“Muốn đến ôm ta một cái không?”
“Cút.”
“Muốn hôn ta không?”
“Cút.”
“Ta hôn ngươi một cái có được
không?”
“Cút.”
“… Ôi chao.”
Tầng chín Tôi Tâm tháp, đoạn đối
thoại diễn ra ngày này qua ngày khác.
Thiếu nữ áo xanh ngồi khoanh chân đối
diện thiếu niên, quần áo lỏng lẻo, lộ ra đầu vai trơn bóng và xương quai xanh
tinh xảo, thiếu nữ có dáng người mảnh mai, mềm mại, nhưng lưng lại thẳng
tắp, cho dù ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo cũng có khí chất thanh tú.
Đây là chỗ đáng sợ nhất của tâm ma.
Nó không hoàn toàn là giả, mà dựa vào
ký ức thật trong đáy lòng và dục vọng để trở thành con quái vật. Ở một
mức độ nào đó thì thậm chí nó là thật.
“Ngươi nói ta không phải nàng, ngươi
sai rồi, ta chính là nàng.”
Tâm ma lả lướt đến gần, muốn hôn
Nguyên Cảnh Thước, đương nhiên bị hắn ta thẳng tay đẩy ra.
Nó bất đắc dĩ thở dài, ngay cả nét
cười bẩm sinh của người kia cũng giống hệt như trong trí nhớ: “Ta
phỏng theo hình dạng của nàng để biến thành, ta đại diện cho một khả
năng trong tương lai của nàng.”
Nguyên Cảnh Thước lạnh lùng nhắc lại:
“Ngươi chỉ là tâm ma.”
“Còn lâu nhé, ngươi có hiểu không, ta
là thật mà.”
Tâm ma nghiêm túc nói: “Ta hỏi ngươi
muốn có muốn ôm ta, hôn ta không là bởi vì nàng cũng có khả năng hỏi như
vậy! Nàng không phải thánh nhân, trong mắt ngươi, nàng không hiểu tình ái,
cho nên sẽ không nói những lời như vậy, nhưng khi nàng hiểu rồi, khi nàng
yêu một người rồi, có lẽ trong hoàn cảnh nào đó, trong lúc nào đó trong
tương lai, nàng có thể sẽ nói như vậy với một người nào đó.”
Nguyên Cảnh Thước vẫn lạnh lùng như
lúc ban đầu, nhưng đáy mắt lại run rẩy nhỏ đến mức khó phát hiện.
“Nàng sẽ đòi ngươi hôn môi, sẽ chủ
động đến ôm ngươi, sẽ ngậm lấy môi ngươi, mút vành tai ngươi, sẽ quàng lấy
cổ ngươi thỏ thẻ bên tai, hỏi đêm nay ngươi có thể mơ thấy nàng không, hỏi
lúc ngươi nhớ về nàng có cứng không, tuổi trẻ khí thịnh như vậy, sẽ bò dậy
tắm nước lạnh hay là sẽ đưa lưng ra ngoài nắm chặt thành giường, không kìm
nén được tiếng thở dốc gọi tên nàng…”
Tâm ma đột nhiên nghiêng người, đao
quang hung hăng như muốn chém nó làm đôi, giọng Nguyên Cảnh Thước ẩn chứa
tức giận muốn giết người trước nay chưa từng có: “Ngươi chán sống
rồi!!”
“Bị ta nói trúng rồi nên chột dạ hả?
Tức giận à?”
Tâm ma cười: “Ngươi thích nàng, có dục
vọng với nàng, đây là bản năng, có gì không thể nhận? Ngươi vẫn không muốn
chấp nhận bản thân, không muốn chấp nhận dục vọng của ngươi, không muốn
chấp nhận trách nhiệm của mình, kể cả những cám dỗ nhất định phải trải
qua trên đời nữa. Ngươi luôn muốn tách khỏi chúng, ngươi chỉ muốn nhìn
thấy một phần, còn đối với phần còn lại thì tránh như tránh tà, nhưng đây
lại là chỗ yếu ớt nhất của ngươi.”
