Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 90: Quyển 4 - Chuyện xưa ở Thanh Châu (11)


10 tháng

trướctiếp

Khuyết Đạo Tử trố mắt nghẹn họng nhìn hai người ngồi dàn hàng câu cá.

Giang Vô Nhai kéo cần câu lên, thò tay vào trong nước vớt, kéo con cá Diêu Văn khỏi mặt nước tĩnh lặng, Lâm Nhiên lập tức lục lọi trong mô hình nhà gỗ nhỏ của mình, chỉ một lát sau đã phấn khởi lôi ra một cái nồi còn lớn hơn mặt nàng!

Lâm Nhiên rú lên: “Hôm nay ăn đồ xào đi ạ!”

Khuyết Đạo Tử: “...”

Tam quan Khuyết Đạo Tử sắp nứt đến nơi rồi.

Đã bảo là dùng muội muội xinh đẹp dịu dàng lương thiện để an ủi trái tim bị tổn thương của Đại sư huynh cơ mà, đã bảo là dựa vào mỹ nhân kế làm cho Đại sư huynh phấn chấn trở lại cơ mà.

Xong giờ hai người lại ăn cơm với nhau? Cứ thế ăn cơm?!

Khuyết Đạo Tử bi phẫn nói: “Thế này không đúng!”

Lâm Nhiên khó hiểu: “Không đúng chỗ nào, là xào không đúng hay là hấp không đúng?”

Khuyết Đạo Tử: “...” Ngươi là không đúng nhất!

Giang Vô Nhai thở dài: “Ngươi đừng trêu đệ ấy làm gì.”

Khuyết Đạo Tử rưng rưng nước mắt: “Đại sư huynh...”

“Đầu óc đệ ấy không được tốt lắm.”

Giang Vô Nhai dịu dàng nói với Khuyết Đạo Tử: “Bọn ta phải ăn cơm, đệ tự về nhà đi nhé, ngoan.”

Khuyết Đạo Tử: “...”

Lâm Nhiên cười phá lên, Khuyết Đạo Tử phẫn nộ ném mái chèo, xoay người trở lại thuyền nhỏ của mình, cuối cùng phát hiện ra không mái chèo thì đi thế nào.

“A a a…” Khuyết Đạo Tử bất lực cuồng nộ đạp một cước lên thuyền, lấy kiếm ra, ào ào chèo thuyền rời đi.

Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai yên lặng nhìn bóng lưng hắn ta.

Lâm Nhiên hỏi: “Tiền bối, ngài làm vậy, có khi nào sẽ bị mất một người đệ đệ không?”

Giang Vô Nhai đáp: “Không đâu, sau này đệ ấy bị người ta đánh thì vẫn phải quay lại bảo ta tìm lại danh dự giúp.”

Lâm Nhiên “ồ” lên tiếng, cảm động vỗ tay: “Đúng là tình thân cảm động.”

Cuối cùng Giang Vô Nhai không nhịn được, bật cười trở tay xoa tóc nàng: “Nhóc hư này.”

Lâm Nhiên ôm căn nhà gỗ nhỏ, ngoan ngoãn để hắn vuốt tóc, cho đến khi hắn thu tay lại, nàng mới ngẩng cái đầu rối bù của mình lên, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.

Trái tim Giang Vô Nhai mềm nhũn, hắn vỗ vỗ đầu vai, Lâm Nhiên ngoan ngoãn dựa cái đầu nhỏ lên vai hắn.

Đầu vai hơi trầm xuống, có trọng lượng làm cho người ta an tâm, Giang Vô Nhai nghiêng đầu, cằm khẽ chạm vào đỉnh tóc nàng, đuôi tóc mềm mại của nàng chạm vào cổ áo hắn, giống như một con vật nhỏ mềm mại nào đó.

Giang Vô Nhai im lặng mỉm cười.

“Sư tôn của ta là một người rất phong lưu.”

Giang Vô Nhai khẽ nâng đầu ngón tay lên, chiếc muôi tự đảo trong nồi, cá Văn Diêu khóc lóc gào thét như đứa trẻ con bị nuốt sống, Lâm Nhiên nhanh tay lẹ mắt lấy ra một cái nắp nồi đậy lại, sau đó đá chiếc nồi về phía sau thuyền, tiếng ồn ào bỗng chốc nhỏ hơn nhiều.

Được rồi, cuối cùng cũng chuyên tâm lắng nghe chuyện xưa được rồi.

Giang Vô Nhai lại ném cần câu xuống hồ, khoanh đôi chân dài lại, dựa vào phía sau, thay đổi sang một tư thế thoải mái rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Bách hóa tùng, lại thêm núi rộng sông dài. Tất cả mọi người đều biết ông ấy là một người cực kỳ phong nhã.”

“Ông ấy am hiểu âm luật, tiếng đàn đánh ra có thể khiến phi điểu vòng quanh rừng trăm hồi, tiêu sáo thổi ra có thể khiến trúc mộc rơi lệ. Ông ấy dí dỏm ôn hòa, bằng hữu giao thiệp trải rộng khắp cửu châu. Ông ấy còn biết múa kiếm, mọi người trong Vạn Nhận kiếm các bọn ta đều chỉ biết cầm kiếm đánh giết, chỉ có ông ấy biết múa kiếm.”

Giang Vô Nhai không nhịn được cười: “Năm đó tam sơn cửu môn mở đại yến nghìn năm, các tông các phái đều có thể biểu diễn chút tài nghệ, chỉ có kiếm các bọn ta là không dám liên tiếng. Ta nghe mấy vị sư thúc trưởng lão lén thương lượng với nhau, hay là ném mấy sư đệ lên lôi đài đánh nhau để biểu diễn, khiến Chưởng môn tức tới mức suýt chút nữa là xuất huyết não ngay tại trận… Cuối cùng vẫn là sư tôn của ta đứng ra, một thanh Cô kiếm múa đến mức kinh hoa quan phủ, tuyệt đại danh chấn khắp cửu châu.”

“À, kiếm của sư tôn ta tên là Cô kiếm, cũng là một thanh kiếm cực kỳ xinh đẹp.”

Giang Vô Nhai giải thích với Lâm Nhiên: “Là một trong những thứ không thể so sánh được nhất.”

Lâm Nhiên gật đầu.

“Sư tôn chỗ nào cũng tốt, duy chỉ có không biết uống rượu. Nhưng ông ấy lại là một người cực kỳ để tâm, những chuyện quan trọng đều muốn phải như ý, không cho phép mình có chỗ nào không bằng người ta. Ông ấy cảm thấy không uống được rượu thì thật sự quá mất mặt, nên lúc uống rượu gạo luôn lặng lẽ pha lẫn với nước vào để uống, như vậy sẽ không đến mức một chén đã gục. Tính ra thì trông cũng ra dáng phong lưu thanh nhã lắm...”

Giang Vô Nhai cười lắc đầu: “... Mặc dù sau đó, đợi tới khi khách về hết, mặt ông ấy lập tức biến sắc, ôm bụng nằm trên giường ai ôi kêu khó chịu.”

Lâm Nhiên cười sặc sụa.

Giang Vô Nhai nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười: “Khuyết Đạo Tử có nói với ngươi ta trở thành đệ tử của ông ấy thế nào không?”

Lâm Nhiên lắc đầu: “Không ạ, chắc ngài ấy cảm thấy đây là chuyện riêng của ngài nên không tiện nói với ta.”

“Thằng bé này tâm thiện, lại tỉ mỉ, biết chăm sóc người khác.”

Giang Vô Nhai mỉm cười: “Thật ra cũng chẳng có gì khó nói cả, ta xuất thân từ giới phàm nhân, trước khi bái nhập kiếm các cũng chỉ là một đứa bé con nhà hương thân* ở nông thôn.”

(*: nhà quan lại hoặc trí thức ở nông thôn)

Lâm Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, hơi trợn tròn mắt, rõ ràng đang kinh ngạc.

“Không tin phải không?”

Giang Vô Nhai: “Có phải ngươi cũng nghe những lời đồn đãi kia, nó

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp