Cuối cùng Lâm Nhiên vẫn đến Tiểu Lâu Tây.
Thật ra hôm nay nàng không muốn đi, mấy ngày trước nàng vừa
từ chối người ta mà bây giờ lại tìm tới chẳng phải sẽ bị mất mặt sao? Lâm Nhiên
đã tưởng tượng ra hình ảnh Nguyên Cảnh Thước chẳng thèm nhìn nàng cái nào đã
khinh thường phất tay cho đám hộ vệ cao to thẳng tay ném nàng ra cửa.
Nhưng Vân Trường Thanh lại nói với nàng rằng: “Bọn ta dự
định thực hiện kế hoạch trong mấy ngày này.”
Tim Lâm Nhiên đập hẫng một nhịp.
“Đến thăm đệ ấy đi.”
Vân Trường Thanh cười nói: “Đệ ấy không yếu ớt vậy đâu, muội
chỉ cần cho đệ ấy đường xuống nước thôi. Sắp sửa có một trận chiến ác liệt, vậy
mà hai người còn có tâm trạng giằng co với nhau như thế, ta là người ngoài cuộc
còn khó chịu nữa là.”
Lâm Nhiên ngẫm lại cảm thấy lời hắn ta nói cũng đúng.
Thế nên nàng đã quyết định đến đây.
Tiểu Nguyệt cũng muốn vào trong cùng nàng, nó nói: “Ta nhớ
phu nhân lắm, ta phải vào nói cho phu nhân ta vẫn bình an.”
Lâm Nhiên thầm nghĩ, diễn vai mong manh tội nghiệp giỏi thật
đấy, được thôi, đã diễn thì cùng diễn.
Khung cảnh ở Tiểu Lâu Tây vẫn y như lần đầu tiên nàng đến,
vàng son ngợp trời, tiếng cười nói vui vẻ, không khí tràn ngập mùi hương của
linh thạch mà Lâm Nhiên không với tới nổi.
Vân Trường Thanh dẫn Lâm Nhiên đi lên lầu, họ mới đi được
nửa đường đã gặp La phu nhân.
Mỹ nhân yểu điệu mặc áo tím, tay cầm quạt được người hầu vây
quanh đi từ trên lầu xuống, áo choàng mềm mại rũ xuống, mỗi bước chân đi như có
một đoá hoa sen nở rộ, hình ảnh ấy đẹp như một giấc mộng khiến người nhìn hoảng
hốt.
“Vân công tử.” Nhìn thấy Vân Trường Thanh, La phu nhân lập
tức mỉm cười. Khi nhìn về phía Lâm Nhiên, ánh mắt nàng ta lộ ra sự ngạc nhiên,
sau đó lập tức cười tươi hơn: “Chắc vị này là Lâm cô nương? Đúng là khách quý.”
Lâm Nhiên cũng không bất ngờ khi La phu nhân nhớ mặt mình.
Nàng đoán, có lẽ thông tin về mình và Nguyên Cảnh Thước đã bị bọn họ điều tra
rõ mười mươi rồi. Lâm Nhiên gật đầu chào hỏi: “Chào La phu nhân.”
Vân Trường Thanh cười nói: “Bọn ta đến tìm Cảnh Thước, phu
nhân có biết đệ ấy đang ở đâu không?”
“Nguyên công tử à...”
La phu nhân lộ ra vẻ mặt khó xử, Vân Trường Thanh ngạc nhiên
hỏi: “Sao vậy?”
La phu nhân liếc nhìn Lâm Nhiên rồi nói: “Lúc nãy Nguyên
công tử đến võ đài phía sau tỷ thí cùng mấy vị công tử khác, vì quá phấn khích
nên đã uống rượu say. Mấy vị cô nương phải đến hầu hạ, e là bây giờ vẫn đang
rối bời...”
Vừa nghe vậy, Lâm Nhiên lập tức mắng thầm trong lòng.
Hắn chẳng những chạy đi đánh nhau mà còn uống say, đã vậy
còn cần cả cô nương hầu hạ… còn vài người nữa chứ!
Đây là thú vui thần tiên gì hả? Đúng là sướng đến mức muốn
bay lên trời mà!
“Rốt cuộc hắn vẫn dấn bước vào con đường kinh điển, nắm trọn
quyền lực thiên hạ, say túy lúy ngủ vùi trong vòng tay mỹ nhân.”
Thiên Nhất không nhịn được mà cảm thán rồi lại tiếc nuối:
“Đấy, ngươi xem đi. Ngươi không cần người ta, người ta vừa quay đi là quên bẵng
ngươi luôn! Thiếu niên tốt đẹp này về sau là của người khác hết, đến lúc ngươi
nhìn thấy hắn đối xử tốt với cô nương khác thì hối hận cũng không kịp nữa rồi!”
Lâm Nhiên chẳng thèm quan tâm lời nó nói.
Đôi khi nàng cũng không hiểu được Thiên Nhất. Rõ ràng nó
không muốn nàng yêu đương, nhưng lại thường xuyên ghép cặp cho nàng. Bản thân
nàng chẳng có cảm giác gì, ngược lại chính nó lại tỏ ra tiếc nuối.
Ghép cặp làm gì chứ, nàng hiểu rõ bản thân mình, người không
hiểu tình cảm như nàng tốt nhất không nên nghĩ đến việc yêu đương, nếu làm lỡ
dở tình cảm của con nhà người ta thì nàng sẽ không thể tha thứ mình.
Vân Trường Thanh không ngờ Nguyên Cảnh Thước lại đi quá trớn
như vậy, hắn ta ngượng ngùng nhìn Lâm Nhiên: “Để ta qua đó xem tình hình
trước.”
La phu nhân bảo thị nữ dẫn đường cho Vân Trường Thanh rồi
cười nói: “Vân công tử yên tâm, nô gia sẽ dẫn Lâm cô nương đến chỗ khác ngồi
chơi, đợi bên kia ổn thỏa rồi mới qua đó.”
Vân Trường Thanh dùng mắt hỏi ý Lâm Nhiên, thấy nàng gật đầu,
hắn ta mới nói: “Cảm ơn phu nhân.”
Sau khi Vân Trường Thanh đi theo thị nữ lên lầu, La phu nhân
mới mỉm cười với Lâm Nhiên: “Mời Lâm cô nương đi theo nô gia.”
La phu nhân dẫn Lâm Nhiên đi theo lối cầu thang bên hông lên
tầng cao nhất, tiến vào một căn phòng rộng rãi. Điều khiến Lâm Nhiên bất ngờ
chính là căn phòng này không hề xa hoa như những căn phòng khác ở Tiểu Lâu Tây,
vật dụng được bày trí trong phòng không mới cũng chẳng cũ. Điều này làm cho căn
phòng này có vẻ chân thật, có hơi thở của cuộc sống hơn.
Thấy Lâm Nhiên ngạc nhiên quan sát khắp nơi, La phu nhân che
miệng cười: “Bên ngoài nhơ nhuốc tối tăm, đã làm bẩn mắt cô nương rồi. Thật ra
nơi này chỉ có mình ta ở, cũng xem như sạch sẽ, chỉ mong cô nương đừng chê chỗ
này quá sơ sài.”
Chuyện này là sao? Nàng ta muốn dùng tình cảm để tạo mối
quan hệ với nàng ư? Lâm Nhiên thật sự không hiểu dụng ý của nàng ta là gì,
nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng giả ngu: “Không đâu, phu nhân đừng
khách sáo!”
La phu nhân đã cho người bưng trà bánh lên, ánh mắt nàng ta
vô tình lướt qua Tiểu Nguyệt đang ngồi quỳ sau lưng Lâm Nhiên, La phu nhân cười
nói: “Thời gian qua Tiểu Nguyệt hầu hạ bên cạnh, không làm Lâm cô nương cảm
thấy khó chịu chứ?”
