“Phu nhân.”
Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn quỳ xuống đất, nói: “Tiểu Nguyệt bái
kiến phu nhân.”
La phu nhân không để ý đến nó, nàng ta ngồi bên cửa sổ, lặng
nhìn Tôi Tâm tháp nổi tiếng của Yến Châu phía đối diện.
Nàng ta bỗng nhiên cất tiếng: “Ngươi có biết vì sao ta chọn
xây Tiểu Lâu Tây ở đây không?”
Tiểu Nguyệt sững người một lát, sau đó lí nhí đáp: “Tiểu
Nguyệt ngu dốt.”
“Vậy để ta nói cho ngươi biết.”
La phu nhân cười nói: “Bởi vì chỉ có xây tòa lầu ở đúng chỗ
này, cho dù ở cửa sổ nào nhìn ra ngoài cũng có thể thấy tòa tháp đen kia.”
Tiểu Nguyệt mắt rưng rưng, cúi đầu thật thấp, không dám lên
tiếng.
Nhưng La phu nhân không có ý bỏ qua cho nó.
“Cho nên tình yêu thực sự rất thần kỳ, nó có thể biến người
tốt thành người xấu, cũng có thể biến một người xấu bỏ tối theo sáng.”
La phu nhân cười khẩy: “Tiểu Nguyệt, ngươi nói xem có đúng
không?”
Tiểu Nguyệt run rẩy đáp: “Phu nhân…”
“Bốp!”
Tiểu Nguyệt cảm thấy ngực mình đau nhói như bị núi đè, lục
phủ ngũ tạng quặn thắt. Tiếp đến, nó bị đè sát xuống sàn, trán đập mạnh xuống
nền nhà cứng rắn, ngay lập tức máu chảy thành dòng.
Nó như chú chó quy phục quỳ sát rạt trên nền đất, phải khom
lưng cúi mình nhục nhã với tiện nhân trước mặt.
Mắt Tiểu Nguyệt đỏ bừng.
Tiếng bước chân lững thững đến gần. La phu nhân đứng lên,
bước từng bước đi quanh quan sát nó.
“Ngươi không tự ngửi thấy mùi vị động tình trên người ngươi
ư?”
“Nếu đã động tình rồi, vì sao còn chưa kết đan?”
“À, để ta nghĩ xem nào.”
La phu nhân bỗng nhiên cười khẩy: “Có phải là vì…”
“… Roẹt!”
Con ngươi Tiểu Nguyệt co rụt lại. Quần áo trên người nó cứ
thế bị xé rách, để lộ làn da mịn màng, trắng như tuyết.
Tiểu Nguyệt hoang mang bắt tay che trước ngực, nó nằm rạp
người như muốn dán chặt xuống đất để che đi, nhưng vẫn không giấu đi được phần
gồ lên mềm mại, khe hở ở mức giữa thiếu niên và thiếu nữ trước ngực.
Cuối cùng, La phu nhân đủng đỉnh nói nốt: “Là vì… ngươi đã
biến thành quái vật không phải nam cũng chẳng phải nữ?”
“Á!”
Da đầu Tiểu Nguyệt căng đau. La phu nhân túm tóc Tiểu
Nguyệt, nhìn từ trên cao xuống đánh giá một đường từ cổ, ngực, bụng cho đến vị
trí được quần che lấp của nó. Ánh mắt nàng ta không giống như đang nhìn người,
mà giống như đang đánh giá xem một con súc sinh là cái hay là đực.
“Còn muốn đưa tên nhãi đó ra để lừa ta? Nực cười! Đôi mắt
này của ta đã nhìn biết bao nhiêu người, là ma hay người ta còn phân biệt được,
làm gì có chuyện không phân biệt nổi nam hay nữ?”
“Phu nhân… Xin phu nhân tha mạng… Phu nhân.”
Cơ thể Tiểu Nguyệt run rẩy. Nó hoảng hốt khẩn cầu xin tha.
Làn da trắng như tuyết của nó đỏ ửng, nhưng nó biết không phải vì nó sợ hãi, mà
vì nó đang oán hận. Là vì nỗi oán hận biết bao năm qua đè nén không thể nào
trút ra như muốn ép nó phát điên!
“Ta nuôi ngươi biết bao năm nay, nuôi ngươi thành cô nương
ra hình ra dáng, vậy mà bản thân ngươi lại biết tính toán nhỉ. Ngươi nhìn thấy
Lâm cô nương nhà người ta là trong lòng không an phận được, không muốn làm nữ
nhi nữa mà muốn làm nam nhi đích thực phải không?”
“Cuối cùng trở thành thứ quái vật không ra nam cũng không ra
nữ thế này, ngươi thấy sao?”
La phu nhân cúi người, ánh mắt khinh thường như nhìn lũ kiến
bẩn thỉu: “Thế ngươi mọc ra chưa? Có phải chỉ cần nàng nhìn ngươi thôi là ngươi
hưng phấn lắm đúng không? Có phải ngày nào cũng đều muốn ăn nằm với nàng? Nếu
nàng vô ý chạm vào ngươi, ngươi sẽ vui mừng vẫy đuôi giả đáng thương đúng
không?”
Cổ họng Tiểu Nguyệt chợt trở nên khô khốc theo phản xạ, bị
phơi bày suy nghĩ tuyệt vọng không chịu nổi nhất, hận ý, sát ý cùng sự kích
thích khó hiểu cùng giằng xé trong lòng nàng ta, nàng ta lắc đầu nguầy nguậy
như phát điên: “Không phải… Không phải…”
“Cái gì không phải?” La phu nhân cười phá lên, dùng giọng
nói khinh miệt nhất: “Không sao đâu, ai bảo ngươi là thỏ ngọc cơ chứ, là cái
loại… tiện chủng trời sinh dâm đãng!”
Tiểu Nguyệt bỗng nhiên như ngừng thở.
Tiện chủng… Tiện chủng…
Hai chữ “tiện chủng” như ác mộng ám ảnh nửa đời nó, không
lúc nào không nhắc nhở nó rằng nó chỉ là một con súc sinh, là một bán yêu ti
tiện được hóa thành từ dã thú, đã vậy lại còn là bán yêu chảy trong người dòng
máu tiện chủng thỏ ngọc dâm loạn nhất!
Nhưng dựa vào đâu? Nó sẵn lòng trở thành như thế ư? Nó sẵn
lòng năm lần bảy lượt phải cố vùng vẫy bò ra khỏi chỗ chết ư? Hay là nó sẵn
lòng chịu những nỗi giày xéo kinh khủng kia chỉ để đổi lấy cơ thể không phải
người cũng chẳng phải yêu này? Nó bằng lòng trở thành như vậy chắc? Hả?!
D ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.