Đối mặt với lời mời “cám dỗ trở về nhà” của Thiên Nhất, Lâm Nhiên câm nín.
Lâm Nhiên cố gắng hiểu logic của hệ thống: “Thật ra ta vẫn luôn không hiểu được, tại sao ngươi lại thích bài hát này như vậy? Tại nó nghe vui vẻ quá à?”
Thiên Nhất suy nghĩ một lúc: “Có lẽ là do đã xem nhiều những kẻ tra nam tiện nữ quá rồi, cho nên khi thấy có được một HE như vậy lại cảm thấy thật thần kỳ.”
Lâm Nhiên: “... Có phải chúng ta đang xem cùng một bộ phim không thế? Ta nhớ không lầm thì nam chính và nữ phụ đều chết hết mà?”
Thiên Nhất nói như chuyện hiển nhiên: “Chính vì tra nam tiện nữ đều chết hết rồi nên mới là một gia đình đoàn tụ vui vẻ chứ.”
Lâm Nhiên nghẹn lời.
“Nói thật nhé, ta cảm thấy nữ phụ Ellie độc ác này cũng rất thú vị đấy chứ.”
Thiên Nhất: “Cha mẹ đều qua đời, phải ăn nhờ ở đậu, dựa vào nỗ lực của bản thân để ra nước ngoài rồi quay về. Một người phụ nữ thông minh sắc sảo như vậy, công việc thì lên như diều gặp gió, vốn dĩ có thể đi đến đỉnh cao của đời mình, kết quả cô ấy lại đi sai đường, trơ mắt nhìn mình càng ngày càng lún sâu trong vũng lầy, càng ngày càng tuyệt vọng, nhưng vĩnh viễn không thể quay đầu, thậm chí còn chết trong tiếng vỗ tay vui mừng của khán giả; cuối cùng thứ mình muốn không thể đạt được, thứ vốn dĩ thuộc về mình cũng mất đi, không một ngày được sống yên ổn, có phải drama lắm không?”
Lâm Nhiên gật đầu.
“Quá chuẩn luôn còn gì. Trải qua nhiều thế giới như vậy, ta cũng xem như đã tổng kết ra được kinh nghiệm rồi.”
Thiên Nhất cảm khái: “Con người không nên tham lam những thứ không thuộc về mình, một khi đã bắt đầu thì sẽ không thể quay đầu lại được nữa. Những kẻ cho rằng có thể dựa vào sự thông minh và thủ đoạn của mình để hô mưa gọi gió, cuối cùng sẽ chết thảm hơn bất kỳ ai khác.”
Lâm Nhiên nghe xong không hiểu sao lại thấy xúc động, không thể không vỗ tay, xấu hổ nói: “Quá hợp lý, Thiên Nhất, quả nhiên ngươi không giống với những hệ thống khác, chỉ từ một bộ phim mà nhìn ra được nhiều triết lý nhân sinh như vậy, không giống như ta, chỉ nhớ tới tủ quần áo của Phẩm Như thôi... Haizz, đúng là nông cạn quá mà.”
Nàng nghiêm túc cảm khái.
“...” Thiên Nhất: “Ngươi đang cười nhạo ta đấy hả?”
“Không phải đâu, tất nhiên là không phải rồi, ta khen ngươi thật lòng mà.”
Lâm Nhiên giơ bốn ngón tay lên trời rồi thề: “Nếu ta nói dối câu nào thì sẽ bị phạt nghe một trăm lần ‘cám dỗ trở về nhà’!”
Có lẽ Thiên Nhất đã tin… hoặc không. Dù sao Lâm Nhiên cũng bước ra khỏi thạch động trong giọng nữ vút cao lặp đi lặp lại bài “Không thể tha thứ”.
Giai điệu này quá thăng trầm, hiệu ứng âm thanh 6D quá hoành tráng hùng vĩ khiến hai tai Lâm Nhiên ù cả đi, bước chân nặng nề, cả người nghiêng ngả lảo đảo.
Đúng lúc Giang Vô Nhai đang định đi tìm nàng thì lại kinh ngạc nhìn thấy tiểu đồ đệ của mình loạng choạng quay về.
“Làm sao thế này?”
Giang Vô Nhai đỡ lấy nàng, nhìn khuôn mặt trắng hồng của nàng, linh lực Trúc Cơ hậu kỳ đang trôi nổi ổn định, trông cũng không có vẻ giống tẩu hỏa nhập ma.
