Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 83: Quyển 4 - Chuyện xưa ở Thanh Châu (4)


10 tháng

trướctiếp

Lâm Nhiên rất hiểu Hề Tân.

Là người đứng đầu chuỗi thức ăn trong gia đình, Hề Tân là một người cha xứng đáng, cả nàng và Giang Vô Nhai đều phải làm việc theo ánh mắt cha Hề, nếu hôm nào cha Hề không vui, nhẹ thì luộc sầu riêng với nước lã, nặng thì xào ớt với tỏi... Dù sao, chỉ cần ngươi ăn không chết thì hắn ta sẽ dám để ngươi ăn đến chết.

Do đó, Lâm Nhiên đã rèn luyện được khả năng đoán ý qua sắc mặt thần sầu, chỉ cần Hề Tân ngước mắt là Lâm Nhiên sẽ nhận ra hắn ta đang khó chịu chỗ nào rồi vội vàng xoa dịu cha Hề, như thế thì Hề Tân sẽ bỏ qua cho nàng, dồn hỏa lực vào Giang Vô Nhai... Thế là nàng lại nhanh trí sống sót thêm một ngày.

Tuy đã nhiều năm không gặp, kỹ năng vỗ về của nàng cũng hơi giảm sút, nhưng ánh mắt u ám của Hề Tân lập tức khơi dậy ký ức tuổi thơ đầy ắp của Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên ngước nhìn Hề Tân đang ở trên bức tường phía xa, cẩn thận quan sát.

Giống Giang Vô Nhai, Hề Tân lúc này không khác ấn tượng của Lâm Nhiên là mấy, đường nét gương mặt mềm mại, môi đỏ răng trắng, gương mặt đẹp theo kiểu pha trộn giữa sự ngây thơ và lạnh lùng, cho dù hắn ta có vẻ ngoài nhỏ nhắn, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy đó là khí chất của một đại ma vương.

Nhưng suy cho cùng vẫn hơi khác, so với tương lai, tuy khí chất của Hề Tân bây giờ cũng lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không phải thiếu niên đáng yêu nghiêm túc, ánh mắt hắn ta hung dữ đến mức khiến người khác run rẩy, nhưng vẫn có thể thấy hắn ta là thiếu niên.

Trong mắt hắn ta vẫn còn ánh sáng.

Tuy ánh sáng đó không quá rực rỡ, không tràn đầy sức sống, nhưng... dù sao cũng là ánh sáng.

Lâm Nhiên nhìn thẳng vào Hề Tân, nhìn thiếu niên quyến rũ đang biếng nhác ngồi trên tường, bỗng cảm thấy chua xót khó tả.

Hề Tân thấy nữ nhân kia đứng đó, ngơ ngác nhìn hắn ta.

Hề Tân nhìn nàng với vẻ soi mói, cũng xinh đẹp đấy, khí chất trong trẻo, đôi mắt trong veo... Nhưng não không được nhanh nhạy lắm, cứ đứng đực ra đó như đồ đần.

Hóa ra đây chính là nữ nhân mà Giang Vô Nhai để mắt tới à?

Hề Tân gần như sắp cười khẩy thành tiếng.

Hắn ta còn tưởng mỹ nhân như tiên nào đã phá vỡ phòng ngự của tên Giang Vô Nhai giả làm thánh thân kia, kết quả lại là đứa đần.

Giang Vô Nhai nuôi một đứa ngốc không biết gì về tình yêu làm gì thế? Chơi trò gia đình à? Định dạy nàng hôn kiểu gì? Hai người bế nhau lên giường, cùng giả làm người gỗ, tự rước khổ vào thân... Rốt cuộc là nuôi nữ nhân hay nuôi con thế?

Hề Tân vừa nhìn nàng đã tưởng tượng ra cảnh nàng đứng chung với Giang Vô Nhai, trò chuyện mặt đối mặt, nếu Giang Vô Nhai xoa đầu nàng, chắc chắn nàng sẽ đần độn cúi đầu, dụi vào tay hắn, cười hềnh hệch vô tư.

Thế nên Giang Vô Nhai còn không chạm vào đầu ngón tay nàng.

Nhưng thế lại hay.

Hề Tân nhếch môi, đôi môi đỏ mọng còn mềm mại hơn cả cánh hoa hồng.

Sau đó Lâm Nhiên thấy thiếu niên trên vách tường nghiêng người về phía cành hoa đào sau lưng, chiếc áo thêu sặc sỡ rũ xuống, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn với đường cong tuyệt vời.

Hắn ta nhìn nàng từ trên cao, như ong chúa cao cao tại thượng đang chọn những con ong đực cường tráng và nghe lời trong tổ.

Một cái chân dài vắt lên tường, làn da ở mắt cá chân lộ ra, còn trắng nõn và mịn màng hơn cả ống quần bằng lụa, cuối cùng hắn cũng lười biếng mở miệng, giọng nói trong trẻo và ngạo mạn: “Này, tới đây.”

“...”

Nếu Lâm Nhiên là nữ chính trong kịch bản vườn trường và tổng tài bá đạo, lúc này nàng đã hùng hồn chống nạnh, hét lên: Thứ nhất, ta không tên Này; thứ hai, ta không tới; thứ ba, tên đầu heo như ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng không, nghe gợi đòn lắm biết không hả!

Nhưng tiếc rằng Lâm Nhiên không phải.

Nàng chỉ là một con sen, một bia đỡ đạn hình người yếu ớt, bất lực và đáng thương thôi.

Hơn nữa còn là một con sen nhát chết.

Thế là, Lâm Nhiên nhìn thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần, suy nghĩ ba giây, cuối cùng dứt khoát quyết định bước tới một cách uyển chuyển và tao nhã trước khi cha Hề nổi giận rồi lôi cổ nàng qua đó.

Tiếc rằng nàng muốn qua đó nhưng ông trời lại không cho phép.

Khi Lâm Nhiên đâm vào kết giới vô hình kia, trong khoảnh khắc đó, câu “Đời ta thế là hết” hoàn toàn choán hết tâm trí nàng.

Hề Tân lười biếng nhìn đứa ngốc này đi về phía hắn ta, khá hài lòng với sự thức thời của nàng.

Nếu nàng dám giở trò với hắn ta, nàng sẽ nhìn thấy một cảnh tượng khác.

Không hiểu sao hắn ta

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp