“Tiểu Tân lại đây, đi theo mẹ nào.”

Hề phu nhân vui vẻ đến mức bất chấp, nhưng vẫn không dám kéo tay Hề Tân, sợ làm hắn ta tức giận. Bà ấy đành thu tay về, dẫn hắn ta đi vào trong, vừa đi vừa liên tục ngoái đầu lại nhìn như thể không nỡ.

Hề Tân đi vào trong nhà, Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai đều đứng lên, ánh mắt Hề Tân lướt qua hai người bọn họ, dừng lại trên người Hề Bách Viễn đang ngồi trên ghế chủ tọa.

Hề Tân nhếch môi, chậm rãi chắp tay, nở nụ cười ngoài mặt nhưng trong lòng thì lạnh lẽo: “Hề trưởng lão.”

Nét mặt Hề phu nhân lập tức trở nên như sắp khóc.

Ngay cả một tiếng cha hắn ta cũng không muốn gọi.

Ánh mắt Hề trưởng lão nhìn Hề Tân hơi phức tạp, nhưng rất nhanh những cảm xúc ấy đã bị đè nén lại, trở về vẻ ôn hòa vĩnh viễn không thay đổi: “Ngồi đi, tới là tốt rồi, ăn cơm thôi.”

Hề phu nhân vội vàng mang một bộ bát đũa mới ra: “Đúng đúng, ăn cơm trước ăn cơm trước.”

Hề phu nhân căng thẳng nhìn Hề Tân, sợ hắn ta sẽ đột ngột xoay người rời đi, nhưng bất ngờ là Hề Tân lại không hề cười mỉa bỏ đi mà lại ngồi xuống rất tự nhiên.

Trong năm cái ghế, chỉ còn một vị trí trống ở giữa Hề phu nhân và Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên nhìn mà đơ cả người, ngơ ngác nhìn Hề Tân, sau đó lại quay sang nhìn Hề trưởng lão và Hề phu nhân, rồi lại nhìn Hề Tân, trên đầu toát ra một dấu chấm hỏi to đùng.

Hề Tân ngước mắt nhìn thoáng qua dáng vẻ ngốc nghếch của nàng.

“Cô nương này là người mà Giang sư huynh dẫn về.”

Hề phu nhân thấy Hề Tân nhìn về phía Lâm Nhiên liền vội vàng giới thiệu: “Gọi là Lâm Nhiên, Lâm cô nương.”

“Giang sư huynh dẫn về...”

Hề phu nhân biết tính Hề Tân có chút u ám, lại khá thân thiết với Giang Vô Nhai nên sợ hắn ta sẽ làm ầm lên khi thấy cô nương này, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Không ngờ Hề Tân lại nhìn Lâm Nhiên rồi bật cười nói: “Vậy ta nên gọi một tiếng A Nhiên tỷ tỷ rồi.”

Mọi người không ngờ Hề Tân lại thoải mái gọi như vậy, ai cũng sửng sốt.

Chỉ có Lâm Nhiên nghe thấy tiếng “A Nhiên tỷ tỷ” đã rất lâu rồi mới gọi lại này, rồi nhìn nụ cười xán lạn và thái độ khác thường của Hề Tân, trong lòng không khỏi chảy hai hàng lệ xúc động.

Thôi toang luôn, cha Hề sẽ hận chết nàng mất.

Chắc chắn cha Hề sẽ cho rằng nàng cướp Giang sư huynh của hắn ta, hại hắn ta không còn là bé cưng duy nhất nữa.

Trước mắt Lâm Nhiên tối sầm, vất vả lắm mới dỗ dành được hoàng thượng mèo một tí, cuối cùng lại bay một phát trở về thời kỳ chưa giải phóng. Chắc hiện giờ mối thù của Hề Tân với nàng đã tiếp tục vọt tới tận đỉnh cao rồi, có khi đang thầm nghĩ xem nên xử lý nữ nhân ác độc xấu xa âm mưu tiến vào nhà mình như thế nào cũng nên.

Nước mắt trong lòng Lâm Nhiên tràn trề như lũ lụt, nhưng bên ngoài vẫn phải cố nặn ra một nụ cười: “Hề tiền bối khách... khách khí rồi, vãn bối là vãn bối, làm sao có thể không biết xấu hổ...”

