...

Hầu Mạn Nga cảm thấy lòng mình lạnh buốt.

Nàng ta nghiêng đầu qua chỗ khác, chẳng biết từ lúc nào đôi mắt trợn trừng sắc lạnh đã thoáng rơi về phía Lâm Nhiên đứng bên cạnh mình. Cơn xúc động mãnh liệt khiến đầu óc nàng ta không được tỉnh táo lắm, lập tức lật mặt tức giận mắng nàng: "Dựa vào đâu mà nó không phù hợp với ta? Không hợp với ta thì hợp với ai? Lẽ nào chỉ có Sở Như Dao là hợp với nó sao? Mả bà nó, ngay cả một thanh kiếm nát mà cũng mắt chó coi thường người khác sao!"

Tức giận, không cam tâm, xấu hổ, tự ti cùng khủng hoảng... Những dòng cảm xúc cuồn cuộn kịch liệt này cứ hòa lẫn vào nhau khiến sắc mặt nàng ta đỏ bừng, ánh mắt như thể được ngâm trong lửa vừa hung ác lại vừa sáng quắc!

Lâm Nhiên không đáp lời, chỉ im lặng nhìn nàng ta.

Hầu Mạn Nga mặt mày dữ tợn đứng lên lấy pháp bảo ra, lại tiếp tục tấn công về phía Phượng Minh kiếm mà không hề ngần ngại!

Lâm Nhiên chắp tay đứng đó nhìn cảnh mưa rền sấm dữ, lạnh giá buốt xương. Hết lần này tới lần khác khiến Hầu Mạn Nga tức điên, mà nàng ta cũng hết lần này đến lần khác ương bướng điên cuồng xông tới, cứ như không cảm nhận được sự đau đớn.

Không biết qua bao lâu, trong không trung đã bị kiếm khí hóa sương phủ thành tầng tầng hoa tuyết.

Hầu Mạn Nga nằm dưới đất thở hổn hển, khắp người đều là thương tích, rải rác xung quanh đều là những mảnh vụn của pháp bảo to nhỏ đủ loại cùng tro tàn của bùa chú đã đốt.

Máu từ vết thương bị hở miệng nơi lông mày của nàng ta tuôn ra không ngừng khiến cả mặt bị nhuộm đỏ như máu. Nàng ta trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn thanh Phượng Minh kiếm vẫn treo cao trên đỉnh núi tuyết như vầng trăng sáng kia.

Lâm Nhiên ngồi xổm xuống đưa một chiếc khăn tay cho nàng ta: "Lau đi nè."

"Ngươi còn chưa đi?"

Hầu Mạn Nga hất tay nàng ra, cười lạnh: "Không cần! Ta làm trò cười đến vậy, ngươi nhìn cả nửa buổi rồi mà vẫn chưa đủ à!”

Lâm Nhiên không hề tức giận, đặt khăn tay ở bên cạnh nàng ta, phủi phủi lớp tuyết trên mặt đất để chừa ra một chỗ sạch, sau đó mới chậm rãi ngồi khoanh chân.

Hầu Mạn Nga: "..."

Nàng ta nhìn Lâm Nhiên bằng ánh mắt quái dị.

Bị một người chẳng thân quen gì mắng xa xả mà vẫn không tức giận, cũng không chịu đi, lại còn đặt mông ngồi xuống nữa chứ. Có phải ả này bị bệnh không thế?

Nếu không phải Lâm Nhiên là nữ tử, lại còn là kiểu nữ tử mà nam nhân vừa nhìn đã yêu thích thì Hầu Mạn Nga đã nghi ngờ liệu nàng có phải mấy kẻ si mê cuồng loạn vừa gặp đã yêu nàng ta rồi không?

Hầu Mạn Nga: "Ngươi cứ đi theo ta mãi thế, rốt cuộc muốn làm gì?"

Lâm Nhiên nhìn nàng ta, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Có đi không?"

Hầu Mạn Nga lập tức sôi máu: "Đi cái gì mà đi? Ta không đi! Có chết ta cũng phải lấy cho bằng được Phương Minh kiếm!"

