới đó một chuyến, chuyển những chứng cứ đã thu thập được lên, sư tôn vẫn không dám tin, thế là đích thân dẫn người tới Yêu Vực để điều tra kỹ hơn, họ gần như phải băng qua cả Yêu Vực thì mới phát hiện những bí mật đáng sợ đó.”

Giang Vô Nhai nhắm mắt lại.

“Trong lần điều tra này, trừ yêu đan và xương cốt đã mất tích của các Vương hầu Yêu tộc kia, sư tôn và mọi người còn phát hiện phong ấn ở đất tổ mà mấy gia tộc lớn thờ phụng đã bị phá, những bộ xương của lão tổ cổ yêu chứa đựng huyết mạch của đại yêu thượng cổ được chôn trong đó cũng bị trộm, Yêu tộc giận tím mặt, suýt xé xác người Nhân tộc ta ngay tại chỗ, may mà sư tôn và mấy vị trưởng lão đích thân ra mặt trấn an nên họ mới không nổi loạn.”

Khuyết Đạo Tử không nhìn Giang Vô Nhai, chỉ nói khẽ: “Tuy sư tôn và mọi người đã miễn cưỡng trấn an Yêu Vực, nhưng Yêu Vực không hiền lành gì. Hề trưởng lão là Vô Tình kiếm chủ của kiếm các ta, đại diện cho kiếm các, ông ấy gây ra chuyện như thế, tuy ông ấy làm một mình, nhưng cả cửu châu vẫn sẽ cho là kiếm các đã gây nên, nếu xử lý không khéo...”

Khuyết Đạo Tử lẩm bẩm: “Đại sư huynh, ta chỉ có thể nói với huynh, ta vẫn đang hoảng hốt, xảy ra chuyện này, sau này kiếm các ta sẽ giải quyết ra sao... Tệ hơn nữa là sẽ khiến thù oán giữa Nhân tộc và Yêu Vực sâu sắc thêm, nhỡ ấp ủ thành họa lớn thì chẳng phải chúng ta sẽ là tội nhân của cửu châu à!”

Giang Vô Nhai nói bằng giọng khàn khàn: “Là lỗi của ta, nếu ta phát hiện sớm hơn thì tốt rồi.”

“Chuyện này liên quan gì đến huynh? Rõ ràng Hề trưởng lão đã mưu tính từ lâu, âm thầm vạch ra kế hoạch suốt trăm năm, giấu huynh, cũng giấu tất cả bọn ta. Nếu lần này huynh không nhận ra điều khác thường, tới trấn Thanh Thủy trước, có lẽ không biết khi nào chuyện này mới bị phát hiện.”

Khuyết Đạo Tử trầm giọng: “Ta không biết Hề trưởng lão định làm gì, ông ấy thu gom nhiều xương cốt và yêu đan Yêu tộc như thế, chẳng lẽ định tu luyện tà công ư?”

Giang Vô Nhai im lặng, trong lòng hắn đã có suy đoán.

“Nhưng ông ấy đã là Nguyên Anh đỉnh phong rồi...”

Khuyết Đạo Tử không sao hiểu nổi, hắn ta thì thào: “Ông ấy đã là người mạnh nhất cửu châu rồi còn gì! Ông ấy... bất chấp thủ đoạn để Hóa Thần như thế ư?”

“Nhưng…”

“Nhưng... vạn năm rồi không có ai Hóa Thần cả.”

Trong tiểu viện được xây bằng đá xanh, Tô Tuệ Lan nhìn Hề Bách Viễn, khẽ nói: “Bách Viễn, vạn năm rồi không có ai Hóa Thần.”

“Ta biết.”

Hề Bách Viễn dịu dàng đỡ bà ấy ngồi xuống mắt trận, sợ bà ấy lạnh, còn cố tình trải đệm mềm bên dưới trước, để bà ấy ngồi cho thoải mái.

“Ta không muốn Hóa Thần, ta chỉ muốn mượn sức mạnh có thể tái tạo cơ thể trước khi Hóa Thần để thay đổi thể chất của nàng.”

Hề Bách Viễn ôm bà ấy vào lòng, chỉ cho bà ấy xem từng viên yêu đan được chôn quanh sân, sau đó chỉ vào một viên yêu đan màu xanh sáng nhất ở phía Bắc: “Nàng xem, đây là một con Huyền Tổ Quy, nàng biết Huyền Quy không, có huyết thống của thần thú thượng cổ Huyền Vũ, hồi còn sống, nó là một con thú Nguyên Anh đỉnh phong khổng lồ, phải to bằng mười ngọn núi,

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play