Hắn cũng yên tâm lại, dịu dàng quan tâm như một người cha già: “A Nhiên, đã xảy ra chuyện gì? Nói cho sư phụ nghe nào.”
Lâm Nhiên sững sờ nhìn hắn, chưa kịp nói gì thì nước mắt đã rơi lã chã: “… Máu của ta tuôn rơi cùng dòng lệ, trái tim ta tan nát đóng băng…”
Giang Vô Nhai: “...?”
Lâm Nhiên lau nước mắt: “Sư phụ, ngược tình đau đớn quá, người thật sự đau khổ quá rồi.”
“...” Giang Vô Nhai cảm thấy bản thân còn oan uổng hơn cả Thị Kính nữa: “A Nhiên, sư phụ thật sự không khốn đốn vì tình, không có yêu nữ ma đạo gì hết, cũng không hề có con riêng.”
Có trời đất chứng giám, trong suốt mấy ngàn năm hắn còn chẳng quen biết nổi mấy cô nương, sao lại vô cớ bị chụp cái mũ sa chân vào tình yêu ngang trái thế.
Lâm Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi bi thương như núi, nàng đắm chìm trong thế giới của bản thân, vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Cho nên ta mới không yêu đương, làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều còn không đủ mệt sao, yêu đương cái gì, vừa mệt mỏi lại còn vừa đau lòng, cứ thong thả vui chơi ăn uống, đợi đến khi nghỉ hưu thì đến một nơi non xanh nước biếc dưỡng già, không cần hầu hạ mấy đứa con trời bất bình thường vớ vẩn kia nữa...”
Giang Vô Nhai: “...”
Giang Vô Nhai hơi hiểu ra được rồi, thế này là phạm phải “di chứng đột phá” rồi đây.
Đứa trẻ này từ nhỏ đã có cái tật này, mỗi lần đột phá một cảnh giới là kiểu gì cũng có lúc hâm hâm thế này. Lúc còn Luyện Khí thì còn đỡ, không ngờ luyện tới được Trúc Cơ kỳ, tình huống lại càng lúc càng nghiêm trọng.
“Rồi rồi, A Nhiên nhà ta muốn như thế nào thì như thế đấy.”
Giang Vô Nhai ôm vai tiểu đồ đệ vào lòng, dỗ nàng vào nhà như dỗ một đứa trẻ, nhẹ giọng nói: “Tiểu Tân.”
Hề Tân nhẹ nhàng bước ra ngoài, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt biến mất ngay lập tức khi nhìn thấy Lâm Nhiên với đôi mắt đỏ hoe trong vòng tay của Giang Vô Nhai. Ngay sau đó, một cơn hoảng loạn khủng khiếp bùng phát từ cơ thể hắn ta.
“Con bé không sao, có lẽ vừa mới đột phá nên tinh thần không được ổn định.”
Giang Vô Nhai cau mày kéo Lâm Nhiên nép vào người mình, vung tay áo xua đi khí thế đột ngột cuồng bạo kia: “Đệ sẽ dọa con bé đấy, lấy Thiền Vân hương đến cho nó hít một hơi đi.”
Hề Tân nhìn chằm chằm Lâm Nhiên. Nàng đang sụt sịt, cứ như vẫn chưa hoàn hồn được vậy, dựa vào Giang Vô Nhai trong sự bàng hoàng ngơ ngác, đưa đôi mắt to tròn ngây ngốc nhìn hắn ta, con ngươi trong veo sáng ngời như ngọc trai, trông rất ngoan ngoãn.
Hề Tân như có thể cảm nhận được ngực mình có thứ gì đó nóng hổi và nhớp nháp đang chảy, nóng đến mức khiến trái tim hắn ta hơi đau.
Hắn ta cuộn cuộn đầu ngón tay, lửa giận trong cơ thể dâng trào nhanh chóng dịu lại, sau đó xoay người im lặng rời đi.
Giang Vô Nhai dìu Lâm Nhiên vào trong phòng, nàng ngoan ngoãn ngồi trên ghế, lại hít mũi một cái, trên gò má trắng nõn vẫn còn giọt nước mắt chưa khô.
Giang Vô Nhai không mang khăn tay, hắn hơi cúi người, khẽ nâng mặt nàng lên, dùng đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, trong đôi mắt sưng húp hiện lên vẻ tủi thân khó hiểu, Giang Vô Nhai muốn cười nhưng trong lòng lại mềm nhũn, hắn vuốt tóc nàng, dịu dàng dỗ dành: “Không sao, lát nữa sẽ ổn thôi.”
Hề Tân lấy một lọ gỗ đàn hương nhỏ, cao bằng ngón tay cái qua.
Hề Tân mở nút, lắc chai gỗ, một mùi hương gỗ đàn hương lập tức thoang thoảng trong không khí.
Hắn ta đi tới nắm lấy tay Lâm Nhiên, đầu ngón tay nàng vô thức cong lại, chạm vào lòng bàn tay hắn ta ấm ấm mát mát.
Con ngươi Hề Tân thoáng động.
Hắn ta quay lưng lại với Giang Vô Nhai, trở tay rồi thản nhiên xoa xoa mấy đốt ngón tay mềm mại của nàng rồi mới đặt bình gỗ vào trong lòng bàn tay nàng, lùi về phía sau mấy bước, cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn nàng thừ người sụt sịt ở đó.
Lâm Nhiên khẽ chun chóp mũi, đặt bình gỗ ở mũi rồi vô thức hít sâu mấy hơi, vẻ mặt đang thất thần rõ ràng đã dần dần tỉnh táo linh hoạt trở lại.
Giang Vô Nhai thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm thấy đau đầu: “Cũng không hiểu sao lại có cái tật này nữa, xem ra sau này phải thường xuyên chuẩn bị Thiền Vân hương này rồi.”
Hề Tân im lặng nhìn Lâm Nhiên từ hoang mang rồi dần dần lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và xấu hổ, khóe môi chợt cong lên: “Thế này cũng đáng yêu lắm mà.”
Giang Vô Nhai: “...”
Đây là mấy lời vớ vẩn gì thế hả, hai cái đứa nhóc này, không đứa nào làm hắn bớt lo được cả.
Lâm Nhiên thoát khỏi trạng thái tinh thần không ổn định do hậu quả của việc thăng cấp tu vi. Nhớ lại chuyện ngu xuẩn mình đã làm, nàng lại sắp khóc nữa rồi.
Mất mặt quá, sắp mất hết mặt mũi rồi.
Nàng biết ngay mà, đời nào trên trời tự dưng rớt bánh có nhân. Cái giá của việc không cần vất vả nỗ lực mà vẫn được thăng cấp chính là phải chịu sự bại não và ngu ngốc mà sinh mệnh không thể chấp nhận nổi.
Khi các tu sĩ khổ luyện, ngoài việc tích lũy tinh lực thì còn tôi luyện tâm cảnh cho phù hợp với việc tu luyện của mình. Tu vi của nàng tăng lên dễ dàng, nhưng tâm cảnh của nàng chưa kịp thích ứng. Mặc dù nàng cũng đã trải qua rất nhiều thế giới, tâm cảnh đã không còn vấn về gì nữa, chỉ cần một thời gian rất ngắn là có thể làm quen. Nhưng cho dù trong giai đoạn thích ứng ngắn ngủi thì cũng không thể tránh khỏi việc sẽ xảy ra một số chuyện ngượng ngùng... ví dụ như bây giờ.
Lâm Nhiên cứng ngắc ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nhìn Giang Vô Nhai và Hề Tân, khóe môi mấp máy, nhanh trí nhấc bình gỗ nhỏ lên: “Cái này cũng khá... khá hữu dụng đấy nhỉ...”
Hề Tân trầm ngâm nhìn nàng, cũng không nói gì.
Đương nhiên Giang Vô Nhai sẽ không để tiểu đồ đệ phải khó xử, dù sao cũng là cô nương trưởng thành rồi mà, kiểu gì cũng thấy ngại.
Hắn mỉm cười, khéo léo đổi chủ đề: “Đúng vậy, cái này là do tiểu cô nương đến từ Bắc Thần pháp tông kia tặng đấy.”
Lâm Nhiên ngơ ngác mất một thoáng: “Bắc Thần pháp tông... là Hầu Mạn Nga ạ?”
“Đúng là cái tên này.”
Giang Vô Nhai khẽ gật đầu, nhắc đến hắn cũng cảm thấy thú vị: “Con bế quan rồi nên không biết, Sở sư tỷ kia của con quay về đỉnh Bất Tri bẩm báo lại chuyện đã xảy ra, Chưởng môn sư thúc của con rất tức giận, trong cơn thịnh nộ thẳng tay phạt Hầu tiểu cô nương kia ba mươi roi. Ban đầu còn tưởng tiểu cô nương kiêu căng ngang ngược kia tỉnh dậy sẽ làm loạn tiếp một trận, ai ngờ nàng ta vừa tỉnh lại đã không nói không rằng lập tức đi nhận ba mươi roi ngay. Đi thẳng đến động phủ của Sở sư tỷ con nhận hình phạt, sau đó còn đích thân gửi rất nhiều thứ đến đỉnh Vô Tình của chúng ta để cảm tạ.”
Lâm Nhiên sửng sốt.
Sau khi biết mình bị hủy hoại dung nhan, chẳng những không làm một trận sống chết với Sở Như Dao ngay tại chỗ mà còn bằng lòng nhận ba mươi roi, đã thế còn chủ động nhận tội với Sở Như Dao, đích thân đến đỉnh Vô Tình tặng quà cảm tạ, đây... đây là Hầu Mạn Nga sao? Đây vẫn là vai nữ phụ độc ác nham hiểm ư?!
“Lúc ta biết được cũng rất ngạc nhiên.”
Giang Vô Nhai mỉm cười lắc đầu: “Tiểu cô nương này, ban đầu ta còn tưởng nàng ta ngang ngược tàn nhẫn, tính tình không tốt, e rằng sẽ khó làm nên việc lớn. Nhưng cũng tại thấy nàng ta còn nhỏ tuổi, đa phần là do phụ mẫu dạy dỗ sai cách nên ta mới không nỡ làm mọi chuyện đến cùng, chừa cho nàng ta một con đường sống. Không ngờ qua phen sống chết, nàng ta lại thật sự hối cải, lúc Chưởng môn sư thúc của con kể với ta còn tỏ vẻ rất hài lòng. Tính ra đây cũng là một chuyện tốt.”
Lâm Nhiên nghe mà ngu người.
Hầu Mạn Nga hối cải rồi sao?
Trong cốt truyện ban đầu, vừa tỉnh dậy là nàng ta lập tức muốn hãm hại Sở Như Dao. Cậy vào phụ mẫu ở Bắc Thần pháp tông để ép Sở Như Dao quỳ xuống xin lỗi nàng ta… đương nhiên là bị cơn thịnh nộ của Chưởng môn Khuyết Đạo Tử đuổi về. Khuyết Đạo Tử thất vọng về nàng ta, thậm chí còn chẳng kiêng nể việc nàng ta nhỏ tuổi, tăng luôn cho nàng ta thành năm mươi roi, trừng phạt nàng ta tội tâm địa độc ác, hãm hại đồng môn mà còn không biết hối cải, dọa Hầu Mạn Nga bỏ chạy về Bắc Thần pháp tông ngay trong đêm, khiến Khuyết Đạo Tử thất vọng không thôi, từ đó không cho phép nàng ta đến Vạn Nhận kiếm các nữa.
Lúc đó, chuyện này gây rúng động cực mạnh, cũng làm cho danh tiếng Hầu Mạn Nga bị hủy hoại, về sau nàng ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Sở Như Dao, hận Sở Như Dao đến tận xương tủy, sau đó càng làm thêm những chuyện xấu xa.
Nhưng bây giờ Hầu Mạn Nga lại chủ động chịu phạt, chủ động nhận lỗi, khiến Sở Như Dao chấp nhận lời xin lỗi của nàng ta, khiến trưởng môn hài lòng với sự thay đổi của nàng ta, ngay cả Giang Vô Nhai cũng ngạc nhiên nói nàng ta đã hối cải... Đây là cách tẩy trắng thần kỳ gì vậy? Nàng ta là OMO thành tinh hay gì?
“Có phải chuyện tốt hay không còn chưa chắc.”
Hề Tân đột nhiên cười khẽ, giọng điệu lãnh đạm: “Mười sáu mười bảy là độ tuổi hiếu thắng nhất, vậy mà lại quyết tâm nhận tội, được lòng các bên, chu toàn mọi chuyện, một phát đã xoay chuyển được tình thế bất lợi của mình. Ta thấy một kẻ mưu kế sâu xa và quyết đoán như vậy còn nguy hiểm hơn một kẻ ngu ngốc không có đầu óc nhiều.”
“Trải qua sinh tử, có chút giác ngộ là chuyện bình thường thôi. Biết thay đổi tốt lên là chuyện tốt, ngươi từng này tuổi rồi, cần gì phải nói như vậy sau lưng một đứa trẻ chứ.”
Giang Vô Nhai không hoàn toàn đồng ý với những lời bàn luận không tốt này của Hề Tân trước mặt Lâm Nhiên. Hắn đặt bát mì nóng hổi và đĩa trái cây được chuẩn bị sẵn trên bàn vào tay nàng rồi nói: “Con ra ngoài hơi muộn, lát nữa phải đến chỗ Vạn Kiếm lâm tập hợp, ăn tạm chút mì nóng và trái cây trước rồi đi nghỉ ngơi. Bao giờ về, Tiểu Tân sẽ làm sườn xào cho con.”
Lâm Nhiên hoàn hồn lại, nghe đến câu “ngươi từng này tuổi rồi”, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, miếng dưa trong tay cũng không còn ngon nghẻ gì nữa.
“Nói cứ như trẻ con thì không biết giết người vậy.”
Hề Tân thờ ơ nhếch khóe môi, cười dịu dàng với Lâm Nhiên: “A Nhiên tỷ tỷ, nghe lời ta, cách xa cái người họ Hầu kia một chút, nếu nàng ta dám động đến tỷ thì tỷ cứ về nói với bọn ta, biết chưa?”
Lâm Nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa anh đào của hắn ta, không dám nghĩ đến việc sau khi nói với hắn ta thì sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp thê thảm như thế nào.
Lâm Nhiên yên lặng cúi đầu ăn mì, nhanh chóng ăn hết mì rồi ăn vài miếng trái cây, quệt miệng đứng lên: “Con đi tập hợp đây.”
Giang Vô Nhai nói: “Đi nghỉ ngơi một lát đã.”
Lâm Nhiên liếc nhìn Hề Tân, rùng mình: “Không, con sợ đến muộn lắm.”
Hề Tân bỗng đứng phắt dậy: “Cũng được, vậy để ta tiễn A Nhiên tỷ tỷ đi.”
Lâm Nhiên: “...” Nàng có thể từ chối không?
Giang Vô Nhai nhìn Lâm Nhiên đang run rẩy, nhíu mày: “Tiểu Tân.”
“Người lo cái gì, con chỉ tiễn tỷ ấy đi thôi mà.”
Hề Tân cười híp mắt nắm lấy tay áo Lâm Nhiên, hùng hổ kéo nàng ra ngoài: “A Nhiên tỷ tỷ, đừng nghe lão cổ hủ này nói nhảm, chúng ta mau đi thôi.”
Giang Vô Nhai: “...” Muốn tẩn thằng quỷ này ghê.
Không đợi Giang Vô Nhai nói thêm gì nữa, Lâm Nhiên đã bị Hề Tân kéo đi rồi.
“A Nhiên tỷ tỷ, trong Vạn Kiếm lâm toàn là cương khí, không khí không tốt, nếu tỷ không quen thì ra ngoài sớm một chút.”
“A Nhiên tỷ tỷ, tỷ không cần áp lực, cứ lấy bừa một thanh kiếm ra là được rồi, không ai dám chê tỷ đâu.”
“A Nhiên tỷ tỷ, thật ra tỷ không lấy cũng được, ta và Giang Vô Nhai có thể nuôi tỷ. Nếu thật sự lâm vào đường cùng thì cứ để hắn đi làm hộ vệ của tông môn bên cạnh. Kiếm khách Nguyên Anh vẫn có thể bán được chút tiền, hoặc là chúng ta có thể chào bán với mấy hộ cùng một lúc. Dù sao, nghe nói Bắc Thần pháp tông với Huyền Thiên tông giàu sụ luôn…”
Lâm Nhiên: “...”
“A Nhiên tỷ tỷ...”
Lâm Nhiên không thể nhịn được nữa, quay lại nhìn chằm chằm cậu thiếu niên thấp hơn mình hai cái đầu.
Hề Tân mở to đôi mắt trong vắt như nước, làn da thiếu niên trông yếu ớt trắng bệch như tuyết, đôi môi đỏ như máu, lúc đôi mắt ấy dáo dác nhìn quanh, đủ loại tình cảm đều hòa vào đuôi mắt hồng hào, giống như huyết mai nở trong tuyết mùa đông, trong sự ngây thơ thuần khiết không tỳ vết lại sinh ra vẻ ma mị cuốn hút bất tận.