Lâm Nhiên nghiền ngẫm một lúc, sau đó vạch trần hiện thực: "Nhưng sự thật đúng là ngươi có chết cũng không lấy được Phượng Minh kiếm đâu."

Hầu Mạn Nga: "..."

Lâm Nhiên nói bằng giọng nghiêm túc: "Vậy không phải ngươi chết vô ích rồi sao."

Hầu Mạn Nga: "..."

Nếu không phải là thật sự không gượng dậy nổi nữa, có khi Hầu Mạn Nga sẽ làm một trận sống mái với nàng.

"Đi thôi."

Lâm Nhiên nói: "Phượng Minh kiếm là vật ở nơi thiên sơn tuyết thủy, chỉ có hoa sen tuyết mới có thể sinh tồn cùng với nó thôi, những thứ khác một khi tới gần sẽ bị nó làm đông chết."

Hầu Mạn Nga cười mỉa: "Sở Như Dao là bông hoa tuyết băng thanh cao quý, vậy ta là cái gì, là thứ cỏ dại đáng chết à!"

Lâm Nhiên lắc đầu: "Đừng tự ti như thế."

"Chẳng lẽ không đúng sao? Ha! Sở Như Dao thực ra là Công chúa hoàng triều, bây giờ còn là đồ đệ của Chưởng môn kiếm các, ai cũng biết là thiên tài kiếm đạo, dung mạo xinh đẹp, trời sinh tài giỏi, số mệnh tốt đẹp, ngay cả thần kiếm hôm nay cũng đang tha thiết chờ đợi nàng ta..."

Đôi môi Hầu Mạn Nga run rẩy, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo sự thù hận: "Có đôi lúc ta thật sự không hiểu được, dựa vào cái gì mà có người từ nhỏ đã sống nơi đài cao chót vót, không thiếu thốn một thứ gì cả. Có người lại phải hèn mọn sống nơi bụi bặm, chịu khổ chịu cực chứ! Ông trời dựa vào cái gì mà bất công như vậy? Dựa vào cái gì?"

Lâm Nhiên trầm mặc một lúc, nói: "Lúc cả hai đầu thai thì đã rút thăm, rút được thẻ tốt thì đầu thai vào nhà tốt, rút được thẻ xấu thì chỉ có thể đầu thai vào nhà xấu thôi. Cơ hội giữa hai người là ngang nhau, chỉ là kết quả nhất định phải có một người tốt một người xấu. Ngươi cho rằng như vậy là không công bằng ư?”

Hầu Mạn Nga chợt sửng sốt.

"Hơn nữa đầu thai vào nhà tốt thì nhất định sẽ tốt sao? Có người là thiên kim giàu có nhưng xung quanh chỉ toàn là những mưu tính lọc lừa, như một đứa trẻ ôm cả núi vàng, không có sức tự bảo vệ bản thân, cuối cùng chết oan ở tuổi đời còn trẻ. Cũng có người ỷ vào việc mình không thiếu thốn gì hết, sống vô lo vô nghĩ để rồi lâm vào con đường sa đọa, cuối cùng tự tay hủy hoại đi tất cả của bản thân. Lại có người rõ ràng có phụ mẫu lý tưởng, sư phụ hiền hậu, được huynh đệ đồng môn yêu thương, vốn dĩ nên có một tương lai sáng lạn, nhưng rồi bỗng tai vạ bất ngờ ập tới khiến nàng ấy mất đi tất cả những hạnh phúc trước đó, cũng chính tai vạ đó đã rèn giũa nàng ấy trở thành một người kiên cường có ý chí cứng cỏi... Ngươi chỉ nhìn thấy vẻ ngoài đẹp đẽ của nàng ấy, nhưng quá trình đau khổ mà nàng ấy trải qua, thậm chí trong tương lai còn những khổ sở đếm không hết kia, ngươi làm sao biết được?"

