Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 76: Quyển 3 - Sóng gió ở Yến Châu (34)


10 tháng

trướctiếp

Đến rạng sáng ngày thứ ba, trời còn chưa sáng hẳn.

Lâm Nhiên đi theo Tiểu Nguyệt, rẽ trái rẽ phải lòng vòng quanh co, băng qua con ngõ tắt, đến trước một cửa hàng rượu nhỏ.

Cửa hàng này rất đơn giản mộc mạc, chỉ có một chiếc rèm vải cũ kỹ bị gió thổi đung đưa trước cửa, có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng từ nơi xa vài thước, cũng có thể lờ mờ thấy được từng vại rượu bằng gốm sẫm màu lấp ló sau rèm vải bay bay.

Đây là một cửa hàng rượu bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn, có vô số cửa hàng rượu như thế ở ngoại thành Kim Đô, nếu không có Tiểu Nguyệt dẫn đường mà chỉ có một mình Lâm Nhiên đi ngang qua bên ngoài, nàng sẽ không bao giờ nghi ngờ trong cửa hàng này có gì kỳ lạ.

“Có trên một trăm cứ điểm như thế ở trong thành Kim Đô.”

Tiểu Nguyệt cúi đầu nói một câu cuối cùng với nàng, lại mỉm cười yếu đuối nhát gan, nói to hơn một chút: “Nhiên tỷ tỷ, tỷ chờ chút, ta đi gõ cửa đã.”

Lâm Nhiên gật đầu, Tiểu Nguyệt nhấc váy đi về trước, khẽ gõ cửa hai cái.

“Ai đó?”

“Ta là Tiểu Nguyệt.” Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Trước đó phu nhân có mời ta gửi lời tới Lâm cô nương, bây giờ ta dẫn Lâm cô nương tới.”

“Két!”

Lúc này, cửa được mở ra, một nữ tử trẻ tuổi bước ra ngoài. Nàng ta nhìn Lâm Nhiên đứng gần đó, ý cười khác lạ chợt hiện rõ trong mắt nàng ta, nhưng chỉ trong tích tắc lại chuyển thành vẻ tha thiết chân thành, nàng ta mừng rỡ mở rộng cửa, khẽ nói: “Hóa ra là Lâm cô nương, mời cô nương vào đây.”

Lâm Nhiên vào cửa, hỏi nàng ta: “Tiểu Nguyệt nói là phu nhân tìm ta vì có chuyện bí mật quan trọng muốn nói với ta đúng không?”

“Đúng thế.”

Nữ tử trẻ tuổi như bị chọc trúng bầu tâm sự, nàng ta tỏ vẻ đau đớn, vì xúc động mạnh nên còn túm lấy cánh tay của Lâm Nhiên: “Lâm cô nương, phu nhân nhà bọn ta khổ lắm, cô nương không biết đâu, mấy năm nay Tiểu Lâu Tây của bọn ta bị Mộ Dung gia…”

Vẻ mặt của Lâm Nhiên trở nên nghiêm nghị ngay lập tức, nàng bật thốt: “Quả thật là có liên quan tới Mộ Dung gia sao?”

“Lâm cô nương cũng biết ư?”

Nữ tử trẻ tuổi che miệng, kinh ngạc rồi lập tức nghẹn ngào nức nở: “Những người thấp kém như bọn ta không thể kể rõ được, cô nương chờ phu nhân tới đây nói rõ với cô nương đi, xin cô nương cứu bọn ta ra khỏi biển khổ!”

Lâm Nhiên gật đầu rất chính trực, dõng dạc khảng khái.

Tiểu Lâu Tây lợi dụng “lòng tốt” của Lâm Nhiên, giả vờ từ bỏ tà ma, đi theo chính nghĩa để dụ nàng mắc câu. Lâm Nhiên “tốt bụng” bèn tương kế tựu kế, giả vờ trúng mưu của Tiểu Lâu Tây để tìm hiểu tin tức về nó. Mà Tiểu Lâu Tây định bắt lấy nàng, vừa hay để nàng xem rõ rốt cuộc ám cung kia là cái gì… từng cái bẫy chồng chất lồng vào nhau, nói tóm lại là hai bên cùng giả ngu thôi, xem xem cuối cùng ai lừa được ai.

Cứ thế, Lâm Nhiên bị nữ tử trẻ tuổi khóc sướt mướt kéo vào phòng, nàng ta vẫn luôn nức nở không ngừng. Dĩ nhiên Lâm Nhiên “tốt bụng” không thể trơ mắt nhìn được, nàng vội vàng an ủi nàng ta, tiện thể giả vờ lơ đãng, lên tiếng an ủi nhưng thực chất là nói toạc ra. Nữ tử trẻ tuổi bèn đáp trả quanh co, hai bên giằng co vài lần, Lâm Nhiên mới chớp thời cơ hỏi nàng ta: “Sao La phu nhân còn chưa tới?”

“Tiểu Lâu Tây chút chuyện ầm ĩ cả đêm, chắc tại phu nhân bận việc nên tới muộn.”

Nữ tử trẻ tuổi đứng dậy, rót một cốc nước cho Lâm Nhiên: “Cô nương đừng sốt ruột, cô nương cứ uống chút nước rồi chờ một lát nhé.”

Lâm Nhiên nhìn cốc nước kia, tất nhiên là nàng không uống rồi. Nàng cười n�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp