Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 89: Quyển 4 - Chuyện xưa ở Thanh Châu (10)


10 tháng

trướctiếp

Gần đây xảy ra một chuyện vui, kèm theo một chuyện buồn.

Chuyện vui chính là, cuối cùng Lâm Nhiên cũng tìm được vết nứt không gian mà Thiên Nhất nói.

Và chuyện buồn là...

“Có phải khe hở này hơi nhỏ không?”

Lâm Nhiên ngồi xổm bên cạnh cây đào, đặt thanh Đào Hoa kiếm lên đầu gối, nhìn khe nhỏ dài chưa đầy nửa thước kia, tính toán một chút: “Nếu ta muốn chui qua thì chắc cũng chỉ có thể thò một tay qua thôi.”

Đây không còn là chuyện co xương lại... mà rõ ràng phải chặt xác nàng ra!

Thiên Nhất bực bội vô cùng: “Ngươi bị thiểu năng à? Rõ ràng nó còn có thể lớn thêm! Qua một thời gian nữa là ngươi có thể ngươi chui cả người qua rồi.”

Lâm Nhiên bất thình lình bị mắng, bỗng thấy tủi thân: “Ngươi hung dữ thế.”

Thiên Nhất kinh hãi: “Ngươi còn làm nũng với ta á?!”

Lâm Nhiên hừ hừ: “Đã lâu không có ngươi ở bên cạnh chửi ta, ta nhớ ngươi.”

Thiên Nhất: “... Ngươi nói lại lần nữa xem.”

“Đã lâu không có ngươi ở bên cạnh nói chuyện phiếm với ta, ta nhớ ngươi muốn chết.”

“Ta thấy ngươi muốn chết thì đúng hơn.”

Thiên Nhất cười mỉa: “Ta thấy cuộc sống hằng ngày của ngươi sung sướng lắm mà. Ông ấy phải uất ức ngồi đây giả câm, còn ngươi thì sướng rồi, ngày nào cũng tung tăng nhảy nhót trái ôm phải ấp, bận rộn như thế mà vẫn còn nhớ tới ta, đúng là nhọc lòng cho ngươi quá.”

“Tư tưởng này của ngươi nguy hiểm lắm rồi nhé.”

Lâm Nhiên bị dọa đến mức không thể nũng nịu nổi nữa, giật thót lên: “Tại sao ta lại trái ôm phải ấp? Lời thế này mà ngươi cũng dám nói ra miệng được à? Ngươi nghĩ Hề Tân có lột da ta không, ngươi nghĩ liệu sư phụ có tiến hành giáo dục lại tư tưởng đạo đức của ta không?”

Thiên Nhất khinh bỉ: “Vậy thì đã sao, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu… Tốt xấu gì ngươi cũng là người xuyên không, ngươi có thể có chút chí khí được không?!”

Lâm Nhiên thành khẩn: “Ta cũng từng có chí khí, nhưng hầu như đều đã nguội lạnh cả rồi.”

Thiên Nhất: “...”

“Mấy lời kiểu này cũng chỉ nói suông vậy thôi, chứ có ngu mới tin.’

Lâm Nhiên cất giọng nữ đầy thẳng thắn chất phác: “Quỷ phong lưu nghe thì lợi hại lắm, nhưng có ai thật sự muốn phong lưu tới mức thành quỷ? Không một ai! Vẫn nên nghiêm chỉnh làm một con người thì hơn.”

Thiên Nhất: “…” Ngươi thật sự không đần tẹo nào đâu, ngươi thông minh, ngươi quá thông cmn minh luôn!!

“Hơn nữa ta cũng đâu quên ngươi, chẳng phải ngày nào ta cũng tới thăm ngươi hay sao, đâu có mặc kệ ngươi.”

Lâm Nhiên cẩn thận nhìn Hề Tân trên ngọn cây cách đó không xa đang thờ ơ nghịch nhúm hoa đào, nhỏ giọng kể khổ: “Ngươi tưởng ta sống sướng lắm chắc, ngươi không biết ông tổ Hề khó hầu hạ đến mức nào đâu. Quá hổ báo cáo chồn, dạo này đầu ta sắp hói luôn rồi.”

