Hề Tân đột nhiên im lặng.
Hắn ta thu hồi tất cả biểu cảm trên
mặt, nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt lạnh lùng thăm dò giống như nhìn xuyên qua
lớp da của nàng, nhìn thấu chân tâm của nàng.
Lâm Nhiên thản nhiên nhìn lại hắn ta,
thậm chí trong lòng còn hơi buồn cười.
Hiện giờ Hề Tân đúng thật vẫn còn là
trẻ con, lông toàn thân đều dựng ngược hết cả lên, trông vừa nghiêm túc vừa
hung hãn.
… Nhưng như vậy thì càng đáng yêu hơn!
Hề Tân nhìn chằm chằm vào nàng, vào đôi
mắt sáng ngời và nghiêm túc của nàng. Sau khi nhìn một lúc lâu, hắn ta mới quay
đầu, ánh mắt hiếm khi rũ bỏ những cảm xúc áp lực kia, vừa hơi hoảng hốt lại vừa
hơi hoang mang.
Không ai biết hắn ta nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới cúi đầu
nói: “Ngươi qua đây.”
Đương nhiên Lâm Nhiên biết hắn ta như
vậy là đã hòa hoãn lại rồi, nhưng nàng lại lúng túng: “Ờm...”
Lúc này Hề Tân mới nhớ tới, nàng không
thể qua được.
Hắn ta liếc nàng, trong đôi mắt xinh
đẹp kia dường như mang vẻ bắt bẻ, lại dường như có ý nhún nhường.
Hề Tân “hừ” một tiếng: “Có qua được đâu
mà bày đặt nói nhảm lắm thế.”
Lâm Nhiên thoải mái: “Ta sai rồi, ngày
mai là ta có thể qua!”
Hề Tân nhìn nàng, thấy hơi hơi hài lòng
với thái độ này của nàng, cúi đầu sờ cành hoa đặt trên đùi rồi đột nhiên ném
đến bên chân nàng.
Cành đào mảnh khảnh rơi xuống bên chân
nàng, cành đuôi đáp xuống mặt giày, hoa đào màu hồng nở rộ.
“... Ơ?”
Lâm Nhiên kinh ngạc, Hề Tân đứng lên,
để lại một câu “ngày mai lại tới” rồi xoay người rời đi.
Lâm Nhiên ngẩn người, nhìn bóng lưng
hắn ta biến mất, nàng khom lưng nhặt cành đào lên, nhìn cánh hoa đào tươi non,
không nhịn được mà mỉm cười.
Hôm sau vừa sáng sớm Lâm Nhiên đã tới,
chạy một hơi ra ngoài tường viện, còn chưa kịp thở dốc thì một bộ quần áo từ
trên trời giáng xuống ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.