Lâm Nhiên mỉm cười: "Ông trời có công bằng hay không thì ta không nói được. Nhưng ta biết, bất cứ là chuyện gì, dù vui mừng hay oán giận thì có ném hết cho ông trời cũng đều là vô nghĩa. Bởi vì ông trời không phải người, sẽ chẳng bao giờ để ý tới vui buồn của nhân loại, việc ông trời sắp đặt số mệnh của mỗi người không mấy công bằng cũng không phải vì ông ấy căm ghét ai hay yêu thích ai cả, chỉ đơn giản là vì điều đó gắn liền mật thiết tới sự tồn tại của ông trời. Vì thế, ngươi có căm ghét ông trời, oán hận ông trời bất công hay thậm chí là vì hận nó mà ép bản thân mình làm chuyện gì, tất cả đều là chuyện không cần thiết."

Nàng chậm rãi nói: "Việc ngươi nên làm là nghĩ kĩ lại thứ mình thật sự muốn là gì, sau đó đi con đường mình thật sự muốn đi, khiến bản thân ngươi mãn nguyện là đủ rồi."

Hầu Mạn Nga trầm mặc hồi lâu.

Nàng ta trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Nhiên, qua một lúc lâu sau mới bỗng dưng thốt lên một câu với vẻ sâu xa: "Có phải ngươi đang cho ta ăn canh gà tẩm độc* không?"

(*毒鸡汤 canh gà tẩm độc: từ lóng trên mạng dùng để ám chỉ những triết lý vô bổ.)

Lâm Nhiên thoáng sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại, giữ vững thiết lập về nhân vật gốc trong truyện, trịnh trọng hỏi: "Canh gà tẩm độc? Ta đâu cho ngươi ăn canh gà, ngươi đói à? Nhưng mà có đói thì ăn đồ có độc cũng không tốt đâu."

Hầu Mạn Nga: "..."

Hầu Mạn Nga ngơ ngác, lẽ nào thật sự không phải xuyên không? Thật sự chỉ là một nhân vật gốc trong truyện có suy nghĩ đặc biệt thôi sao?

Nếu không phải xuyên không thì Hầu Mạn Nga không sợ Lâm Nhiên nghi ngờ thân phận của mình. Cho dù là đám người Khuyết Đạo Tử cũng không phát hiện là nàng ta xuyên không, chỉ cảm thấy vì nàng ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ nên tính cách mới thay đổi lớn như vậy. Người sư tỷ này thì lại càng không thể suy nghĩ theo chiều hướng kỳ ảo kia được.

Cho nên nàng ta cảm thấy tám mươi phần trăm là do sư tỷ này thấy nàng ta không lấy được kiếm, cộng thêm lòng đố kỵ Sở Như Dao khiến tinh thần bất ổn mà ăn nói linh tinh, cho nên nàng mới nghiêm túc khuyên răn nàng ta.

Hầu Mạn Nga không sợ cái này, cái nàng ta sợ là...

… Hệ tư tưởng của người này cũng lớn quá rồi! Một người có thể nói ra được từng câu từng câu đạo lý như vậy, sao có thể chỉ là một “diễn viên quần chúng” cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ chứ? Ít nhất cũng phải làm nữ trùm tuyến phụ thứ ba thứ tư mới đúng!

Mặt mày Hầu Mạn Nga bí xị, đứng lên lảo đảo đi ra ngoài, Lâm Nhiên cũng đứng dậy đuổi theo.

Còn chưa đi được bao xa đã thấy một tia sáng xoẹt qua ở phía chân trời, Hầu Mạn Nga ngẩng đầu nhìn lên, là Yến Lăng và Sở Như Dao dắt theo một đám đệ tử tới.

Hầu Mạn Nga: .... Đệch!

Vào lúc chật vật nhất lại gặp phải nữ chính. Sư cha nhà nó, đúng là xui xẻo chờ cửa... không, là xui xẻo vào tận trong nhà luôn rồi!

Hầu Mạn Nga vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị căm hận Sở Như Dao tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này nàng ta không muốn để mình yếu thế, bèn cố dằn lại đau đớn, ngẩng cao đầu, ưỡn lưng thẳng tắp.

Có đệ tử tinh mắt nhìn thấy bên này bèn vội vàng nói: "Là Hầu sư tỷ và Lâm sư tỷ kìa."