“A Tân này.”
Lâm Nhiên sầu khổ nói: “Có thể đừng gọi ta là tỷ tỷ nữa được không.”
Hề Tân nghiêng đầu: “Tại sao thế?”
Vẻ mặt Lâm Nhiên một lời khó nói hết: “Ngươi còn hỏi tại sao à! Hai chúng ta ai lớn ai nhỏ trong lòng ngươi thật sự không biết sao? Lúc ta mới đến còn gọi ngươi là Tiểu ca ca nữa đấy.”
“Thế thì đã sao, ca ca hay tỷ tỷ thì chúng ta thay phiên làm thôi, bây giờ tỷ đã thành tỷ tỷ của ta rồi.”
Hề Tân cố ý so sánh chiều cao của hai người, vô tội nhấn mạnh: “A Nhiên tỷ tỷ, Tiểu Tân mới mười ba tuổi thôi đó.”
Lâm Nhiên: “... Ngươi mười ba tuổi bao nhiêu năm rồi?”
“Cái này thì...” Hề Tân ngượng ngùng vuốt lại nếp gấp cổ tay áo, bình thản nói: “... đã một ngàn tám trăm năm rồi.”
Lâm Nhiên: “...”
Nàng vẫn còn quá non! Hóa ra hắn ta không phải cha của cha nàng, hắn ta là liệt tổ liệt tông của cha nàng luôn!
“Phụt.”
Hề Tân đột nhiên cười phì: “Đùa thôi, không ngờ A Nhiên tỷ tỷ lại tin thật.”
Lâm Nhiên nhếch mép gượng cười.
“Giang Vô Nhai mới hơn một ngàn tuổi, sao ta có thể già hơn hắn được.”
Hề Tân cười mím môi làm lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào: “Yên tâm đi, ta còn trẻ lắm, không lớn hơn A Nhiên tỷ tỷ mấy trăm tuổi đâu.”
Lâm Nhiên: Nụ cười tắt nắng.jpg
Hề Tân cười khúc khích, cánh hoa anh đào rơi trên vai, trông hệt như một yêu tinh hoa xinh đẹp.
Lâm Nhiên không biết có gì buồn cười mà hắn ta có thể cười vui như vậy. Nàng sầu não phủi cánh hoa cho hắn, bất lực nói: “Thấy ta bị nghẹn mà đệ vui vậy sao?”
Nụ cười của Hề Tân sượng cứng lại.
Hắn ta nhìn nàng tự nhiên vỗ vỗ vai hắn, tự nhiên phủi cánh hoa cho hắn, rồi lại tự nhiên rút tay về, từ đầu đến cuối ánh mắt nàng đều rất dịu dàng lại mang theo vẻ bất lực, giống như một tỷ tỷ tốt bụng luôn chiều chuộng đệ đệ nghịch ngợm chọc ghẹo mình.
Nàng sẽ không bao giờ hiểu được, đối với một vài người, ánh mắt ấm áp ôn hòa dường như có thể bao dung và xoa dịu mọi thứ của nàng, sự tồn tại của nàng vừa đáng sợ lại vừa có sự cám dỗ không thể cưỡng lại tới mức nào.
“Không cần tiễn nữa đâu, ta đi đây, đệ cũng quay về đi.”
Lâm Nhiên xua tay, quay người rảo bước đi xuống con đường đá.
Hề Tân nhìn từ trên cao xuống, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng càng lúc càng xa.
Những cánh hoa đào ban nãy được nàng phủi xuống đột nhiên lại bay lên, như đang nhảy múa bên người hắn ta.
Hắn ta bắt lấy một cánh hoa trong đó, đặt nhẹ lên môi, nghiền cắn từ từ, cứ nghiền mãi nghiền mãi, giống như đang ngấm ngầm ngấu nghiến rồi nuốt những suy nghĩ kia vào bụng.
Cánh hoa đào bị răng nanh của hắn ta nghiền nát tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ ngọt ngào, mềm mại triền miên nơi đầu môi. Trên con đường đá kia, nàng quay người lại, dưới ánh mặt trời rực rỡ, mỉm cười vẫy tay với hắn ta từ đằng xa.
Khoảnh khắc đó, đôi môi mỏng đỏ tới mức diễm lệ kia cong lên.
“A Nhiên...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT