Lâm Nhiên ngự kiếm bay tới chỗ tập hợp, trong hàng ngàn đệ tử nơi đó, liếc mắt một cái nàng đã nhìn thấy Yến Lăng.
Thanh niên cao ngất dáng người hơi gầy gò, lưng đeo kiếm gỗ, nhìn góc nghiêng có thể thấy sống mũi cao ngạo và gương mặt đầy vẻ chính nghĩa, hàng mi vừa dài vừa dày hơi rủ xuống che đi đôi con ngươi trầm tĩnh, có phần thanh khiết, lại có phần lạnh lùng, hệt như hình ảnh bóng trăng in trên mặt suối thanh tĩnh biết bao.
Dưới cái nhìn của mọi người, tính cách của Sở Như Dao với Yến Lăng khá giống nhau, đều là thiên tài kiếm đạo tính tình lạnh nhạt, nhưng Lâm Nhiên biết, họ không hề giống nhau chút nào cả.
Thân thế Sở Như Dao sạch sẽ, cho nên có thể chuyên tâm một lòng tu kiếm, thuần túy và cố chấp. Còn Yến Lăng, từ vạch xuất phát đã vác trên lưng những bí mật sâu nặng mà đến.
Xuất thân của hắn ta, huyết mạch của hắn ta, hắn ta muốn tìm lại mẫu thân, muốn tìm ra hết thảy mọi chân tướng. Ngay từ đầu mây đen đã phủ đầy đầu hắn ta, theo hắn ta từng bước từng bước trên mọi nẻo đường, càng ngày càng gần, càng ngày càng lún sâu... Cho đến một ngày, khi mọi thứ đã trong tầm với, nó bỗng hóa thành sấm chớp mây đen đây kinh hoàng, khiến cho cuộc đời một người từng rực rỡ chói lọi lại nổ tung đến long trời nổ đất, vạn kiếp bất phục.
Lâm Nhiên đeo kiếm gỗ bên hông, cười hỏi thăm sức khỏe mọi người: “Xin chào Đại sư huynh, xin chào chư vị huynh đệ.”
Yến Lăng – người đang bị mọi người vây quanh nghiêng người nhìn sang, nhìn thiếu nữ đang cười chúm chím bước tới, ánh mắt hắn ta dần trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Hắn ta hơi mím môi che đi ý cười nhàn nhạt, muốn che giấu tâm sự thiếu niên, không để cho ai biết: “Lâm sư muội, muội đã thăng cấp rồi.”
Đám đệ tử xung quanh rối rít tò mò ngó qua.
Phần lớn trong số họ đều là đệ tử mới đột phá cảnh giới Trúc Cơ không lâu, có được tư cách bước vào Vạn Kiếm lâm xem ra cũng thuộc nhóm các đệ tử xuất sắc, đều quen biết nhau cả. Bây giờ đột nhiên lại nhìn thấy một thiếu nữ trẻ tuổi xa lạ từ đâu xuất hiện sở hữu tu vi đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, ai nấy đều hơi hiếu kỳ, nhỏ giọng bàn tán với nhau.
“Vị sư tỷ này ở đâu ra vậy?”
Xa xa trong đám người, có một thiếu niên mặc bộ y phục màu vàng tầm khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, lẳng lặng liếc nhìn Lâm Nhiên, không nhịn lòng được mà hỏi vị sư huynh bên cạnh: “Sao đến tận bây giờ ta vẫn chưa từng gặp sư tỷ này lần nào nhỉ?”
Sư huynh kia trả lời: “Đây là Lâm sư tỷ Lâm Nhiên, là đệ tử thân truyền của đỉnh Vô Tình.”
Trong tông môn, chỉ có trưởng lão cảnh giới Nguyên Anh mới có tư cách chọn đệ tử thân truyền, thế nên đệ tử thân truyền có thân phận cao hơn đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn. Không bàn đến tuổi tác và tu vi, tất cả đều sẽ được chúng đệ tử gọi là sư huynh, sư tỷ. Tất nhiên, người có thể được các trưởng lão cảnh giới Nguyên Anh chọn làm đệ tử thân truyền tất nhiên cũng phải xứng với hai tiếng “sư huynh, sư tỷ”.
Thiếu niên mặc y phục màu vàng kinh ngạc: “Đỉnh Vô Tình ấy ạ? Là Vô Tình kiếm chủ Giang trưởng lão sao?”
“Chính xác, nhưng mà Lâm sư tỷ là người khiêm tốn, chỉ toàn ở trong đỉnh Vô Tình, ít khi tham gia các hoạt động bình thường lắm. Các ngươi nhập môn muộn nên chưa gặp sư tỷ bao giờ cũng là chuyện bình thường.”
Sư huynh nói xong lại thấy hơi buồn cười, hỏi lại cậu ta: “Ngươi chưa từng gặp Lâm sư tỷ bao giờ thế mà liếc mắt một cái là biết nàng là sư tỷ luôn à? Lâm sư tỷ mới mười sáu mười bảy, tính ra cũng không lớn hơn ngươi là bao, sao ngươi lại không nghĩ tỷ ấy là sư muội?”
Thiếu niên mặc đồ vàng lắc đầu theo bản năng: “Sao biết á? Tất nhiên là sư tỷ rồi! Nhìn một cái là biết sư tỷ ngay mà?”
Sư huynh không ngờ cậu ta lại khẳng định như thế, hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Tại sao?”
Thiếu niên mặc y phục vàng nhìn thiếu nữ đang cười nói chuyện cùng với Yến đại sư huynh.
Tuổi tác của nàng không cao, gò má còn hơi bụ bẫm, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng lại không phải kiểu vừa nhìn đã thấy sốc vì vẻ đẹp của nàng… Nàng còn cầm quả óc chó trong tay rồi vân vê nghịch nó nữa.
Nhưng trên người nàng có khí chất rất đặc biệt.
Tựa như gió mát, tựa như dòng suối trong, tựa như trăng sáng, lại tựa như ánh mặt trời ấm áp dần lấp ló dưới mặt biển bao la lấp lánh.
Nàng chỉ đứng yên ở đó thôi, khi ngươi không để ý đến nàng, ánh mắt ngươi dĩ nhiên sẽ bị hấp dẫn bởi những phong cảnh rực rỡ sáng chói xung quanh. Nhưng một khi ngươi đã chú ý đến nàng, ngươi sẽ nhận ra, mình chẳng còn cách nào có thể rời mắt khỏi nàng được nữa.
Thiếu niên mặc y phục vàng không nói rõ được là cảm giác như thế nào, nhưng cậu ta biết rõ, nàng không giống những người khác.
Thiếu niên mặc y phục vàng lẩm bẩm rồi bật thốt lên: “Lâm sư tỷ đẹp thật…”
Sư huynh: "Hả?"
Sư huynh đang muốn hỏi xem tại sao thằng nhóc ngốc nghếch này lại đột nhiên buột miệng nói ra kết luận kia, nhưng lại thấy mặt cậu nhóc khẽ đỏ lên, lại còn đỏ mặt trốn sau lưng hắn ta, nhưng vẫn không nhịn được mà ngượng ngùng ló đầu ra nhìn tiếp.
Sư huynh khẽ ngẩng đầu lên, vị Lâm sư tỷ kia chẳng biết đã quay đầu lại từ lúc nào, đang mỉm cười nhìn họ.
Mặt mũi nàng dịu dàng, nụ cười kia cứ như hoa đào nở rộ trong sắc xuân, êm ái đẹp đẽ.
Sư huynh sửng sốt hồi lâu, giờ phút này hắn ta đột nhiên hiểu được cảm giác của sư đệ rồi.
Vị Lâm sư tỷ này thật sự là. . .
Hai tai hắn ta đỏ bừng lên, vội vàng chắp tay đáp lễ, hơi tiếc nuối nhìn chăm chú Lâm sư tỷ khẽ gật đầu mỉm cười với mình rồi xoay người, nhìn sang hướng khác.
Ánh kiếm xẹt qua bầu trời như sắc cầu vồng, giữa không trung dần lộ ra vài hình bóng.
"Là Chưởng môn đại nhân."
"Các trưởng lão cũng đến kìa."
"Có cả Sở sư tỷ nữa. . ."