Ánh kiếm ngừng lại, Yến Lăng và Sở Như Dao dắt đám đệ tử nhảy xuống. Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Hầu Mạn Nga, ai cũng đều kinh ngạc, Sở Như Dao hỏi: "Hầu sư muội, muội sao vậy?"

Yến Lăng vô thức dõi mắt ra phía sau, nhìn thấy dáng vẻ ung dung đi tới của Lâm Nhiên thì ánh mắt mới dịu lại.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, dĩ nhiên Hầu Mạn Nga sẽ không nói mình bị Phượng Minh kiếm đánh, bèn giả vờ thoải mái: "Ban nãy ta đi nhầm vào chỗ hiểm, bị kiếm khí mạnh mẽ của kiếm linh làm bị thương, cũng may chỉ là nhìn trông nghiêm trọng chứ thực chất không có gì đáng ngại."

"Bên trong Vạn Kiếm lâm giấu vô số kiếm, trải qua hàng ngàn vạn năm hình thành một vài nguy hiểm cũng là chuyện bình thường. Hầu sư muội không sao là tốt rồi."

Sở Như Dao gật gù, giọng nói còn mang theo chút kích động: "Đã có kiếm linh thì nhất định có thần kiếm."

Hầu Mạn Nga nhịn cơn buồn nôn trong cổ họng, ngăn cho mình không hộc máu, gượng cười: "Chắc… Chắc thế đấy. Tiếc là ta bị thương, vẫn chưa kịp đi tìm.”

Lâm Nhiên đánh mắt liếc nhìn nàng ta, tim của Hầu Mạn Nga thoáng đập thình thịch. Ả sư tỷ đầu óc chập mạch này sẽ không vạch thẳng mặt nàng ta đó chứ, nếu vậy thì mặt mũi của nàng ta biết vứt đi đâu!

Cũng may Lâm Nhiên lại chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác.

Hầu Mạn Nga thở phào một hơi.

"Vậy nhất định là đúng rồi."

Sở Như Dao quay đầu nhìn về phía Yến Lăng, giọng điệu kiên quyết: "Bảo sao trong lòng ta cứ thấy bồn chồn không yên, như thể loáng thoáng cảm nhận được âm thanh đang vẫy gọi, xem ra thanh kiếm vẫn đang chờ đợi ta là ở chỗ này rồi."

Hầu Mạn Nga: "..."

Hầu Mạn Nga "phụt" một cái, phun ra một ngụm máu.

Sở Như Dao cau mày: "Hầu sư muội, muội ổn chứ?"

Trong lòng Hầu Mạn Nga gào thét: Ta không ổn, đờ mờ! Giờ ta chỉ muốn đánh chết ngươi thôi!

Ai cũng là con người, nhưng có người bị thần kiếm đánh cho gần chết, có người lại được thần kiếm vượt một ngàn tám trăm dặm e thẹn vẫy khăn gọi đại gia ơi mau tới đây chơi đi... Mà nàng ta còn là người xuyên không đó! Xuyên không đó! Hào quang nữ chính đâu? Hào quang của nàng ta đâu mất rồi?

Hầu Mạn Nga sắp cắn nát răng rồi, giơ tay lên quệt mặt mình rồi gật đầu qua quýt: "Ổn chứ, ta rất ổn! Sở sư tỷ, Yến sư huynh, ta còn phải tìm kiếm, ta xin phép đi trước nhé."

Sở Như Dao: "Hầu sư muội không đi tìm thần kiếm cùng bọn ta sao?"

Hầu Mạn Nga lắc đầu, không thể đi cùng được, còn đi nữa thì hôm nay giữa hai ta sẽ có một người sống một người chết, không phải nàng ấy chết thì là nàng ta chết!

"Thôi! Ta thấy ta không có duyên với thần kiếm này đâu, ta vẫn nên tìm thanh kiếm của chính mình vậy."

Hầu Mạn Nga làm vẻ dù nôn ra máu nhưng vẫn tiêu sái phất tay, cố gắng vớt vát hình tượng trước ánh mắt kính nể của chúng đệ tử, nhanh chân đi về phía trước.

Trước khi đi, ánh mắt nàng ta lại vô thức thoáng liếc nhìn ra phía sau, lúc thấy Lâm Nhiên vẫn thong dong không nhanh không chậm đi theo sau mình, nàng ta bỗng thấy tâm trạng khá hơn một chút.

... Thôi được rồi, có lẽ khá hơn chữ "một chút" kia một xíu xiu.

Lâm Nhiên đi vòng qua mọi người, Yến Lăng gọi nàng lại: "Lâm sư muội, chúng ta cùng đi đi."

Sở Như Dao thoáng kinh ngạc liếc mắt nhìn Yến Lăng.

Nàng ấy chưa từng thấy Đại sư huynh chủ động mở lời mời ai.

Nhưng Sở Như Dao cũng không nghĩ quá nhiều, bản thân nàng ấy cũng rất có hảo cảm với Lâm Nhiên, còn nhớ trước đó Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai đã giúp nàng ấy nên mới cứu được Hầu Mạn Nga.

Dù sao Hầu Mạn Nga cũng là cháu ngoại gái sư tôn, nếu nàng ta chết thì dù nàng ấy có lý hay vô tình thì cũng không có mặt mũi nào đối diện với với sư tôn.

Sở Như Dao cũng mời: "Lâm sư muội, đi cùng đi."

Hầu Mạn Nga đi phía trước chợt khựng chân lại.

Lâm Nhiên vung tay: "Thôi, ta và Hầu sư muội cùng qua chỗ khác xem thử."

Khóe miệng Hầu Mạn Nga khẽ cong lên.

Chậc, đúng là một kẻ phiền phức, chỉ vì một quả óc chó nát mà cố chấp nhận nàng ta là người có duyên với mình, lại còn cứ bám riết nàng ta. Có phải đầu óc chập mạch gì rồi không...

Hầu Mạn Nga ghét bỏ bĩu môi, nhưng lại không nhận ra bước chân của mình càng lúc càng nhanh, nhảy lên kiếm gỗ, dáng vẻ trông như con gà trống gáy vang lúc bình minh mà vểnh cao đuôi, ưỡn thẳng ngực, ngự kiếm bay đi.

Sở Như Dao không phải người cưỡng ép người khác, nghe Lâm Nhiên từ chối khéo bèn gật đầu bỏ qua. Lâm Nhiên đang chuẩn bị ngự kiếm thì bỗng dưng bị Yến Lăng kéo khuỷu tay lại, giọng điệu hơi nặng nề: "Lâm sư muội."

Sở Như Dao lộ vẻ mặt ngạc nhiên, Lâm Nhiên cũng sững người, quay đầu lại thì thấy ánh mắt không đồng tình của người kia.

"Ta không có ý gì khác, chỉ là..."

Hắn ta cau mày, giọng nói rất thấp, chậm rãi nói: "Lâm sư muội, có lẽ Hầu sư muội không đơn giản như muội đã nghĩ đâu."

Lâm Nhiên nhìn người kia đang cau mày, từ trong đôi mắt đen láy long lanh có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình.

Tính cách của Yến Lăng vừa chính trực lại vừa lạnh lùng, chưa từng nói xấu về ai. Hắn có thể nhắc nhở nàng như này thì chứng tỏ thật sự quan tâm nàng.

Lâm Nhiên nở nụ cười: "Đại sư huynh cứ yên tâm, ta biết suy xét mà."

Yến Lăng mím môi, nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm, qua một lúc lâu sau thì khẽ gật đầu, buông tay ra.

Lâm Nhiên nói từ biệt với mọi người, ngự kiếm bay lên đuổi theo Hầu Mạn Nga.

Sở Như Dao nhìn bóng lưng của nàng, ngạc nhiên hỏi: "Từ lúc nào mà Lâm sư muội và Hầu sư muội lại thân thiết với nhau thế?”

Đám đệ tử cười hì hì, bàn tán: "Trước đây Lâm sư tỷ nói Hầu sư tỷ là người có duyên với tỷ ấy."

"Tình bạn giữa mấy nữ tử đúng là thần kỳ thật."

“Lâm sư tỷ đi đâu cũng mang theo quả óc chó kia, chưa từng rời người. Ta chỉ thấy mỗi Hầu sư tỷ là được chạm vào thôi.”

Không phải, Yến Lăng thầm nghĩ, hắn ta mới là người đầu tiên sờ vào quả óc chó đó.

"Đừng nói nữa."

Yến Lăng cụp mặt xuống: "Chúng ta đi thôi."

Lâm Nhiên cố gắng đuổi theo Hầu Mạn Nga.

Chắc cô nương này đang sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt chật vật của mình nên cứ vắt chân lên cổ mà chạy như tiêm doping. Lâm Nhiên nhớ lại vừa nãy nàng ta bị hộc máu, vết thương kiểu đó cũng không biết phải uống bao nhiêu lần Huyết Đan dược mới có thể duy trì... Haiz, niềm vui của người có tiền, đúng là là vừa khô khan vừa tẻ nhạt.

Làn gió lạnh thấu xương đặc thù của Vạn Kiếm lâm thổi qua bên mặt, Thiên Nhất bỗng nói: "Sao ngươi lại đối xử tốt với Hầu Mạn Nga này như vậy?"

Lâm Nhiên: "Hửm?"

“Ngay cả thằng nhóc tinh mắt kia cũng phát hiện rồi, đừng có nói với ta là ngươi không nhìn ra nàng ta không phải người hiền hành.”

Thiên Nhất cười khẩy: “Ngươi tưởng nàng ta là người tốt lành gì sao? Máy dò cảm ứng biến đỏ thành đen kịt luôn, vậy nghĩa là sao? Nghĩa là dị vật ngoài ý muốn có khả năng đả kích mang tính hủy diệt thế giới đã xuất hiện rồi! Nàng ta phải có dã tâm tới mức nào, là kiểu người không an phận tới đâu mới có thể tạo ra sức phá hoại lớn đến như vậy?"

"Lúc nàng ta nắm lấy máy dò cảm ứng, cũng không phải ngươi không thấy những ký ức sứt mẻ kiếp trước, đưa lên cao rồi giẫm đạp, dựa hơi kim chủ, bôi nhọ người khác, cướp tài nguyên, trốn thuế, đóng thuế lậu, tẩy trắng vét tiền... Giới giải trí đã loạn tới mức nào rồi, nàng ta từ một kẻ đi ra từ nơi khỉ ho cò gáy, sống trong cảnh nghèo kiết hủ lậu, trở thành đại minh tinh toàn quốc biết đến. Chỉ e là ngoại trừ giết người phóng hỏa ra, mấy chuyện nên làm hay không nên làm thì nàng ta đều đã làm nhiều lần lắm rồi."

Thiên Nhất nhìn Lâm Nhiên: "Ta đã thấy nhiều người như vậy rồi. Ả Hầu Mạn Nga này tham lam, lòng dạ hẹp hòi, tâm cơ sâu rộng lại còn hay ghen tị. Lúc nàng ta sa sút phải luồn cúi bao nhiêu thì lúc phất lên sẽ càn rỡ bấy nhiêu. Mà kiếp trước của nàng ta vẫn chỉ là một người bình thường, sống trong thế giới bị hạn chế bởi pháp luật nghiêm ngặt đấy. Nhưng hiện tại là tu chân giới, nơi này chỉ tôn thờ kẻ mạnh, coi trời bằng vung. Nàng ta có gia thế khủng, lại biết được nội dung cốt truyện, chẳng mấy chốc sẽ bị đồng hóa càng trở nên độc ác, càng không có điểm dừng, vì đạt được mục đích mà không từ một thủ đoạn nào... Nói thật nhé, nếu như là ký chủ trước đây của ta, ta đã đề nghị giết cái loại không an phận như nàng ta ngay từ khi nàng ta ngo ngoe rục rịch rồi. Nếu không lỡ sau này nàng ta có được thế lực, chưa biết sẽ có bao nhiêu người bỏ mạng dưới sự nhiễu loạn đó của nàng ta." ( truyện trên app T Y T )

Đừng nói nó tàn ác vô tình, nó vốn ác sẵn rồi, nghề này của tụi nó thấy nhiều nhất chính là người chết. Lúc cần quyết đoán không quyết đoán, lòng dạ yếu mềm, bất cẩn làm loạn thì sẽ đi tong cả một thế giới ngay. Tới lúc đó mới là ác thật.

Lâm Nhiên không nói gì mà chỉ lắc đầu.

"Không phải ngươi thương cảm cho nàng ta đấy chứ.”

Thiên Nhất quan sát vẻ mặt nàng ta rồi đánh giá, giọng điệu đã hơi hòa hoãn, nhưng lại thấp thoáng chút lạnh nhạt: "Thiên hạ còn đầy người khổ hơn nàng ta, thảm hơn nàng ta. Không phải ta nhắm vào nàng ta, chỉ là ăn ngay nói thẳng thôi. Với tính cách đó của nàng ta, vào cái thời mà sát phạt hỗn loạn như này thì dù đạt được huy hoàng nhất thời vì biết được nội dung câu chuyện, tới cuối cùng vẫn sẽ chịu cảnh diệt vong thôi."

Thế giới thật không phải giống như trong truyện, không thể làm theo từng bước như trong truyện được. Nó sẽ thay đổi, sẽ vì những người khác nhau chọn những lựa chọn khác nhau mà xảy ra những thay đổi bất chợt.

Ngay cả những người làm nhiệm vụ có nhiều năm kinh nghiệm, có tài năng xuất chúng, dự đoán được số phận còn gục ngã trong thế giới đó, chết không có chỗ chôn, huống chi là một người xuyên không nhỏ nhoi? Vẫn là câu nói kia, bất kỳ kẻ nào ngông cuồng tự cho rằng mình có thể điều khiển vận mệnh đều sẽ bị số phận dìm xuống cơn lốc xoáy càng kinh khủng hơn. Từ xưa tới nay, chưa từng có ngoại lệ.

Mà Thiên Nhất thì không cảm thấy Hầu Mạn Nga có tư cách trở thành ngoại lệ đó.

“Chưa chắc đâu.”

Cuối cùng Lâm Nhiên cũng cử động, nàng nhẹ nhàng nói: “Số phận ở tương lai suy cho cùng vẫn được quyết định bởi từng lựa chọn ở hiện tại. Nếu nàng ta có thể chọn đúng đường, nếu nàng ta có thể tiếp tục kiên trì đi trên con đường đó thì có khi nàng ta sẽ có một kết cục khác.”

"Ngươi muốn thay đổi số phận của nàng ta à?"

Thiên Nhất chau mày: "Ngươi có biết khó nhường nào không? Nhất định phải vậy ư? Vừa nãy ngươi cũng thấy thái độ của nàng ta rồi đó, chín mươi chín phần trăm ngươi có lòng tốt nhưng sẽ bị nghĩ thành lòng lang dạ sói, cuối cùng sẽ bị chĩa mũi nhọn mắng một câu thảo mai thánh mẫu đấy ngươi có tin không?"

Lâm Nhiên không trả lời ngay.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng lưng Hầu Mạn Nga càng lúc càng thấy rõ trong làn mây mù trùng điệp giữa cảnh nước non trước mặt. Như thể cảm nhận được gì đó, nàng do dự ngự kiếm hạ xuống bên dưới.

Lâm Nhiên bỗng hỏi: "Ngươi biết kiếp trước nàng ta chết vì tai nạn xe không?"

Thiên Nhất khựng lại, hiếm thấy có khi lại thoáng trầm mặc.

Lâm Nhiên nhẹ nhàng nói: "Ta nhìn thấy."

Ánh hoàng hôn chiếu xuống thành phố, đèn giao thông chuyển từ đỏ sang xanh, hòa trong làn xe chạy tấp nập kia, có một người phụ nữ ăn mặc thời thượng đeo kính râm và khẩu trang cỡ lớn, chân mang đôi ủng da dê, đeo túi xách hàng hiệu bằng da cá sấu, thần thái ngút trời đi băng qua con đường được ánh chiều tà hắt lên.

