Đến rạng sáng ngày thứ ba, trời còn chưa sáng hẳn.
Lâm Nhiên đi theo Tiểu Nguyệt, rẽ trái rẽ phải lòng vòng
quanh co, băng qua con ngõ tắt, đến trước một cửa hàng rượu nhỏ.
Cửa hàng này rất đơn giản mộc mạc, chỉ có một chiếc rèm vải
cũ kỹ bị gió thổi đung đưa trước cửa, có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng
từ nơi xa vài thước, cũng có thể lờ mờ thấy được từng vại rượu bằng gốm sẫm màu
lấp ló sau rèm vải bay bay.
Đây là một cửa hàng rượu bình thường tới nỗi không thể bình
thường hơn, có vô số cửa hàng rượu như thế ở ngoại thành Kim Đô, nếu không có
Tiểu Nguyệt dẫn đường mà chỉ có một mình Lâm Nhiên đi ngang qua bên ngoài, nàng
sẽ không bao giờ nghi ngờ trong cửa hàng này có gì kỳ lạ.
“Có trên một trăm cứ điểm như thế ở trong thành Kim Đô.”
Tiểu Nguyệt cúi đầu nói một câu cuối cùng với nàng, lại mỉm
cười yếu đuối nhát gan, nói to hơn một chút: “Nhiên tỷ tỷ, tỷ chờ chút, ta đi
gõ cửa đã.”
Lâm Nhiên gật đầu, Tiểu Nguyệt nhấc váy đi về trước, khẽ gõ
cửa hai cái.
“Ai đó?”
“Ta là Tiểu Nguyệt.” Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Trước đó
phu nhân có mời ta gửi lời tới Lâm cô nương, bây giờ ta dẫn Lâm cô nương tới.”
“Két!”
Lúc này, cửa được mở ra, một nữ tử trẻ tuổi bước ra ngoài.
Nàng ta nhìn Lâm Nhiên đứng gần đó, ý cười khác lạ chợt hiện rõ trong mắt nàng
ta, nhưng chỉ trong tích tắc lại chuyển thành vẻ tha thiết chân thành, nàng ta
mừng rỡ mở rộng cửa, khẽ nói: “Hóa ra là Lâm cô nương, mời cô nương vào đây.”
Lâm Nhiên vào cửa, hỏi nàng ta: “Tiểu Nguyệt nói là phu nhân
tìm ta vì có chuyện bí mật quan trọng muốn nói với ta đúng không?”
“Đúng thế.”
Nữ tử trẻ tuổi như bị chọc trúng bầu tâm sự, nàng ta tỏ vẻ
đau đớn, vì xúc động mạnh nên còn túm lấy cánh tay của Lâm Nhiên: “Lâm cô
nương, phu nhân nhà bọn ta khổ lắm, cô nương không biết đâu, mấy năm nay Tiểu
Lâu Tây của bọn ta bị Mộ Dung gia…”
Vẻ mặt của Lâm Nhiên trở nên nghiêm nghị ngay lập tức, nàng
bật thốt: “Quả thật là có liên quan tới Mộ Dung gia sao?”
“Lâm cô nương cũng biết ư?”
Nữ tử trẻ tuổi che miệng, kinh ngạc rồi lập tức nghẹn ngào
nức nở: “Những người thấp kém như bọn ta không thể kể rõ được, cô nương chờ phu
nhân tới đây nói rõ với cô nương đi, xin cô nương cứu bọn ta ra khỏi biển khổ!”
Lâm Nhiên gật đầu rất chính trực, dõng dạc khảng khái.
Tiểu Lâu Tây lợi dụng “lòng tốt” của Lâm Nhiên, giả vờ từ bỏ
tà ma, đi theo chính nghĩa để dụ nàng mắc câu. Lâm Nhiên “tốt bụng” bèn tương
kế tựu kế, giả vờ trúng mưu của Tiểu Lâu Tây để tìm hiểu tin tức về nó. Mà Tiểu
Lâu Tây định bắt lấy nàng, vừa hay để nàng xem rõ rốt cuộc ám cung kia là cái
gì… từng cái bẫy chồng chất lồng vào nhau, nói tóm lại là hai bên cùng giả ngu
thôi, xem xem cuối cùng ai lừa được ai.
Cứ thế, Lâm Nhiên bị nữ tử trẻ tuổi khóc sướt mướt kéo vào
phòng, nàng ta vẫn luôn nức nở không ngừng. Dĩ nhiên Lâm Nhiên “tốt bụng” không
thể trơ mắt nhìn được, nàng vội vàng an ủi nàng ta, tiện thể giả vờ lơ đãng,
lên tiếng an ủi nhưng thực chất là nói toạc ra. Nữ tử trẻ tuổi bèn đáp trả
quanh co, hai bên giằng co vài lần, Lâm Nhiên mới chớp thời cơ hỏi nàng ta:
“Sao La phu nhân còn chưa tới?”
“Tiểu Lâu Tây chút chuyện ầm ĩ cả đêm, chắc tại phu nhân bận
việc nên tới muộn.”
Nữ tử trẻ tuổi đứng dậy, rót một cốc nước cho Lâm Nhiên: “Cô
nương đừng sốt ruột, cô nương cứ uống chút nước rồi chờ một lát nhé.”
Lâm Nhiên nhìn cốc nước kia, tất nhiên là nàng không uống
rồi. Nàng cười nói: “Không cần đâu, ta không khát.”
Cô nương trẻ tuổi đẩy cốc nước về phía nàng: “Cô nương đừng
khách sáo mà.”
Lâm Nhiên quyết tâm từ chối: “Không được, ta không…”
Cộp!
Đầu Lâm Nhiên gục xuống bàn.
Lâm Nhiên: “…”
Thiên Nhất ngáp một cái, sau đó giọng nói suy sụp của Lâm
Nhiên vang lên trong quả óc chó: “Ta không uống nước mà, còn chưa đụng vào cốc
nữa, nàng ta hạ gục ta kiểu gì thế?”
Thiên Nhất uể oải nói: “Khi ngươi vừa mới tới nàng ta đã túm
lấy cánh tay ngươi, thuốc bột trong móng tay cọ vào làn da trên cổ tay ngươi,
khi tiếp xúc với hơi nước bốc lên từ cốc nước, nó ngấm vào da làm ngươi ngất.”
Lâm Nhiên: “…” Còn có cách này nữa à?
“Đi qua nhiều thế giới như thế rồi mà ngươi chẳng tiến bộ
chút nào cả.”
Thiên Nhất châm một điếu thuốc trong đau thương: “Mẹ kiếp,
ta thấy Nguyên Cảnh Thước còn có triển vọng hơn cả ngươi. Người ta còn nhỏ đã
có thể lăn lộn vui sướng trong đám yêu ma quỷ quái ở Tiểu Lâu Tây, còn ngươi
thì sao? Khi người ta còn ngây thơ trong sáng, ngươi cũng ngây thơ trong sáng,
tới lúc người ta đã lớn mạnh thành đại lão khủng bố thì cmn ta thấy ngươi vẫn
còn là một đứa ngây thơ trong sáng!”
“…” Lâm Nhiên cứng họng không phản bác được, nàng nghiêm túc
ngẫm nghĩ: “Ta… tạm thời ta không biết rốt cuộc ngươi đang mắng ai nữa!”
Thiên Nhất nghĩ, tất nhiên ông đây là pháo hai nòng cùng nổ
một lúc: “Câm mồm, ngươi còn bíp bíp nữa thì cút khỏi quả óc chó của ta!”
Vì để người của Tiểu Lâu Tây tin tưởng, đúng là Lâm Nhiên đã
mặc kệ cho mình bị trúng chiêu, nhưng trước đó nàng cũng đánh tiếng với Thiên
Nhất dời một phần ý thức lên quả óc chó rồi.
Đang nhờ vả người ta nên đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt
thôi, Lâm Nhiên ấm ức không nói nữa, chầm chậm nhích về phía giữa quả óc chó,
tập trung nhìn ra ngoài trong tiếng hét tức giận “đừng chen chúc đẩy ta, cút
sang bên cạnh mau” của Thiên Nhất.
Nữ tử trẻ tuổi đứng dậy, nụ cười trên môi đã tắt lịm, dáng
vẻ bây giờ trông vô cùng lạnh lùng tàn khốc. Một bóng người mảnh khảnh bước vào
từ phía sau căn phòng, La phu nhân chầm chậm bước ra.
“Phu nhân.”
“Tham kiếm phu nhân!”
Nữ tử trẻ tuổi và Tiểu Nguyệt vẫn luôn im lặng cùng quỳ
xuống.
La phu nhân phe phẩy chiếc quạt mỹ nhân hình tròn, đi tới
cạnh bàn, nhìn Lâm Nhiên nằm sấp trên bàn không nhúc nhích, sau đó bất chợt
quạt một đòn thật mạnh lên một bên đầu Lâm Nhiên.
Đòn đánh bất ngờ này đủ để khiến đầu Lâm Nhiên rách toác.
Chỉ cần là tu sĩ còn lại chút ý thức, dù giả vờ giỏi đến đâu
cũng sẽ vô thức lộ chút sơ hở dưới đòn đánh đầy sát ý độc ác này, cho dù cơ bắp
trên người chỉ khẽ run lên thôi thì cũng tính.
Nhưng Lâm Nhiên thì không, vì bây giờ cơ thể của nàng đã thật
sự mất hết thần chí.
Cú quạt tàn nhẫn dừng lại ngay trước đầu Lâm Nhiên, gió xoáy
sắc bén cắt đứt vài sợi tóc của nàng, nhưng nàng vẫn nhũn người nằm sấp tại
chỗ.
La phu nhân nhìn Lâm Nhiên đang hôn mê, cuối cùng cũng mỉm
cười, nhìn Tiểu Nguyệt đang cúi đầu quỳ bên cạnh, nàng ta khen ngợi: “Con
ngoan.”
Tiểu Nguyệt mím chặt môi, vẻ mặt hờ hững đến mức vô cùng,
nghe xong, nàng ta chỉ cố gượng cười rồi cúi đầu nói: “Đây là chuyện nô tỳ nên
làm.” Sau đó hốc mắt nàng ta bất giác đỏ lên, vội cúi đầu xuống.
Nhìn vẻ bối rối của Tiểu Nguyệt, lòng La phu nhân lại cảm
nhận được nỗi vui sướng biến thái.
Nàng ta không có được hạnh phúc thì đừng ai hòng có được…
Nhất là đám tiện nhân không ra người cũng chẳng phải yêu do nàng ta tạo ra này.
“Được rồi, đỡ nàng dậy đi.”
La phu nhân mỉm cười: “Chúng ta tới ám cung.”
Hai người đi sau lưng La phu nhân, chia ra một người bên
trái một người bên phải, cùng đỡ Lâm Nhiên lên, cố ý chắn đường Tiểu Nguyệt để
đề phòng nàng ta kích động gây ra chuyện rắc rối gì.
Tiểu Nguyệt chẳng nói chẳng rằng, chỉ lẳng lặng đi theo sau
họ.
Lâm Nhiên ngồi xổm trong quả óc chó, nhìn đám thị nữ kéo
mình đi theo La phu nhân tới một nơi nào đó ở sau phòng. Một luồng ánh sáng đỏ
của pháp trận lóe lên trên mặt đất, ngay giây tiếp theo, họ đã dịch chuyển đến
một nơi tối đen như mực. Từng viên giao châu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt êm dịu
chiếu sáng con đường nhỏ hẹp dài, Lâm Nhiên nghĩ chắc là họ đã xuống lòng đất
rồi.
La phu nhân đi ở phía trước, bóng hình thướt tha di chuyển
giữa ánh giao châu loang lổ, trông hơi quái dị.
Họ tiếp tục đi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.