Làn mây tản ra, Chưởng môn dẫn đầu, theo sau là các trưởng lão và các đệ tử nhanh nhẹn đáp xuống. đọc truyện trên app tyt
Lâm Nhiên làm theo mọi người chụm tay khom người, cùng hô lên: “Bái kiến Chưởng môn, bái kiến các vị trưởng lão.”
Khuyết Đạo Tử - Chưởng môn của Vạn Nhận kiếm các thế hệ này là một thanh niên tao nhã lịch sự, dung mạo cũng tuấn mỹ xuất thần như các kiếm các nhất mạch từ xưa tới nay. Trường bào rộng thêu hoa văn màu vàng, ông chắp tay đứng trước mặt mọi người, trông đàng hoàng trịnh trọng, uy nghi vô cùng.
… Nếu như Lâm Nhiên không tận mắt nhìn thấy ông kéo tay Giang Vô Nhai nói dông nói dài suốt sáu tiếng đồng hồ, còn uống rượu nói xấu trên trời dưới bể thì chắc Lâm Nhiên sẽ tin hình tượng của người này thật sự uy nghi thế này mất.
Giang Vô Nhai uống rượu không quản mưa gió, ngàn chén không say. Dạ dày hắn như một hố đen không đáy, uống vào bao nhiêu cũng không nghe thấy tiếng vang. Chỉ duy nhất có ngày hôm đó, bị Khuyết Đạo Tử lôi kéo uống rượu tâm sự “mỏng”, hắn nôn ọe cả ra.
Lần đầu tiên Lâm Nhiên nhìn thấy một người có thể tán dóc mà khiến người nghe buồn nôn đến mức đó, mà người nôn lại còn là một kẻ ngàn chén không say - Giang Vô Nhai nữa cơ.
Sau khi tam quan bị phá vỡ triệt để, Lâm Nhiên vô cùng tâm phục khẩu phục Khuyết Đạo Tử, cảm giác chỉ có nam nhân kỳ vĩ như thế mới có thể chống đỡ cho Vạn Nhận kiếm các không sập tiệm, chống đỡ không để các sư huynh sư tỷ sư đệ sư muội trong kiếm các phải "bán thân nuôi vợ", duy trì cân bằng thị trường, chừa lại cho Di Hồng viện với Phong Nam quán một mảnh đất thiên đường để mà kinh doanh các ngành dịch vụ đặc biệt kia.
… Đây mới thật sự là công đức đó!
"Sở sư tỷ."
"Kiếm ý trên người Sở sư tỷ càng ngày càng ác liệt."
"Ơ kìa, sao Hầu sư tỷ cũng ở đây vậy?"
"Đúng vậy, chẳng phải Hầu sư tỷ là người bên Bắc Thần pháp tông ư? Sao cũng đến đây…"
"Yên lặng nào."
Mọi người im lặng nín thở, Khuyết Đạo Tử liếc mắt nhìn chúng đệ tử, thấp giọng nói: “Quan hệ giữa Vạn Nhận kiếm các và Bắc Thần pháp tông vẫn luôn tốt đẹp bao đời, hai bên đã bàn bạc với nhau, lần này quyết định mở Vạn Kiếm lâm, phá lệ cho phép một nhóm đệ tử từ Bắc Thần pháp tông cùng vào bên trong chọn kiếm.”
Sau lưng Khuyết Đạo Tử, một bóng người cao gầy đỏ rực vượt khỏi đám người, hai tay ôm quyền, giọng nói kiều diễm: “Bắc Thần pháp tông Hầu Mạn Nga, xin thay mặt Bắc Thần pháp tông bái kiến các vị sư huynh sư đệ kiếm các."
Chúng đệ tử lập tức bàn tán xôn xao.
Lâm Nhiên nghe thấy mấy lời thì thầm kia khiến nàng bị đánh thức khỏi ký ức. Nàng ngẩng đầu nhìn quanh thì thấy nữ chính Sở Như Dao và… nữ phụ ác độc Hầu Mạn Nga đứng sau lưng Khuyết Đạo Tử?
Sở Như Dao vẫn là mỹ nhân trong trẻo như bao ngày, nàng ấy vẫn luôn lạnh lùng đứng đó, còn Hầu Mạn Nga đứng cạnh nàng ấy thì lại thay đổi rất nhiều.
Nàng ta không mặc những bộ đồ trắng được thêu nhiều hoa văn lòe loẹt như khi trước nữa mà đổi thành một y phục với sắc đỏ từ đầu tới chân. Phần gấu quần và hai ống tay áo đều được thêu hoa văn hình ngọn lửa phức tạp. Trước trán còn một đeo dải trang sức bằng vàng khẽ rủ xuống, chính giữa là khối hồng ngọc tinh khiết có thể chiết xạ được cả ánh mặt trời, cộng với màu da trắng như tuyết cùng với dung mạo khuynh thành của nàng ta. Lúc này, nàng ta lại đang cười mỉm nhìn tất cả mọi người, cả người hừng hực như ngọn lửa đang rực cháy. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Đây… Đây thật sự là Hầu sư tỷ sao?”
Tất cả mọi người đều nhìn mà sửng sốt.
Có đệ tử còn nhỏ giọng chậc lưỡi: “Trước kia ta chỉ thấy Hầu sư tỷ được nuông chiều đến ngang ngược. Đây là lần đầu tiên ta thấy tỷ ấy xinh đẹp đến vậy…”
“Đúng thế, Hầu sư tỷ với Sở sư tỷ đứng chung với nhau, không ngờ lại là hai vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt, đúng là khó phân cao thấp.”
“... Mà Hầu sư tỷ cũng đâu ngang bướng quá đâu. Trước đây Hầu sư tỷ suýt nữa làm Sở sư tỷ bị thương, sau khi nhận phạt ba mươi roi còn đi thẳng tới phủ của Sở sư tỷ xin lỗi, có thể thấy tính cách Hầu sư tỷ thật ra khá tốt đó.”
“Nói cũng đúng, nghe nói là Giang kiếm chủ cứu Hầu sư tỷ, sau khi tỉnh lại, Hầu sư tỷ còn tới đỉnh Vô Tình để cảm ơn, dâng Thất Chuyển Hồi Hồn đan hiếm có khó tìm và vô số món đồ trân quý lên để cảm ơn. Giang kiếm chủ không nhận, nàng ta bèn quỳ gối ở đó mãi không chịu đứng dậy, đến cả Chưởng môn cũng khen nàng biết tri ân báo đáp.”
Tiếng nghị luận bàn tán sôi nổi xung quanh không ngừng vang lên bên tai, Lâm Nhiên nhìn Hầu Mạn Nga trong bộ đồ màu đỏ rực lửa kia, nàng rùng mình một cái.
Tự hối cải, dục hỏa trùng sinh, thay đổi thế cục, bộc lộ quan điểm tuyệt vời…
Thiên Nhất kinh ngạc thốt lên: “Ôi vãi! Ellie, là ngươi đúng không!”
Lâm Nhiên: "..."
Lâm Nhiên thật sự không muốn tin, nhưng nội dung này… hướng đi này… cách khắc phục quen thuộc này…
"Thiên Nhất."
Lâm Nhiên khó khăn mở lời: "Ta… Ta có một dự cảm không lành.”
"Bình tĩnh, bình tĩnh lại đã."
Thiên Nhất đã tỉnh táo trở lại, tỉnh táo như một quả óc chó tách làm hai nửa, đã thế vẫn còn nguyên vỏ chưa bóc: "Chỉ là tình tiết chuyển kiếp sống lại xuyên không vào một bộ manga thôi. Tình tiết nhỏ, chỉ là tình tiết nhỏ ấy mà.”
Lâm Nhiên: "..."
Giọng Thiên Nhất tang thương một cách khó hiểu: “Trước tiên ngươi cần làm rõ đối phương thuộc loại nào, thuộc hệ văn Mary Sue điền văn tranh bá chậm nhiệt, hay là từ hôn nghịch tập các kiểu. Nếu là văn bên Hải Đường* thì chúng ta cần phải chú ý nhiều hơn, nhỡ đâu nàng ta làm ra chuyện gì không đúng ‘thuần phong mỹ tục’ thì cần phải nghiêm trị… Dù sao thì nghe đồn bên trên đang tra khảo nghiêm lắm.”
(*: web truyện người lớn ở bên Trung)
Lâm Nhiên: "…"
"Lâm sư tỷ."
Giọng thiếu nữ hào sảng nhưng không thiếu nét quyến rũ đột nhiên vang lên, chẳng biết thiếu nữ váy đỏ đang nở nụ cười rực rỡ đã đứng đó từ lúc nào, trước mặt rất nhiều đệ tử môn phái mà chắp tay cúi chào thật sâu, tư thái vô cùng trịnh trọng nhún nhường:
“Lâm sư tỷ, cảm ơn tỷ đã cứu mạng Mạn Nga. Lúc trước vì tỷ đang bế quan nên Mạn Nga không thể đích thân cảm ơn tỷ được. Bây giờ có cơ hội rồi nhưng lại vướng phải một nỗi băn khoăn. Thôi thì sau này tỷ có việc gì cần cứ tìm tới Mạn Nga, Mạn Nga nhất định sẽ tận tâm tận lực hoàn thành mong muốn của tỷ.”
Các đệ tử xung quanh lại càng bàn tán rôm rả hơn, lớn tiếng khen ngợi:
“Hóa ra Lâm sư tỷ cũng đã cứu Hầu sư tỷ.”
“Lời hứa của Hầu sư tỷ cũng trịnh trọng phết đấy.”
“Ơn cứu mạng, báo đáp không kể mệt nhọc. Nhân phẩm của Hầu sư tỷ quả thật đáng quý…”
Ngay cả bên phía Biên trưởng lão cũng nhỏ giọng khen mấy câu, Khuyết Đạo Tử vui vẻ gật đầu, vẻ mặt hài lòng yên tâm.
Chỉ có Lâm Nhiên đứng bên cạnh Yến Lăng là nhìn thấy rõ đáy mắt Hầu Mạn Nga lóe lên chút vui sướng, nàng khẽ cau mày.
Nghe thấy tiếng khen nứt trời xung quanh, khóe miệng Hầu Mạn Nga không khắc chế được mà nhếch cao thêm, bất cẩn để lộ chút đắc ý, vẻ tự tin và dã tâm mãnh liệt cũng phừng phừng nơi đáy mắt.
Bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, nàng ta muốn thay đổi tình cảnh của bản thân, nàng ta muốn “Hầu Mạn Nga” bắt đầu lại với tư thái mới.
"Lâm sư…”
Hầu Mạn Nga ngẩng đầu, đang định không ngừng cố gắng nịnh bợ thì lại phát hiện Lâm Nhiên đứng đối diện mình hoàn toàn không có phản ứng giống như trong tưởng tượng của mình. Nàng không có những phản ứng như luống cuống hay hài lòng vui vẻ, cũng chẳng ghen tị, ganh ghét gì.
Mà vừa hay ngược lại, vị Lâm sư tỷ này còn nhìn nàng ta bằng một ánh mắt rất phức tạp, trông như… bi thương?
Hả? Bi thương?
Hầu Mạn Nga đè nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, nở nụ cười còn sáng chói hơn cả lửa cháy: “Lâm…”
"Những thứ khác thì ta không cần."
Lâm Nhiên ngắt lời Hầu Mạn Nga, cầm quả óc chó của mình, trịnh trọng đưa cho nàng ta: “Nếu như ngươi muốn cảm ơn ta thì làm phiền ngươi cầm hộ ta quả óc chó này với.”
Thế này… thế này là đang chơi chiêu gì đấy à?
Hầu Mạn Nga ngẩn ngơ: "Hả?"
“Thật ra ta là một người khá là mê tín, vẫn luôn tìm kiếm người có duyên với mình. Đây không phải là quả óc chó bình thường mà là pháp khí hình quả óc chó do ta đặc chế ra. Chỉ khi nào người có duyên với ta chạm vào nó thì nó mới có thể thay đổi màu sắc, càng có duyên thì nó càng đỏ, ta sẽ càng vui mừng.”
Lâm Nhiên thành khẩn thỉnh cầu: “Vậy nên, có thể cầm giúp ta quả óc chó này được không?”
Hầu Mạn Nga: "..."
Hầu Mạn Nga chần chờ một hồi, đoán chắc Lâm Nhiên cũng không dám bày mưu tính kế gì trước mặt mọi người đâu, thế là nàng ta vui vẻ bày tỏ mình rất thân thiện khẳng khái, thốt lên: “Tất nhiên rồi! Chỉ cần Lâm sư tỷ vui vẻ thì ta sẽ cố gắng hết sức!”
Nói rồi, nàng ta vô cùng hào sảng cầm quả óc chó trên tay.
Lâm Nhiên chăm chú nhìn quả óc chó.
Mọi người cũng nhìn chằm chằm vào quả óc chó.
Ba giây sau, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, quả óc chó màu nâu sẫm chợt đen đi.
Óc chó, nó, đen rồi.
Lâm Nhiên: "..."
Mọi người: "Ủa ủa ủa?"
Hầu Mạn Nga nghi ngờ hỏi lại: "Lâm sư tỷ, nó đen lại là có ý gì?"
Lâm Nhiên muốn cười, nhưng nước mắt nơi khóe mắt lại không nhịn được mà chảy xuống.
“Đỏ quá biến thành đen, tức là có duyên tới cực điểm, có thể nói là đến cảnh giới tối cao luôn.”
Lâm Nhiên cầm chặt lấy tay Hầu Mạn Nga, khóc như một đứa trẻ: “Ta vui quá, thật đó! Không ngờ ta lại có thể gặp được muội! Gặp được muội giữa biển người mênh mông này… Ông trời ơi vui chết ta mất thôi…”
…
Màn đêm buông xuống, vạn vật yên ắng, ánh trăng yên lặng như nước xuyên thấu qua giấy dán cửa, vẩy vào bóng hình nhỏ bé của người ngồi cạnh bàn giấy.
Ánh nến chập chờn như chiều hoàng hôn lướt lên gò má lười biếng của thiếu niên tuấn mỹ. Hắn ta cầm lấy từng cánh hoa đào mỏng manh hướng về phía bấc nến đang nhảy nhót rồi thả xuống, cứ một cánh rồi lại một cánh, cuối cùng ráp những cánh hoa đào đã lìa cành thành bông hoa đào đang nở rộ.
Hề Tân nhìn chằm chằm vào đóa hoa đào đầy sống động kia, bất thình lình mở miệng: “Chắc giờ này con bé đã bước vào Vạn Kiếm lâm rồi.”
Trên tháp mềm cách đó không xa, Giang Vô Nhai đang dựa vào chẩm tháp đọc sách, hắn để cuốn sách xuống, bóp hai bên thái dương, thở dài: “Tiểu Tân à, A Nhiên đã trưởng thành rồi.”
Đứa trẻ đã trưởng thành hệt như chú chim ưng đã mọc đủ lông đủ cánh, dù sao cũng phải để cho nàng bay lượn ra thế giới bên ngoài.
Hắn cũng không nỡ để nàng rời đi, không nỡ để nàng chịu khổ, nhưng hắn lại càng không nỡ nhốt nàng ở đây, không nỡ để nàng sẽ vô tri vô giác cả đời.
Mí mắt Hề Tân hơi rủ xuống. Đầu ngón tay chọc nhẹ vào đoá hoa đào mới thành hình ban nãy. Cánh hoa hơi tái đi, dần nhuộm thành màu hồng phấn diễm lệ, kiểu diễm không thể tả.
Hề Tân cầm đóa hoa mới sống lại, khẽ nói: “Bé phượng hoàng do ta nuôi lớn, có lớn đến bao nhiêu thì cũng là bé phượng hoàng của ta.”
Lời nói thì có vẻ tầm thường, nhưng trong chất giọng nhẹ bẫng của hắn ta, từ “ta” kia lại có vẻ khác thường.
Giang Vô Nhai phát hiện ra điều bất thường, không khỏi cau mày, giọng mang chút cảnh cáo: "Tiểu Tân!"
"Là của ta..."
Hề Tân cười nửa miệng liếc xéo Giang Vô Nhai, ánh mắt ma mị khẽ chuyển động, sau đó đột nhiên bật cười: "... Dĩ nhiên, cũng có thể là của huynh... Chúng ta dùng chung, không phải cả hai cùng vui sao, sư huynh?"
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT