“Cốc cốc!”

Cửa chỉ mở một nửa, Giang Vô Nhai khẽ gõ cửa phòng: “Sư mẫu, là Vô Nhai đây ạ.”

Lâm Nhiên đi theo sau lưng Giang Vô Nhai, tò mò thò đầu quan sát.

Đây là một tiểu viện rất bình thường, tường đỏ ngói xanh, có loài hoa nhỏ không tên bò trên tường, rêu xanh mỏng manh mọc trên thềm đá.

Một cánh hoa đào rơi trên vai Lâm Nhiên, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy được một cây hoa đào xum xuê rợp bóng sau bức tường viện.

Ở đây cũng có một cây đào.

Lâm Nhiên ngơ ngác được Giang Vô Nhai dẫn vào, có vài người phụ nữ đang ngồi trong sân, vừa nhặt rau vừa nói chuyện rôm rả. Vừa thấy Giang Vô Nhai bước tới, bọn họ mỉm cười, một bà thím trong số đó vỗ tay trêu ghẹo: “Ôi, Tuệ Lan à, mau xem xem ai tới đây kìa, Tiểu Giang dẫn cô nương tới nhà rồi này!”

Sự vui sướng trong lời nói của bà ấy sắp tràn cả ra rồi.

Lâm Nhiên còn chưa kịp làm gì thì Giang Vô Nhai đã cười đáp: “Thím Ngô trêu ta thì thôi, nhưng đừng chọc nàng, nàng còn nhỏ, chỉ là con nít thôi.”

Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngây ra, khi bọn họ hoàn hồn lại thì bật cười vui vẻ.

“… Nhìn đi, nhìn đi, ta mới nói vài câu mà hắn đã che chở cho người ta rồi!”

“Chứ còn sao nữa!”

“Thôi được thôi được, ta không nói nữa, bọn ta không chọc nữa đâu.” Nói thì nói thế, nhưng thím Ngô lại cười tít cả mắt, nhìn hai người với ánh mắt hân hoan vui sướng.

Cuối cùng Lâm Nhiên cũng hiểu ra, những người này tưởng là Giang Vô Nhai dẫn nàng tới gặp người lớn trong nhà.

Nhưng không phải mà, đúng là tới gặp người lớn thật, nhưng mà là cha dẫn con tới gặp ông nội!

Nói thật, Lâm Nhiên cảm thấy, với thái độ trong sạch rõ ràng này của Giang Vô Nhai, giờ hắn nhận nàng làm đồ đệ, bảo nàng quỳ xuống lạy bái sư, gọi sư tổ với sư tổ mẫu thì nàng cũng tin luôn.

Lâm Nhiên gãi đầu, chỉ thấy một người phụ nữ ngồi đối diện bỗng nhiên đứng dậy, mỉm cười chào đón: “Tiểu Giang tới đây nào.”

Đó là một người phụ nữ rất dịu dàng, ôn hòa, hiền lành. Bà ấy không quá xinh đẹp, trên gương mặt còn có nét phong sương nhàn nhạt, nhưng nụ cười của bà ấy vô cùng nhân hậu mềm mỏng, toát ra vẻ đẹp mềm mại, thanh tú của hoa râm bụt.

Giang Vô Nhai chắp tay: “Sư mẫu.”

“Ngoan, ngoan lắm.” Phu nhân Hề mừng rỡ nhìn Giang Vô Nhai, sau đó nhìn Lâm Nhiên đang thò đầu lấp ló sau lưng Giang Vô Nhai, bà ấy mỉm cười: “Đây là Lâm cô nương phải không?”

“Vâng.”

Giang Vô Nhai kéo Lâm Nhiên tới, mỉm cười nhìn bà ấy: “Đây là sư mẫu của ta, ngươi cứ gọi bá mẫu đi.”

Lâm Nhiên cất giọng trong trẻo: “Chào bá mẫu ạ!”

“… Cô bé ngoan.”

Hề phu nhân nghe mà kinh ngạc, ánh mắt càng thêm dịu dàng, bà ấy khẽ vẫy tay, Lâm Nhiên bước tới, Hề phu nhân nắm lấy tay nàng, nhìn kĩ vào nàng rồi không nén được nét cười: “Tốt quá, tốt quá.”

Lâm Nhiên không biết tại sao bà ấy lại nói liên tục hai tiếng tốt quá.

Nhưng Lâm Nhiên thấy được sự vui mừng tràn trề trong mắt bà ấy, có vui sướng, có hiền lành, cũng có vẻ thoải mái khi đã buông được một chuyện luôn canh cánh trong lòng.

“Tiểu Giang và Lâm cô nương tới rồi, bọn ta cũng đã nhặt rau xong, mọi người cứ ăn cơm đi, bọn ta đi trước.”

Các bà thím cáo từ đúng lúc, Hề phu nhân nhanh chóng đẩy vài món ăn tới: “Trong nhà chẳng có bao nhiêu người, có nhiều món như thế không thể ăn hết được, mọi người lấy về xào mấy món đi, nếu không thì muộn giờ cơm, con cái ở nhà than thở phàn nàn đấy.”

Đây là những người hàng xóm thân thiết nhiều năm, không khách sáo không so đo, mấy bà thím hồ hởi nhận lấy, mời mọc nhiệt tình: “Được, bọn ta lấy số đồ ăn này, h

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play