Lâm Nhiên lắc đầu: “Không đâu, Tiểu Nguyệt rất tốt, đã giúp
ta rất nhiều việc.”
La phu nhân tò mò: “Thật ư, nó giúp Lâm cô nương chuyện gì
vậy?”
“À...” Lâm Nhiên ngập ngừng đáp: “Nàng giúp ta dọn dẹp và
trang trí phòng ở!”
Tiểu Nguyệt: “...”
La phu nhân: “...”
La phu nhân đảo mắt qua lại giữa Tiểu Nguyệt đang cúi đầu
không nhìn rõ được vẻ mặt và Lâm Nhiên, bỗng nàng ta lại bật cười khúc khích:
“Lâm cô nương biết không? Cô thật sự rất thú vị đấy!”
Lâm Nhiên cười theo, nàng cũng không hiểu điều gì khiến La
phu nhân lại đưa ra kết luận như vậy, bởi vì mười người gặp nàng thì đã hết
chín người chế nhạo nàng là kẻ đần độn.
“Chẳng trách Nguyên công tử luôn coi thường những người khác
nhưng lại thích cô nương.”
La phu nhân cười: “Cũng đúng thôi, nếu đã gặp cô nương thì làm
gì có ai còn để ý đến những cô nương thô tục khác chứ.”
Lâm Nhiên ngượng chín cả người.
Nàng thấy La phu nhân đã nghĩ quá đẹp về mối quan hệ giữa
nàng và Nguyên Cảnh Thước rồi. Mọi chuyện không hề giống như vậy, bọn họ chỉ
thỉnh thoảng đi chung với nhau thôi.
Thật ra Lâm Nhiên không cảm nhận được tình yêu của Nguyên
Cảnh Thước dành cho nàng. Cảm giác yêu một người bao gồm rất nhiều cảm xúc phức
tạp. So với việc yêu đương, có lẽ Nguyên Cảnh Thước thích cảm giác nhẹ nhàng
khi ở cạnh nàng, thích cùng nàng kề vai chiến đấu, thích kiếm và kiếm ý của
nàng.
“Không phải vậy đâu...”
Lâm Nhiên ngẫm nghĩ hồi lâu nhưng không biết nên giải thích
thế nào: “Chỉ là hắn chưa có cơ hội gặp được kiểu nữ nhân mà hắn thích thôi.”
Đến bây giờ Lâm Nhiên vẫn còn nhớ rõ lần họ ra ngoài thành
Kim Đô, Nguyên Cảnh Thước đã nhìn Sở Như Dao không chớp mắt.
So với nữ tử hiền dịu trong sáng, có lẽ Nguyên Cảnh Thước
thích kiểu nữ nhân dựa vào thực lực của bản thân để trở thành kẻ mạnh hơn, ví
dụ như Sở Như Dao, mà bản thân nàng cũng miễn cưỡng được tính vào.
Chẳng qua Nguyên Cảnh Thước vừa tiến vào giới tu chân, số
lượng nữ nhân trẻ tuổi trở thành cường giả mà hắn gặp gỡ còn ít, cộng thêm việc
họ đã làm bạn nhiều năm nên hắn mới ngộ nhận hắn thích nàng. Thế nhưng sau này
hắn sẽ dần nhận ra có rất nhiều cô nương vừa xinh đẹp trẻ tuổi lại vừa lợi hại,
chắc chắn hắn sẽ tìm được một người phù hợp với mình.
Thấy dáng vẻ nàng nghiêm túc suy ngẫm, La phu nhân chợt bật
cười.
“Lâm cô nương thật ít nói.”
Lâm Nhiên: “Hả?”
“Cô nương đừng hiểu lầm, ta cảm thấy như vậy rất tốt... Ta
rất ngưỡng mộ cô nương, người sống lý trí và bình tĩnh như cô nương sẽ không
bao giờ bị tổn thương.”
La phu nhân cười nói: “Còn ta thì rất ngốc nghếch, không
hiểu được suy nghĩ thật trong lòng nam nhân.”
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.