Sau khi Hề Tân dọa nàng xong, nụ cười
rạng rỡ trên mặt lập tức biến mất, hắn ta liếc nàng rồi quay người biến mất.
Lúc này Lâm Nhiên mới thấy hắn ta vẫn
đeo kiếm, bên hông hắn ta là một thanh trường kiếm màu hồng, nhỏ dài và xinh
xắn đang lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Lâm Nhiên không nhìn rõ đó là kiếm gì,
nhưng nàng biết đó cũng là kiếm của Vạn Nhận kiếm các.
Hề Tân không rút kiếm, cho dù hắn ta
bóp cổ nàng, cho dù hắn ta cố tình uy hiếp và dọa dẫm nàng, nhưng từ đầu đến
cuối hắn ta vẫn không rút kiếm.
Kiếm khách không rút kiếm như hổ không
nhe nanh múa vuốt, chỉ không ngừng húc ngươi bằng chiếc đầu hổ với lớp lông mềm
mại.
Lâm Nhiên sờ cổ, hồi nãy hắn ta bóp
mạnh quá, da ở gáy nàng như sắp rơi ra tới nơi, nhưng giờ nàng sờ lại không
thấy vết thương nào.
Lâm Nhiên không nén được cười.
Nàng đứng dậy, nhanh chóng chỉnh lại
quần áo hơi xộc xệch rồi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Nàng chưa ra khỏi chỗ rẽ đã nhìn thấy
Giang Vô Nhai, hắn đang chắp tay sau lưng, quay lưng về phía nàng, im lặng đứng
ở cuối hẻm, tà áo trắng bay phấp phới trong gió, dáng người cao gầy, bóng lưng
vững vàng rắn rỏi.
Thần kiếm mộc mạc không trang trí được
treo bên hông hắn, cũng trầm ổn và thu hết sự sắc bén như chủ nhân.
Không hiểu sao, Lâm Nhiên cảm thấy hôm
nay Giang Vô Nhai hơi khác.
Trong một khoảnh khắc, nàng như nhìn
thấy sự im lặng và cô độc từ bóng lưng hắn ta.
Nàng không khỏi bước chậm lại, Giang Vô
Nhai đã nghe thấy tiếng động, hắn quay người lại, nhìn nàng rồi cười khẽ, vẫn
mang theo sự dịu dàng quen thuộc.
Nụ cười nhẹ nhàng đó đã che lấp sự cô
độc kia, hắn vẫy tay với nàng.
Lâm Nhiên thu hồi những suy nghĩ kia,
mỉm cười, vui vẻ chạy tới: “Tiền bối.”
Giang Vô Nhai mỉm cười nhìn nàng chạy
tới bên mình: “Ta đến ven hồ nhưng không thấy ngươi, hỏi thử thì có người nói
đã nhìn thấy ngươi ở bên này.”
Lâm Nhiên nói: “Ta muốn tìm đồ.”
Giang Vô Nhai hỏi: “Đồ gì thế?”
Lâm Nhiên lúng túng: “Ta cũng không
biết, ta tìm bừa thôi...”
“Ngươi muốn tìm gì cũng được, ta không
cấm ngươi, nhưng nơi này...”
Giang Vô Nhai cười, ánh mắt hơi tối
lại, hắn ta thấy tóc nàng rối bù, bèn đưa tay vuốt những sợi tóc mai tán loạn
cho nàng, cần cổ trắng nõn của nàng lộ ra.
Giang Vô Nhai bỗng khựng lại.
Trên chiếc cổ trắng nõn kia có vết đỏ
rất nhạt, cũng không đậm lắm, vừa ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.