Có một cô bé cầm quả bóng bay in hình Cừu Vui Vẻ đang thẫn thờ đứng ở ven đường, trông như đang đợi người nhà. Nghe thấy tiếng bước chân, cô bé ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ, khóe môi vẫn còn dính chút đường màu hồng nhạt của viên kẹo que.

Hầu Mạn Nga cao ráo mang đôi ủng vang tiếng lộp cộp đang cầm điện thoại di động, nhất định phải lấy được giải trong buổi lễ trao giải phim ảnh đêm nay, giọng điệu hùng hổ mắng đến mức khiến trợ lý ở đầu dây bên kia suýt thì khóc.

Lúc đi ngang qua, dưới cặp mắt kính râm cô ta nhìn thấy cô bé trông như búp bê vừa nhìn đã biết được cha mẹ rất yêu thương bèn liếc mắt một cái, ghét bỏ bĩu môi, mắng một câu: "Quỷ nhỏ dơ dáy nhà nào mà không có ai trông nom thế này", còn cố ý đi vòng quanh bên cạnh cô bé kia.

Cô bé cắn ngón tay nhìn cô ta, ngơ ngác hít mũi.

Hầu Mạn Nga lườm cô bé, như thể vẻ ngơ ngác ngờ nghệch đó của cô bé sẽ có thể truyền nhiễm vậy, bèn lộp cộp đi càng nhanh hơn.

Một giây sau, tiếng thét chói tai đầy kinh hãi bỗng vang lên xé toạc bầu trời, đi kèm theo đó là âm thanh va chạm sắc bén của săm lốp xe với tiếng nổ động cơ cao tốc. Một chiếc xe màu đen lao thẳng về phía người đi đường y như con quái thú gào thét phá ngục lao ra.

Hầu Mạn Nga ngẩn ngơ, cả người cứng ngắc. Chưa tới một giây, tiếng thét chói tai trong cổ họng nghẹn lại, vô thức xoay người chạy đi.

Nhưng khóe mắt cô ta bỗng liếc thấy cô bé bên cạnh.

Cô bé vẫn đang cầm quả bóng bay, chỉ ngây ngốc đứng nơi đó, trong ánh mắt non nớt trong veo phản chiếu hình ảnh chiếc ô tô đang ngày một lao tới gần, vẫn chưa thể nhận ra được chỉ ngay giây sau, thứ đồ to lớn như quái vật ở trước mặt này sẽ có thể chấm dứt cả thế giới hạnh phúc nhỏ bé của mình.

Lâm Nhiên không biết thời khắc đó Hầu Mạn Nga đang nghĩ gì.

Có thể cô ta cảm thấy mình không tránh nổi, cũng có thể cô ta cảm thấy chắc mình không xui xẻo tới mức bị tông trúng đâu, hoặc có thể cô ta đang hối hận vì hôm nay đã đi con đường này, lại có khi cô ta đang không cam tâm mình sẽ ngã quỵ ngay trước đêm vinh quang...

Lâm Nhiên có thể thấy rõ sự sợ hãi, tức giận, không cam tâm, điên cuồng cùng tuyệt vọng bên trong ánh mắt của cô ta… Những cảm xúc ngổn ngang đen tối khiến cả gương mặt cô ta trông vặn vẹo, khiến khuôn mặt tinh xảo dữ tợn trông như một con ác quỷ.

... Bụi khói cuồn cuộn dần tản đi, lúc mọi người chen chúc đứng vây quanh gào lên báo cảnh sát ở chỗ chiếc xe ô tô màu đen đã đâm sầm vào vệ đường, trong bầu không khí hoảng loạn ầm ĩ đó, Lâm Nhiên nhìn thấy cô bé kia ngơ ngác ngã ngồi trên mặt đất.

Luồng máu đỏ chói mắt tràn ra lênh láng từ chiếc xe, cô bé ngơ ngác nhìn, sau đó lập tức gào khóc thê lương, quả bóng bay hình Cừu Vui Vẻ tuột khỏi tay cô bé, từ từ nhẹ trôi lên bầu trời.

Khoảnh khắc đó, Hầu Mạn Nga đã đẩy cô bé kia ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play