“Lâm Nhiên.”

Lâm Nhiên đang hì hục nhằn xương cá thì bỗng nghe thấy giọng Thiên Nhất, khiến nàng nghẹn ngay tại chỗ, xương cá cũng mắc kẹt ngang họng.

“Ưm ưm...”

Giang Vô Nhai đang dọn lò, vách lò đã bị cá Văn Diêu đục thủng mấy lỗ. Nghe thấy tiếng động, hắn liền quay đầu lại, hay lắm, cô nhóc đang ôm cổ, tội nghiệp nhìn hắn với khuôn mặt đỏ bừng, mắt rơm rớm nước mắt.

Giang Vô Nhai hơi sửng sốt, hóc xương cá à?

Hắn rảo bước tới, lấy hai chiếc bánh ngọt trong hộp đồ ăn ra cho nàng, Lâm Nhiên vội nuốt xuống, nuốt thêm lần nữa, lập tức càng rưng rưng hơn.

“...” Giang Vô Nhai chống đầu gối, cũng hơi rầu rĩ, xương cá Văn Diêu không phải xương cá bình thường, không nuốt được, cũng không thể làm mềm bằng việc uống giấm.

Nếu là Khuyết Đạo Tử thì hắn sẽ mặc kệ, bị hóc xương cá cũng chẳng chết được, quan tâm nhiều làm gì.

Nhưng với nàng thì khác.

“Ngẩng cằm lên nào, để ta xem.”

Khi bị sét đánh Lâm Nhiên vẫn đầy sức sống, nhưng bây giờ có người chiều chuộng nàng rồi, nàng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, há to miệng như chim non đang chờ chim mẹ cho ăn: “A.”

Giang Vô Nhai lục lọi một lúc, sau đó tìm được một bộ châm bạc chữa bệnh không biết từ đâu ra, hắn rút hai cây kim bạc nhỏ dài ra ngoài.

Trời đã tối dần, ánh sáng ở đây không tốt, trong họng nàng cũng hơi tối, Giang Vô Nhai bóp nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, nâng lên, cuối cùng cũng nhìn rõ cổ họng màu hồng, một cái xương đang mắc kẹt ở đầu lưỡi hồng nhỏ nhắn.

Tuy xương không lớn nhưng đâm rất sâu, khiến đầu lưỡi hồng nhạt hơi sẫm lại vì tụ máu, khiến người ta nhìn mà đau lòng.

“Đừng cử động nhé.”

Giang Vô Nhai cong ngón tay, giữ chặt cằm nàng, tay kia đưa hai cây kim bạc vào.

Mặt Lâm Nhiên được nâng lên, phải giữ nguyên tư thế, nàng đảo đôi mắt to tròn, trong tư thế này, Giang Vô Nhai ở rất gần, nàng trông thấy gương mặt tuấn tú và sắc nét của hắn, chỉ muốn lấy thước để đo tỷ lệ khuôn mặt hắn, từ mũi đến thái dương, độ cong từ xương lông mày tới cằm như được trau chuốt bởi những nét chấm phá trong tranh thủy mặc, đường nét nông sâu, tầng bậc rõ ràng, cho dù vẽ lại thì cũng không đẹp được như thế.

Lâm Nhiên hơi hiểu tại sao hồi trước Thiên Nhất lại khuyên nàng khi nào hết tiền thì bán sư phụ đi rồi, khắp giới tu chân đầy rẫy mỹ nhân, nhưng chắc chắn sư phụ nàng sẽ là cực phẩm của cực phẩm!

Tiếc rằng sư phụ chỉ đẹp lúc này rồi, chứ khi nhận nàng làm đệ tử, chẳng biết có phải do lớn tuổi không mà hắn ngày càng lôi thôi, buông thả bản thân, hầy...

“Được rồi.”

Lâm Nhiên chỉ thấy họng mình nhói một cái, Giang Vô Nhai đã gắp xương cá ra ngoài, nàng nuốt thử, vẫn thấy đau.

“Đâm sâu quá nên hơi tụ máu.”

Giang Vô Nhai không cho nàng ngậm miệng lại, hắn lại quan sát kỹ đầu lưỡi hơi sưng tấy đang chảy máu, xác định không còn vết thương nào khác, bèn cho nàng uống một viên đan dược nhỏ rồi mới để nàng ngậm miệng lại.

Lâm Nhiên nếm thử đan dược, vừa cắn nhẹ, đan dược đã hóa thành luồng khí mát lạnh, vết thương ở họng nàng nhanh chóng khép lại, để lại vị ngọt ngào.

Lâm Nhiên phát hiện Giang Vô Nhai mang rất nhiều đồ ngọt theo, nhưng thật ra hắn không thích ăn ngọt. Giờ hắn dỗ dành nàng rất quen tay, chẳng biết có phải do thói quen dỗ trẻ con hồi trước không nữa.

Giang Vô Nhai thấy nàng không sao thì cất châm bạc đi, hỏi nàng như thường lệ: “Có đi với ta không?”

Lâm Nhiên lắc đầu, Giang Vô Nhai cũng không ép, chỉ vào căn nhà gỗ nhỏ ven hồ: “Đồ ở trong đó hết, tối về ngủ, ta đưa ngươi phù truyền tin, có việc thì gọi ta.”

Giang Vô Nhai nghĩ ngợi: “Ta đã nhờ người để ý người ngươi muốn tìm rồi, ngươi không cần ra lề đường chờ nữa.”

Lâm Nhiên đáp giòn tan: “Cảm ơn tiền bối ạ.”

Giang Vô Nhai nhìn đôi mắt long lanh của nàng, bỗng vò tóc nàng.

Đôi mắt của cô nhóc này biết nói.

Lâm Nhiên nghĩ xem tóc mình có dễ rụng không, với tần suất này của Giang Vô Nhai, nàng rất sợ mình sẽ bị trọc mất.

“Có phải đang thầm mắng ta không?”

Lâm Nhiên vô thức nói “Cũng không phải...” thì nàng giật mình, ngơ ngác nhìn Giang Vô Nhai.

Ánh mắt Giang Vô Nhai vừa giống cười, lại vừa giống không cười, như đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Lâm Nhiên cố gắng bình tĩnh, vô tội chớp đôi mắt to tròn.

May mà Giang Vô Nhai không định hỏi tới cùng.

“Ta đi đây.”

Lâm Nhiên gật đầu lia lịa: “Vâng vâng, tạm biệt tiền bối, tiền bối ngủ ngon nhé.”

Giang Vô Nhai nhìn nàng, cười khẽ, lắc đầu chắp tay rời đi.

Lâm Nhiên thấy bóng lưng Giang Vô Nhai biến mất, lập tức lấy quả óc chó ra: “Thiên Nhất! Thiên Nhất Thiên Nhất!”

Nàng gọi một lúc lâu mà quả óc chó vẫn không có phản ứng gì, đúng lúc nàng thất vọng định cất quả óc chó đi thì giọng nói đứt quãng của Thiên Nhất bỗng xuất hiện: “... Tít... Tín hiệu...”

Lâm Nhiên: “Sao cơ?”

“Tít... Tây... Tây…”

Lâm Nhiên loáng thoáng nghe thấy chữ “Tây”, kết hợp với từ “tín hiệu” tr

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play