Khuyết Đạo Tử trố mắt nghẹn họng nhìn hai người ngồi dàn hàng câu cá.

Giang Vô Nhai kéo cần câu lên, thò tay vào trong nước vớt, kéo con cá Diêu Văn khỏi mặt nước tĩnh lặng, Lâm Nhiên lập tức lục lọi trong mô hình nhà gỗ nhỏ của mình, chỉ một lát sau đã phấn khởi lôi ra một cái nồi còn lớn hơn mặt nàng!

Lâm Nhiên rú lên: “Hôm nay ăn đồ xào đi ạ!”

Khuyết Đạo Tử: “...”

Tam quan Khuyết Đạo Tử sắp nứt đến nơi rồi.

Đã bảo là dùng muội muội xinh đẹp dịu dàng lương thiện để an ủi trái tim bị tổn thương của Đại sư huynh cơ mà, đã bảo là dựa vào mỹ nhân kế làm cho Đại sư huynh phấn chấn trở lại cơ mà.

Xong giờ hai người lại ăn cơm với nhau? Cứ thế ăn cơm?!

Khuyết Đạo Tử bi phẫn nói: “Thế này không đúng!”

Lâm Nhiên khó hiểu: “Không đúng chỗ nào, là xào không đúng hay là hấp không đúng?”

Khuyết Đạo Tử: “...” Ngươi là không đúng nhất!

Giang Vô Nhai thở dài: “Ngươi đừng trêu đệ ấy làm gì.”

Khuyết Đạo Tử rưng rưng nước mắt: “Đại sư huynh...”

“Đầu óc đệ ấy không được tốt lắm.”

Giang Vô Nhai dịu dàng nói với Khuyết Đạo Tử: “Bọn ta phải ăn cơm, đệ tự về nhà đi nhé, ngoan.”

Khuyết Đạo Tử: “...”

Lâm Nhiên cười phá lên, Khuyết Đạo Tử phẫn nộ ném mái chèo, xoay người trở lại thuyền nhỏ của mình, cuối cùng phát hiện ra không mái chèo thì đi thế nào.

“A a a…” Khuyết Đạo Tử bất lực cuồng nộ đạp một cước lên thuyền, lấy kiếm ra, ào ào chèo thuyền rời đi.

Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai yên lặng nhìn bóng lưng hắn ta.

Lâm Nhiên hỏi: “Tiền bối, ngài làm vậy, có khi nào sẽ bị mất một người đệ đệ không?”

Giang Vô Nhai đáp: “Không đâu, sau này đệ ấy bị người ta đánh thì vẫn phải quay lại bảo ta tìm lại danh dự giúp.”

Lâm Nhiên “ồ” lên tiếng, cảm động vỗ tay: “Đúng là tình thân cảm động.”

Cuối cùng Giang Vô Nhai không nhịn được, bật cười trở tay xoa tóc nàng: “Nhóc hư này.”

Lâm Nhiên ôm căn nhà gỗ nhỏ, ngoan ngoãn để hắn vuốt tóc, cho đến khi hắn thu tay lại, nàng mới ngẩng cái đầu rối bù của mình lên, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.

Trái tim Giang Vô Nhai mềm nhũn, hắn vỗ vỗ đầu vai, Lâm Nhiên ngoan ngoãn dựa cái đầu nhỏ lên vai hắn.

Đầu vai hơi trầm xuống, có trọng lượng làm cho người ta an tâm, Giang Vô Nhai nghiêng đầu, cằm khẽ chạm vào đỉnh tóc nàng, đuôi tóc mềm mại của nàng chạm vào cổ áo hắn, giống như một con vật nhỏ mềm mại nào đó.

Giang Vô Nhai im lặng mỉm cười.

“Sư tôn của ta là một người rất phong lưu.”

Giang Vô Nhai khẽ nâng đầu ngón tay lên, chiếc muôi tự đảo trong nồi, cá Văn Diêu khóc lóc gào thét như đứa trẻ con bị nu�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play