“Có gì đâu mà phải ngại.”

Hề Tân cười khanh khách nói: “Cùng vào cửa với Giang sư huynh thì chính là người một nhà rồi, còn khách khí gì nữa.”

Lâm Nhiên: “...”

Nàng chỉ muốn bắt hắn ta nuốt ngay cái đũa vào miệng, không hề cường điệu tí nào đâu, chỉ cần hắn ta không cười nữa thôi, trẻ em cũng phải bật khóc vì nụ cười này của hắn ta.

Từ đầu đến cuối Hề trưởng lão không nói câu gì, Hề phu nhân thì hơi bất an, lo sợ nhỏ giọng gọi: “Tiểu Tân...”

“Ăn cơm đi.”

Cuối cùng Giang Vô Nhai cũng mở miệng, còn gắp cho Lâm Nhiên một đũa thịt kho tàu.

So với thái độ hờ hững ôn hòa của Hề trưởng lão và thái độ thấp thỏm bất an không dám dạy dỗ của Hề phu nhân, rõ ràng thái độ của Giang Vô Nhai tự nhiên hơn đôi cha mẹ ruột này rất nhiều, giọng điệu không quá nghiêm khắc nhưng vẫn mang theo sức uy hiếp hiển nhiên của người cha quản con, hoặc trưởng huynh quản đệ đệ.

Hề Tân nhìn hắn, cười như không cười: “Sư huynh đang chê ta nói nhiều sao.”

Giang Vô Nhai thản nhiên đáp: “Một là nói chuyện tử tế, hai là im đi.”

Lâm Nhiên tặc lưỡi, má ơi, cứng quá.

Hề Tân cười mỉm: “Sư huynh cứ nói đùa, ta nói chuyện không đứng đắn chỗ nào?”

Giang Vô Nhai nói: “Đừng lắm lời với ta, tự đệ biết rõ trong lòng.”

Hề Tân trả lời: “Sư huynh không nói rõ ra thì làm sao ta biết được?”

“…” Lâm Nhiên bị kẹp ở giữa hai huynh đệ này như chú cừu non trong tay hai con hổ lớn, vừa bất lực nhỏ yếu lại đáng thương.

Thấy mình không thể trêu vào ông lớn nào, Lâm Nhiên quyết định cầm đũa lên tập trung ăn, dù sao họ cũng không thể lật cái bàn này lên được.

Lâm Nhiên vừa gắp miếng thịt kho tàu trong bát lên đã cảm thấy mắt cá chân bị đá một cái.

Nàng không quá để tâm, chỉ nghĩ do mình không cẩn thận duỗi chân đụng phải, thậm chí còn cố tình thu chân về phía sau cho khỏi xấu hổ.

Sau đó chợt có một thứ gì đó mềm mềm lành lạnh lại vươn tới, cọ qua mắt cá chân nàng như có như không.

Trong phút chốc, Lâm Nhiên vẫn không kịp phản ứng, cảm giác mềm mại như nhung này không giống vật nuôi trong nhà, nàng đang định cúi đầu nhìn xem có phải con chó con mèo nào cọ vào mình hay không thì trong đầu tự nhiên có tia sét rạch ngang bầu trời… Đấy chẳng phải là mũi giày sao!

Mũi giày của ai đó!

Vị trí duỗi chân nằm ở phía bên phải nàng, mà nàng ngồi cạnh Hề phu nhân, bên phải của Hề phu nhân... chính là Hề Tân.

Lâm Nhiên ngẫm lại một lát, kinh hãi nhận ra hình như hôm nay Hề Tân đi một đôi giày bằng da hươu!

Chớp mắt, trong đầu Lâm Nhiên chỉ còn một suy nghĩ tồn tại… cha Hề đang muốn diệt nàng!

Không chờ ăn xong bữa cơm đã nôn nóng như thế, rốt cuộc là hận đến bao nhiêu?

Lâm Nhiên không dám cúi đầu nhìn, cũng không dám phản kháng, chỉ im lặng thu chân về phía sau, định dùng hành động thực tế mong cha Hề tha cho mình một mạng.

Nhưng cha Hề không địn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play