Cũng vì ngày đó ăn cơm nàng không thể nhịn được nữa nên đạp Hề Tân một cước.

Nàng vừa mới vùng lên một trận đã bị tàn nhẫn ghi thù, mấy ngày nay Hề Tân dùng hành động thực tế nói cho nàng biết, ông tổ thì vẫn là ông tổ, ngày nào cũng giày vò nàng theo một cách mới, Lâm Nhiên sầu đến rụng tóc.

Thiên Nhất uể oải nữa: “Thế ngươi mặc kệ hắn đi? Dù sao hắn cũng không phải người thật, có Giang Vô Nhai bảo vệ, hắn cũng không dám thật sự làm gì với ngươi.”

Lâm Nhiên cuống lên, ánh mắt ấp úng mơ hồ.

“Ta biết ngay mà.” Thiên Nhất cười khan hai tiếng: “Tự làm tự chịu thôi, thứ hèn kém này.”

Lâm Nhiên ấm ức làu bàu.

“Nhưng dù vậy thì trong lòng ngươi cũng phải có chút suy tính đi.”

Thiên Nhất bỗng dưng nói: “Họ không phải người thật, họ chỉ là một đoạn ký ức trong đoạn hồn niệm này, tới lúc nên bỏ thì phải bỏ, nên thả thì phải thả, không thể để bị đắm chìm lạc lối được.”

Lâm Nhiên chợt sửng sốt.

Phía sau đột nhiên bắt đầu khởi động cơn gió mạnh, trong tiếng cây rầm rầm rung chuyển truyền đến âm giọng nói ngạc của Khuyết Đạo Tử: “Hề Tân, sao đệ cũng ở đây?”

Lâm Nhiên quay đầu, liếc mắt thấy bóng lưng của Hề Tân, chẳng biết từ khi nào hắn ta đã nhảy từ trên cây xuống, quay lưng về phía nàng ngăn cản mấy người, chính là mấy đệ tử của Vạn Nhận kiếm các.

“Thiên Nhất?”

Lâm Nhiên lại gọi “Thiên Nhất”, nó không lên tiếng, xem ra lại ẩn mình rồi.

Lâm Nhiên dụi mắt, ôm Đào Hoa kiếm đứng dậy đi qua.

Bầu không khí bên kia hơi gượng gạo, mấy người Khuyết Đạo Tử nhìn Hề Tân không biết nói gì, Hề Tân thì lại càng không có chuyện sẽ chủ động bắt chuyện, thế là hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, không khí tràn ngập sự căng thẳng không nói nên lời.

Mãi đến khi Lâm Nhiên đi qua, Khuyết Đạo Tử như được đại xá: “Lâm cô nương, cô nương mau giúp ta một việc đi, đi theo ta… cô cầm cái gì vậy?”

“Hai người quen biết nhau từ trước rồi ư?”

Khuyết Đạo Tử nhìn thanh Đào Hoa kiếm trong tay Lâm Nhiên, mặt lập tức biến sắc: “Cô còn cầm kiếm của Hề Tân?”

Ồ, bị bắt quả tang rồi.

Lâm Nhiên thực sự không thấy chuyện này có gì mà không thể để người khác biết, nhưng vẻ mặt đột nhiên quái dị của Khuyết Đạo Tử làm cho nàng thấy hơi khó hiểu. Còn chưa đợi nàng nói gì, Hề Tân đã lạnh lùng nói: “Ta đưa cho nàng ấy đấy, ngươi có ý kiến gì không?”

“...”

Giờ thì Lâm Nhiên đã hiểu vì sao Hề Tân lại bị người ta xa lánh thế rồi. Cái miệng này hễ mở ra là giọng điệu muốn đánh nhau, ai dám chơi cùng với hắn ta?

N

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp