Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 86: Quyển 4 - Chuyện xưa ở Thanh Châu (7)


10 tháng

trướctiếp

Sáng sớm, trấn Thanh Thủy vừa tỉnh giấc.

Mặt trời còn đỏ hỏn nhô lên ở chân trời, mọi nhà bắt đầu cuộc sống của một ngày mới, tiếng phụ nữ rì rầm, đàn ông xách rìu ra sân bổ củi, trẻ con bi bô bảo đói, cụ ông ngồi châm điếu thuốc đầu tiên ở cửa, cụ bà thong thả đeo tạp dề ra cho lợn ăn, liên tục gọi “Bé ngoan” rồi tươi cười ôm lấy đứa cháu vừa chạy tới.

Giữa tiếng người ồn ào náo nhiệt, chỉ sau chốc lát, khói bếp đã bay nghi ngút, cả nhà vui vẻ đi ăn cơm.

Hề Tân ngồi trên bờ tường nhìn họ đi vào nhà, dọc đường đi, đứa trẻ níu ống quần mẹ, làm nũng không chịu đi, người phụ nữ mắng yêu nó, còn người cha bên cạnh thì cười phá lên, ném rìu đi rồi bế con lên, để con ngồi trên vai mình, họ rảo bước vào nhà giữa tiếng hoan hô vui vẻ của đứa trẻ và tiếng nói liến thoắng của người phụ nữ.

Mãi đến khi cả gia đình đó đi vào nhà hết, Hề Tân mới chậm rãi rời mắt, nét mặt vẫn hững hờ.

Lúc này, một tấm phù truyền tin bay tới từ phía xa, đến trước mặt hắn ta.

Hề Tân nhìn chữ “Giang” thanh mảnh nhưng mạnh mẽ, vươn tay cầm lấy, phù truyền tin trong tay hắn ta hóa thành giọng nói trầm ấm của Giang Vô Nhai: “Tiểu Tân, sư tôn sư mẫu đã về rồi, khi ta tới, sư tôn có hỏi về đệ, lúc nhắc đến đệ, sư mẫu cũng rơi nước mắt, bà ấy thực sự rất nhớ đệ, đệ tới gặp họ đi… Ít nhất cũng đi thăm sư mẫu.”

Nét mặt lạnh lùng của Hề Tân biến mất, hắn ta nở nụ cười mỉa mai sắc bén như vũng bùn khô nứt nẻ.

Làm gì có chuyện họ nhớ hắn ta.

Nhất là người đàn ông kia, ông ta chỉ ước hắn chưa từng có mặt trên đời.

Họ không cần hắn ta, hắn ta chỉ là đồ thừa, còn đệ tử của ông ta thì lại được ông ta coi như con ruột, ông ta có Giang Vô Nhai là đủ rồi!

Hề Tân cười khẩy, bóp chặt phù truyền tin.

Tiếng bước chân lộc cộc vang lên ở đầu ngõ, kèm theo tiếng gọi giòn tan: “Hề tiền bối.”

Phù truyền tin trong tay hắn ta hóa thành tro, Hề Tân nhìn ra đầu ngõ, thấy Lâm Nhiên vui vẻ chạy tới, lấy một con gà nướng ra khỏi ngực áo, như đang dâng vật quý lên: “Tiền bối nhìn xem, gà nướng còn nóng hổi này.”

“Ờm...”

Hề Tân biết sắc mặt mình không đẹp lắm, vì sau khi thấy mặt hắn ta, nụ cười rạng rỡ trên mặt nàng lập tức sượng hẳn, nàng hỏi dò: “Có chuyện gì à?”

Hề Tân không muốn nói, hắn ta nhìn con gà nướng được gói bằng giấy dầu trong tay nàng, chìa tay ra.

Lâm Nhiên lập tức đưa gói giấy đầy mỡ cho hắn ta, cũng không nhảy lên mà chỉ đứng cạnh bờ tường bên cạnh hắn ta, ngửa đầu nhìn hắn ta.

Không hiểu sao, hắn ta cảm thấy cách nàng cười rất giống nụ cười của người cha bế con lên vai, trìu mến để con ngồi trên vai mình hồi nãy.

Hề Tân gỡ giấy dầu ra, mùi thơm nóng hổi xộc vào mũi, thịt gà được nướng vàng ruộm, chân gà được gói cẩn thận trong giấy dầu, khi cầm sẽ không bị bẩn tay.

Lâu lắm rồi Hề Tân không ăn mấy món này.

Hề Tân nhìn gà nướng béo ngậy, thoáng ngẩn người rồi im lặng cầm chân gà, nhấc lên khỏi lớp giấy dầu gói ngoài, nước thịt thơm phức lập tức tứa ra.

Hề Tân không trả lời Lâm Nhiên, nhưng hắn ta không thấy nàng lúng túng hay tức giận, nàng cũng không hỏi tới cùng, chỉ mỉm cười nhìn hắn ta, bắt đầu lải nhải: “Tối qua ấy, ta đang định thử vận may xem có bắt được gà rừng trên ngọn núi sau trấn không, kết quả ta gặp một bà lão, bà ấy đi hái rau rừng tươi để ăn, nhưng trời tối, đường cũng khó đi, bà ấy bất cẩn vấp phải đá nên bị bong gân, ta bèn cõng bà ấy về. Về đến nhà rồi, bà ấy cứ đòi tặng ta một con gà, ta không tiện từ chối, thế là đành mang gà đi. Trước khi đi, ta cũng lặng lẽ để lại ít tiền cho bà ấy…”

Nàng nói xong liền chột dạ, dù sao trước đó nàng đã hứa sẽ tự tay bắt gà để nướng cho hắn ta, kết quả vẫn dùng tiền của Giang Vô Nhai.

“À thì… Chủ yếu do hôm qua muộn quá, hơn nữa ta đã xem mấy ngọn núi gần đây rồi, rỗng tuếch luôn, đừng nói là gà, ngay cả lông cũng chẳng thấy đâu…”

Lâm Nhiên sợ Hề Tân giận, vội nói: “Hay hôm nay ta sẽ đi xa hơn, để xem có gà rừng không nhé...”

Hề Tân cầm đùi gà, cắn một miếng, mím chặt đôi môi mỏng, từ tốn nhai.

“Mấy ngọn núi xung quanh đây không có gà rừng đâu.”

Hắn ta chợt nói: “Để đảm bảo sự yên bình của trấn Thanh Thủy, phạm vi trăm dặm quanh đây đã bị dọn sạch từ lâu rồi, không còn sinh vật sống nào nữa.”

Lâm Nhiên ngơ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp