Lý Mạn Nga không ngờ mình sẽ xuyên không.

Cô ta là một ngôi sao, dĩ nhiên, ở trước mặt ống kính và khán giả, cô ta sẽ mỉm cười tỏ vẻ bản thân rất cố gắng trở thành một diễn viên ưu tú, coi mình khác với mấy con khốn lẳng lơ kiếm cơm nhờ mặt ở ngoài kia, cho rằng mình là thần tượng “phái thực lực” theo đuổi giấc mộng. Công ty đại diện nói bây giờ kiểu người này rất được lòng fan... Ai mà hiểu nổi, dù sao bây giờ muốn nổi tiếng thì phải xây dựng hình tượng, thế thì cô ta cũng bắt chước theo thôi, kiếm ra tiền là được rồi, còn đòi hỏi gì nữa.

Các cụ nói rồi, mỗi người mỗi số, Lý Mạn Nga cảm thấy số mệnh của mình thuộc dạng khá hẩm hiu. Ông trời không ban cho cô ta vận mệnh tốt, lúc đầu thai còn cố ý qua loa lấy lệ, đá thẳng cô ta vào một sơn thôn nhỏ nghèo kiết xác, còn kèm tặng một cặp cha mẹ và mấy thằng anh ngờ nghệch, làm mười mấy năm trước cuộc sống của cô ta chẳng có lấy một ngày lành.

Cha ruột nghiện rượu thích đánh người, còn nợ một đống tiền cờ bạc, đã chạy theo con mụ khác mà thỉnh thoảng vẫn say mèm trở về cuỗm tiền, cuỗm không được thì đánh đập. Mẹ đẻ cũng là kẻ ngốc chỉ biết khóc lóc, lúc ông ta cuỗm tiền thì khóc, bị chủ nợ đến tận cửa đòi cũng khóc. Gã đàn ông chó má kia giẫm đạp bà ta trên đất, bà ta cũng chỉ biết khóc, nhưng đến khi người đi rồi mới quay đầu, mặt hằm hằm cầm que cời lửa đánh cô ta, mắng cô ta “con khốn này lại dám làm biếng à”, “loại vô tích sự như mày có bị đánh chết cũng đáng”.

Hừ, tất nhiên chỉ mắng thôi, cô ta biết mẹ không nỡ đánh chết cô ta đâu. Nuôi gà lớn bằng từng ấy rồi, không thể nuôi báo được, tất nhiên phải bán đi kiếm tiền chứ!

Thế là Lý Mạn Nga dứt khoát bỏ trốn khi bị mẹ đẻ bán cô ta cho lão già què chân góa vợ để đổi lấy tiền dạm hỏi cho anh trai. Cô ta cầm theo số tiền mình lén tích cóp mấy năm, chật vật ngồi xe dù đến Thượng Hải.

Thượng Hải rất lớn và phồn hoa, có rất nhiều đồ ăn ngon cùng phong cảnh đẹp mà Lý Mạn Nga nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Cô ta thích nơi này, tiếc là cô ta không có tiền.

Vì không có tiền nên sự sầm uất của Thượng Hải chẳng liên quan gì tới cô ta hết.

Buổi tối mùa đông, Lục Gia Chủy* bên sông Hoàng Phổ rực rỡ ánh đèn, giữa các tòa cao ốc san sát liền kề là dòng xe cộ như rồng uốn lượn. Cô ta vừa kết thúc công việc rửa bát trong một quán ăn nhỏ suốt mười tám tiếng đồng hồ, khép chặt chiếc áo bông secondhand mà cô ta cò kè mặc cả mua được ở quán ven đường. Bàn tay dúi chặt trong túi vẫn bị gió lạnh thấu xương xuyên qua làm đông cóng đến đỏ bừng. Xung quanh, những tinh anh trong giới kinh doanh mặc vest mang giày da và những du khách cười đùa vui vẻ đi ngang qua cô ta, phân chia rõ ràng như thể hai thế giới.

(*: Khu trung tâm tài chính của Thượng Hải)

Lý Mạn Nga ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Đông Phương Minh Châu cao chọc trời, nó đứng sững ở đó, ánh đèn neon rực rỡ sáng lạn chiếu sáng gương mặt cô ta.

Giây phút đó, Lý Mạn Nga bỗng nảy sinh một suy nghĩ: Sao cô ta phải sống như vậy chứ?

Sao cô ta phải làm việc mười tám tiếng một ngày nhưng chỉ nhận được chưa đến ba nghìn* tiền lương, sao phải ở ghép trong căn phòng trọ cho thuê còn nhỏ hơn chuồng lợn kia? Cần gì phải nhẫn nhịn ánh mắt nhìn trộm của gã chủ nhà mập mạp và sự quấy rối khiến người ta ghê tởm của tên quản lý tiệm cơm nhỏ kia?

(*: Gần 10 triệu đồng)

… Lẽ nào con của chuột chỉ xứng tiếp tục làm chuột đào hang thôi ư? Chẳng lẽ cả đời này cô ta chỉ đáng chìm mãi trong vũng lầy hôi thối đầy ác ý sao?

Biết bao nhiêu người có thể sống hạnh phúc, cớ gì cô ta không thể chứ?

Cô ta muốn ăn trong nhà hàng Michelin, muốn mua quần áo hàng hiệu đắt tiền, muốn sống trong biệt thự riêng biệt, ra vào đều có xe đưa đón.

Lý Mạn Nga sờ gương mặt tuy đã trở nên thô ráp và ngăm đen bởi thường xuyên lao động vất vả nhưng vẫn xinh đẹp tinh tế của mình. Lòng thầm nhủ ‘đúng thế, vì sao chứ?’.

Sau khi cô ta tát cho gã chủ nhà một cái thì lập tức sải bước rời khỏi căn phòng trọ thuê chung, xin thôi việc rồi dứt khoát báo cáo tiệm cơm vi phạm kinh doanh. Sau đó, cô ta vét sạch số tiền trên người mua quần áo và đồ trang điểm đắt nhất mà mình có thể chi trả, rồi xin ứng tuyển vào công ty giải trí lớn nhất ở Thượng Hải, quyết tâm được ăn cả ngã về không.

Lý Mạn Nga được giữ lại.

Xét từ điểm này cô ta lại hơi biết ơn cha mẹ mình, ít nhất họ đã ban cho cô ta một gương mặt cũng đủ xinh đẹp... Mặc dù chỉ có thế thôi.

Bởi vì gương mặt xinh đẹp cùng tính cách khôn khéo biết điều, cũng do cô ta làm được việc, chăm chỉ và nỗ lực nên cô ta được công ty giải trí khá coi trọng, đắp nặn và đào tạo đưa tới tham gia show tìm kiếm tài năng, thuận lợi debut với thân phận nhóm nhạc nữ. Tiếc là cuối cùng nhóm nhạc nữ mãi mà không nổi nên tài nguyên ngày càng ít.

Tuy nhiên, so với lúc ban đầu cơm không đủ no thì dù hiện tại chưa kiếm bộn tiền nhưng cũng đã tốt hơn rất nhiều. Không phải lo ăn uống, cũng có ít tiền để mua sắm, Lý Mạn Nga cảm thấy đã hài lòng rồi.

Đáng tiếc, chưa đến hai năm, người đội trưởng năm đó từng thề thốt các chị em cùng nhau cố gắng lại bám được đùi to, định đá văng bọn họ!

… Ha ha, cô ta nên biết từ sớm mới phải chứ, chị em tốt cái con khỉ, đồng cam cộng khổ cái mẹ gì, toàn là bố láo hết!

Lý Mạn Nga bất ngờ nhận được tin tức trước tiên, cô ta hận gần chết, cũng cực kỳ không cam lòng.

Cô ta không thể bị giẫm xuống hay trở lại vũng bùn ghê tởm đó được, cô ta nhất định không thể ngồi chờ chết!

Lý Mạn Nga nghiến răng, quyết tâm đồng ý với lời khuyên nhủ của người quản lý, tối đó ỡm ờ ngủ với một cậu ấm vẫn luôn muốn tán cô ta, nhờ vào tài nguyên của anh ta mà nhanh chân giẫm lên cô ả đội trưởng kia rồi thượng vị, thu hút được một đống fan đồng tình, nhân lúc vẫn còn đang hot thì đổi nghề, bắt đầu lăn lộn trong giới phim ảnh.

Sau đó, cô ta vất vả rất nhiều năm, khó khăn lắm mới giật được hai bộ phim thần tượng và phim truyền hình lịch sử mà bản thân cho là rất có tiềm năng nhờ vào tài nguyên của sugar daddy mới, liên tục lên hot search gần hai tháng trời.

Trong thoáng chốc, mọi người phát hiện ra cô ta là “cô gái báu vật”, fan điên cuồng tranh nhau spam khắp nơi “Mọi người mau đến xem vẻ đẹp tuyệt trần này đi!”, “Nga Tử của chúng ta diễn xuất tuyệt vời quá!”, “Cái vibe chị gái hay khóc nhè đáng yêu quá, nổi tiếng cho em, nhất định phải nổi tiếng đó!”... Lời mời từ các nhãn hiệu lớn và đoàn làm phim liên tiếp gửi tới, cô ta nổi tiếng rồi, nổi tiếng thật rồi! Một bước vọt lên ngôi vị tiểu hoa đỉnh lưu tuyến một, dùng mắt thường cũng có thể thấy tiền đồ rộng mở thênh thang.

Nhưng đúng lúc này, Lý Mạn Nga bị tai nạn xe.

Lý Mạn Nga: ... Cái mả tổ nhà nó chứ!

Đm! Trước khi cô ta bị gã say rượu lái xe đụng phải, cô ta đang chuẩn bị tham dự buổi lễ điện ảnh long trọng để nhận giải thưởng vai nữ chính xuất sắc nhất đã được điều động nội bộ!

Tâm huyết mười năm đổ sông đổ biển, Lý Mạn Nga suýt ói máu mà chết.

Nhưng ông trời không tuyệt đường của ai cả, Lý Mạn Nga ngạc nhiên phát hiện mình vẫn chưa chết, còn được xuyên không, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp tên là “Vấn Kiếm” mà mình đã từng đọc.

Trong thế giới kiếp trước của cô ta, ai cũng biết đến bộ tiểu thuyết “Vấn Kiếm” này. Nó kể về cuộc đời từ công chúa Hoàng triều thế tục trở thành Kiếm đạo chí tôn của nữ chính Sở Như Dao. Với bối cảnh hoành tráng, hùng vĩ cùng tình tiết cao trào liên tục và văn phong tiên hiệp mượt mà phiêu bồng, nên đã nhận được vô vàn sự theo dõi của người đọc. Có một đợt quét ngang bảng tìm kiếm và dẫn đầu trong trào lưu tiên hiệp, sau khi được xuất bản và bán hết thì lại được cải biên rộng rãi thành manga anime, kịch truyền thanh... Lý Mạn Nga biết đến cuốn tiểu thuyết này là vì lúc trước cô ta đã lấy được kịch bản của bộ phim truyền hình được cải biên từ cuốn “Vấn Kiếm” này.

Dĩ nhiên, Lý Mạn Nga rất hứng thú với một IP* cấp quốc dân như vậy, nhưng nhà sản xuất khi đó đã quyết định mời một tiểu hoa đang hot có vẻ ngoài và khí chất trong trẻo lạnh lùng trong giới đóng vai nữ chính Sở Như Dao. Còn Lý Mạn Nga lúc ấy vẫn chưa đủ hot nên nhận được kịch bản vai nữ phụ phản diện trong đó, trùng hợp là Hầu Mạn Nga giống tên cô ta.

(*: dự án phim chuyển thể)

Lý Mạn Nga lật xem kịch bản, sau đó lập tức cáu nghẹn họng. Nữ phụ Hầu Mạn Nga này có khác nào con đần đâu! Nhìn tổng thể cả cuốn truyện, trừ vẻ ngoài ưa nhìn ra thì thật sự không thể tìm ra ưu điểm thứ hai nào của nàng ta nữa, một đứa quái gở như thế lại cùng tên với cô ta à? Là sợ cô ta diễn xong không bị nữ chính dí trên đất, không bị đông đảo người xem chửi mắng lên hot search, lưu danh sử sách trong hội quái thai trên Bilibili* đấy hả?

(*: mạng xã hội chia sẻ clip có nội dung chủ đề hoạt hình, truyện tranh anime và trò chơi từ Trung Quốc)

Lúc ấy Lý Mạn Nga lập tức ném kịch bản đi, quay sang diễn bộ phim truyền hình lịch sử mà cô ta đã chọn lựa kỹ càng, vừa phát sóng đã hot.

Nhưng cô ta còn chưa kịp đắc ý trở về ném cuốn kịch bản “Vấn Kiếm” này lên mặt nhà sản xuất, thì cô ta lại xuyên thẳng vào trong sách, trở thành kẻ đại ngốc mà mình ghét bỏ như cát bụi – Hầu Mạn Nga!

Lý Mạn Nga nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn thiếu nữ xinh đẹp tựa hoa đào trong gương, trong đầu chết lặng.

Mãi đến khi bên ngoài phòng vang lên tiếng ồn ào, một đại thúc tao nhã uy nghiêm với phong cách cổ đại đẹp trai đến mức không thể khép nổi chân sầm mặt bước vào, nhìn nàng ta đầy thất vọng: “Mạn Nga, thua mà không phục, còn hãm hại tỷ muội đồng môn bằng thủ đoạn tàn ác như Hồn độc, ngươi thật khiến ta thất vọng, đây là tội ác tày trời, ngươi đã biết tội chưa!”

Lý Mạn Nga: “...”

Có đôi khi Lý Mạn Nga cũng tự thấy sầu đời, rốt cuộc cô ta đã gây ra bao tội nghiệt, rốt cuộc phải là quân đầu thai xui xẻo cỡ nào mới có thể vừa khéo hai đời đều đầu thai vào “bào thai” thê thảm nhất.

Trong đầu Lý Mạn Nga nổ ong một tiếng, để xoay chuyển cục diện, nàng ta lập tức quỳ xuống nhận lỗi đầy thành ý.
( truyện trên app T Y T )
Trước ánh mắt hơi ngạc nhiên và rối rắm của Khuyết Đạo Tử, nàng ta cam tâm tình nguyện nhận ba mươi roi kiếm, sau đó chịu đựng cơn đau nhức tê nhói khắp người, lê cả một đường máu đến tận bên ngoài động phủ nơi Sở Như Dao tu luyện rồi quỳ xuống.

Nàng ta nói mình bị ma xui quỷ khiến, tức quá nên bốc đồng, còn nói Hồn độc là bí kíp phụ mẫu ở Bắc Thần pháp tông để lại cho mình giữ mạng, khi ấy nàng ta ấm đầu nên không ngờ sẽ ra tay tàn nhẫn như thế. Lý Mạn Nga còn nói bản thân đã hối hận biết thế chẳng làm, bằng lòng chấp nhận mọi sự trừng phạt của Sở sư tỷ, dù có bị sư tỷ tự tay giết chết cũng không sao, nàng ta chỉ muốn được yên lòng... Cuối cùng, nàng ta dập đầu với Sở Như Dao.

Thế này đã là gì đâu.

Lý Mạn Nga bình tĩnh suy nghĩ, chỉ cần còn sống, chỉ cần có thể sống tiếp một cách đường hoàng thì nàng ta có thể từ bỏ tất cả. Còn về phần tôn nghiêm, dung mạo gì đó… đấy đều là những thứ vô dụng nhất.

Cuối cùng nàng ta đã cược thắng.

Nàng ta nhận được sự tha thứ của Sở Như Dao, cũng giành được sự khoan hồng của Chưởng môn cữu cữu Khuyết Đạo Tử, xoay chuyển được đánh giá của mọi người trong kiếm các và pháp tông...

Lý Mạn Nga vứt bỏ hết đống đồ trắng mà nguyên chủ vì ganh ghét và tự ti cố ý bắt chước vẻ tao nhã của Sở Như Dao nhưng thực tế lại trông tục tằng, nực cười. Nàng ta đổi sang váy đỏ diễm lệ và đồ trang sức trên trán xinh đẹp nhất, tỉ mỉ canh chuẩn thời cơ bày ra vẻ đẹp của mình trước mặt các đệ tử của kiếm các và Bắc Thần pháp tông như một con phượng hoàng rực lửa đang giương cánh.

… Từ nay về sau, nàng ta chính là Hầu Mạn Nga, một Hầu Mạn Nga dục hỏa trùng sinh.

Tham vọng cùng khao khát nóng bỏng mà trước nay chưa từng có cháy hừng hực trong lòng Hầu Mạn Nga.

Nàng ta sẽ không làm nữ phụ ác độc hay hòn đá kê chân của nữ chính trong “Vấn Kiếm” nữa.

Nàng ta là người xuyên sách, nàng biết được “tương lai” mà tất cả mọi người ở đây không biết. Vì thế nàng ta có tư cách và quyền trở thành vai chính trong câu chuyện mới tinh này. Nàng ta sẽ từng bước đi lên đỉnh vinh quang rạng rỡ như Sở Như Dao, thậm chí càng dễ dàng và suôn sẻ hơn nàng ấy…

Nhưng Hầu Mạn Nga nào ngờ, kẻ ngăn cản bước đầu tiên trên con đường đi tới đỉnh nhân sinh của mình lại là một “diễn viên quần chúng”.

Hầu Mạn Nga quay đầu lại, nhìn thấy bóng người mặc áo xanh cứ đi theo không gần không xa ở phía sau, gân xanh nơi góc trán giật đùng đùng.

Sau khi xuyên sách, dù sao thế giới hiện thực vẫn khác với tiểu thuyết, chẳng hạn như… trong tiểu thuyết, nàng ta không nhớ Giang Vô Nhai – Vô Tình kiếm chủ của Vạn Nhận kiếm các lại thu nhận đệ tử, cũng không hề có ấn tượng với sự tồn tại của Lâm sư tỷ Lâm Nhiên này... Chắc lúc đọc kịch bản, nàng ta lật nhanh quá nên không chú ý. Mà trong tiểu thuyết, Giang Vô Nhai cũng chẳng xuất hiện nổi mấy lần, huống chi đệ tử của hắn.

Hầu Mạn Nga đau đầu, sau khi nàng ta xuyên tới đây cũng chỉ chú ý tới nữ chính và các vai phụ quan trọng, dĩ nhiên không để ý tới “diễn viên quần chúng” Lâm Nhiên này. Lúc đó nàng ta công khai xin lỗi nàng đa phần là muốn thể hiện thái độ khiêm tốn, chính trực của mình, kiếm mấy lời nhận xét tốt. Dù sao chỉ hứa hẹn mấy lợi ích, cảm ơn người ta đã cứu mạng cũng là điều nên làm... Ai dè không biết vô tình lọt vào mắt Lâm sư tỷ, đến độ bị nàng đuổi theo sát mông.

“Lâm sư tỷ!”

Hầu Mạn Nga không nhịn nổi nữa bèn quay người lại, nụ cười trên mặt đã trở nên gượng gạo, thoáng mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc tỷ còn muốn đi theo ta đến khi nào?”

Lâm Nhiên chậm rì rì đuổi kịp, nhìn Hầu “Ellie” của giới tu chân trước mặt, suy nghĩ vô cùng rối bời: “Hầu sư muội hiểu nhầm rồi, tiện đường thôi, tình cờ ta cũng phải đi lối này.”

Hầu Mạn Nga tức gần chết.

Tiện đường cái chó gì! Theo cốt truyện trong tiểu thuyết, đây là con đường mà nàng ta đã tỉ mỉ tính toán rất có khả năng tìm được Phượng Minh kiếm trước Sở Như Dao.

Trong tiểu thuyết, Vạn Kiếm lâm của Vạn Nhận kiếm các cất giấu ngàn vạn danh kiếm của thế gian, mà ba thanh thần kiếm nổi tiếng nhất trong đó là Long Uyên, Phượng Minh và Thái Thượng Vong Xuyên.

Thái Thượng Vong Xuyên là Vô Tình kiếm, tung tích mờ mịt, người đời đều tưởng rằng nó vẫn còn bị phong ấn và cất giấu tận sâu nơi nào đó trong Vạn Kiếm lâm. Nhưng Hầu Mạn Nga lại biết, thanh kiếm này đã bị Giang Vô Nhai - Vô Tình kiếm chủ hiện nay lấy đi rồi, bị hắn tự tay phong ấn trong mái vòng của Vạn Nhận kiếm các, nhằm trấn áp tà ma quỷ quái bị giam giữ ngàn vạn năm trong thiên lao.

Mà Long Uyên kiếm và Phượng Minh kiếm vẫn đang ngủ say trong Vạn Kiếm lâm lại nổi danh hậu thế nhờ vào hai vị cường giả Kiếm đạo ở vạn năm trước.

Hai vị đại tông giả nhiều lần giao thủ, khó phân mạnh yếu, lại bởi vì tính tình hợp gu nhau, không đánh không quen nên dứt khoát coi nhau như tri kỷ... Có lời đồn rằng lúc họ giao chiến, Long Linh và Phượng Linh trong kiếm sẽ hóa thành hư ảnh khổng lồ che trời lấp đất, dẫn đến trời đất thay đổi, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Cũng bởi vì giai thoại này, Long Uyên và Phượng Minh được xưng là Song Sinh kiếm, là thần kiếm bất phàm trong thiên hạ, còn là bảo vật trấn các của Vạn Nhận kiếm các.

Nhưng Hầu Mạn Nga biết, hai thanh thần kiếm đã ngủ say cả ngàn năm này sẽ xuất thế một lần nữa, Long Uyên thuộc về Yến Lăng, Phượng Minh thuộc về Sở Như Dao, từ đó bắt đầu mở ra hành trình Kiếm đạo trắc trở và hoành tráng của cặp thiếu niên Long Phượng.

Nếu Hầu Mạn Nga đã biết tất cả, dĩ nhiên nàng ta sẽ không ngồi chờ chết. Nàng ta vắt nát óc, khó khăn lắm mới dựa vào ấn tượng còn sót về cốt truyện trong đầu để mày mò ra lối tắt này, cuối cùng ả họ Lâm này vừa tới đã nói tiện đường? Tiện cái rắm ấy!

“Ta thấy không tiện đường đâu.”

Hầu Mạn Nga hơi cảnh giác nhìn Lâm Nhiên. Thấy Phượng Minh kiếm đã ở gần ngay trước mặt, ở đây lại không có người khác nhìn nên chẳng cần giả bộ làm gì nữa. Nàng ta mất kiên nhẫn, chẳng buồn qua loa ngoài mặt nữa luôn, giọng điệu càng thêm lạnh lùng: “Lâm sư tỷ, ta muốn tự đi tìm thanh kiếm của mình, tỷ cũng đi tìm thanh kiếm của tỷ đi. Tỷ đi theo ta, ai không biết còn tưởng tỷ muốn ăn bám người khác đấy, lại ảnh hưởng đến ta thì ta cũng không khách sáo đâu.”

Hầu Mạn Nga tưởng Lâm Nhiên sẽ xấu hổ và tức giận mà đỏ mặt quay đầu bỏ đi. Dù sao một cô nương mới mười sáu mười bảy tuổi, bị người ta chỉ thẳng vào mặt mà mắng, làm sao có thể chịu nổi chứ.

Nhưng nàng ta nào ngờ, Lâm Nhiên không hề rời đi, trái lại còn hơi bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó lại lắc đầu.

Hầu Mạn Nga không thể hiểu nổi: “Lâm Nhiên, tỷ có ý gì hả!”

Lâm Nhiên nhìn nàng ta như thể nhìn đứa nhóc nổi loạn bướng bỉnh muốn lật trời. Có một khoảnh khắc, mặt nàng thoáng qua vẻ âu sầu như thể đang thở dài, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng: “Ta nói rồi, muội là người có duyên với ta.”

Nét mặt Hầu Mạn Nga lập tức trở nên quái gở, nàng ta cảm thấy nữ tử này bị điên rồi.

Lại còn người có duyên nữa chứ? Sờ quả óc chó nát thì sẽ có duyên, ngươi tưởng đang quay phim thần tượng đấy à? Ông trời tác hợp kiếp trước kiếp này, ngươi coi mình là vai nam chính tình thâm chắc!

“Đồ thần kinh!”

Hầu Mạn Nga chẳng thèm để ý tới nữ tử quái gở này nữa, xoay người ngự kiếm bỏ đi. Nàng ta đã cảm nhận được kiếm khí lạnh băng ở xung quanh, nhất định phải lấy được Phượng Minh kiếm trước Sở Như Dao!

Hầu Mạn Nga bay qua một cánh đồng rộng rãi, bỗng một luồng khí lạnh ập tới, trước mặt đột nhiên xuất hiện một ngọn núi tuyết sừng sững, hàn khí lạnh băng toát ra khiến tuyết rơi đầy trời.

Trên ngọn núi tuyết đó, một thanh kiếm màu tuyết mỏng manh dựng thẳng, bị sương băng bao phủ, kiếm khí sắc lạnh, vút tận tầng mây, bén nhọn như thể tiếng Huyền Phượng hót.

Dưới chân núi tuyết đó là biển rộng bao la, trong cơn sóng biển dâng trào vạn trượng loáng thoáng thấy được một thanh kiếm dài màu băng lam đang ngủ say, thân kiếm có xoáy nước bao quanh, mơ hồ nổi lên họa tiết rồng.

Con ngươi Hầu Mạn Nga co rụt lại, niềm vui sướng cực lớn sôi trào lan rộng khắp toàn thân.

Long Uyên! Phượng Minh!

Long Uyên kiếm bị huyết mạch Hắc Uyên trên người Yến Lăng đánh thức, Hầu Mạn Nga không muốn lắm, nhưng nàng ta lại coi Phượng Minh kiếm như đồ của mình rồi.

Hầu Mạn Nga không hề do dự, lập tức lao tới chỗ Phượng Minh kiếm.

Nàng ta giơ tay lên cao, thanh trường kiếm như được khắc bằng bạch ngọc càng hiện rõ trong mắt, rõ đến mức thậm chí nàng ta có thể nhìn thấy hoa tiết phượng nho nhỏ đang đứng giương cánh trên thân kiếm trong suốt kia.

Nhưng nụ cười sáng lạn còn chưa kịp nở rộ hoàn toàn trên mặt Hầu Mạn Nga thì lập tức sượng cứng lại.

Giây tiếp theo, một luồng cương khí mạnh mẽ tấn công xung quanh từ Phượng Minh kiếm, đánh cho Hầu Mạn Nga rơi mạnh xuống đất.

“Keng!”

Hầu Mạn Nga ngơ ngẩn ngã ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm đứng sừng sững ngạo nghễ trên đỉnh núi tuyết.

“Vạn Kiếm lâm là thế giới của kiếm, chúng ta chọn kiếm, mà kiếm cũng chọn chúng ta.”

Giọng nói dịu dàng đến mức gần như than thở khẽ vang lên bên cạnh: “Nó không phù hợp với muội, muội nên đi tìm thanh kiếm thật sự thuộc về mình đi.”

Tìm thanh kiếm thật sự thuộc về mình, tìm ra đạo thật sự của bản thân.



Chuyện bên lề:

Lâm Nhiên: Muội là người có duyên với ta.

Hầu Mạn Nga (nguýt ngắt lườm): Thứ dở người!

Lâm Nhiên (bình tĩnh hòa nhã): Ngồi xổm ở đó không lạnh mông à, hay là đứng lên trước rồi chúng ta nói chuyện nhé?

Hầu Mạn Nga: ...

Em gái trà xanh đỉnh cấp xuyên thành nữ phụ ác độc đến rồi đây... Cứ đọc tiếp mọi người sẽ phát hiện, Hầu Mạn Nga là một cô nương thú vị lắm đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play