“Có rất nhiều nữ nhân thích ngươi thì
đã sao đâu, ngươi thích thì chấp nhận, còn không thích thì thản nhiên đối
mặt. Vì sao các nàng không làm phiền tới cuộc sống của ngươi mà ngươi
lại phải tránh né, vì thế mà người cáu kỉnh không vui cũng là ngươi?”
Thậm chí nó còn bắt chước y hệt
dáng vẻ dạy dỗ người khác của nàng: “Yêu thích một cô nương thì sao
đâu, cứ chủ động theo đuổi, hợp thì đến không hợp thì đi, nếu như thật sự
thích tới mức không bỏ được thì phải cố gắng trở nên mạnh hơn, mạnh đến
mức có thể chiếm hữu nàng, làm nàng không thể từ chối, mạnh đến mức trở
thành lựa chọn duy nhất của nàng!”
“Còn vận mệnh của ngươi thì càng không
cần cảm thấy nhục nhã khi khuất phục nó, không cần phải cố tình chống
đối nó giống như trẻ con, ngươi phải học cách chấp nhận nó, học cách lợi
dụng nó, biến nó thành sức mạnh của ngươi, để ngươi trưởng thành, để
ngươi càng trở nên mạnh hơn, để tới một ngày thật sự có tư cách chống lại
nó, thậm chí, xoay chuyển nó!”
Nguyên Cảnh Thước âm thầm chấn động,
ngay giây tiếp theo đã bổ đao qua: “Ăn nói lung tung!”
“Ta có ăn nói lung tung hay không,
trong lòng ngươi biết rõ.”
Tâm ma nhẹ nhàng tránh được, cười nói:
“Đừng chém, bao ngày qua mà ngươi vẫn chưa bỏ cuộc ư? Ta nói rồi, ngươi
vẫn chưa nhìn thấu bản thân, ngươi của bây giờ không thể vượt qua ta
được đâu.”
Nguyên Cảnh Thước lạnh mặt, thu đao vào
vỏ xoay người bỏ đi.
“Nàng dạy ngươi làm người tốt, điều
này không sai, nhưng chắc chắn nàng cũng hiểu, một người có thể đứng
trên tất cả mọi người, khởi động thiên đạo, trở thành bá chủ một phương
thì chắc chắn không phải một người tốt đơn thuần.”
Nguyên Cảnh Thước nghe thấy nó thở dài:
“Tư đức và đời sống văn nhã của Đế vương không thể so bì được chiến tích hiển
hách ngoạn mục. Mà ngươi lại chẳng phải phải một người hoàn mỹ không tì vết,
không cần trói buộc mình bằng khuôn khổ thánh nhân. Nhận ra bản thân,
chấp nhận nó, đôi khi thuận theo và phóng túng… cũng không phải chuyện
đáng xấu hổ gì.”
“Cho nên ta mới nói ngươi buồn cười!”
Nguyên Cảnh Thước đột nhiên quay lại,
cười mỉa: “Sao ta phải phóng túng? Bây giờ ta đang sống rất tốt, cần gì
có đó, không gì trói buộc, có điên mới tự rước phiền phức vào
người!”
Tâm ma yên lặng nhìn Nguyên Cảnh
Thước: “Vì bây giờ ngươi có thứ mà ngươi không có được, ví dụ như nàng.”
“Ai nói ta không có được.”
Hắn ta hất cằm, ánh mắt dâng trào khí
phách thiếu niên: “Ta mạnh hơn bất cứ ai, ta sẽ cho nàng những thứ tốt
nhất, sẽ dâng trái tim mình cho nàng, một năm, hai năm, mười năm, trăm năm,
cho dù nàng là tảng đá thì rồi ta cũng sẽ sưởi ấm được nàng!”
Hắn ta sẽ đi con đường của mình, tin
chắc rằng chỉ cần đi trên con đường đó, dùng chân thành, dùng máu đỏ tranh
đấu hết mình, cô nương hắn ta yêu, sự nghiệp hắn ta muốn hoàn thành, đều
sẽ có được!
Tâm ma chỉ nói: “Ngươi sai rồi, ngươi
không có được đâu.”
Nguyên Cảnh Thước không thèm dây dưa
với nó nữa, quay lưng bỏ đi.
“Bây giờ ta nói ngươi không tin, vậy
cứ chờ đến khi ngươi phát hiện mình thất bại đi.”
Tâm ma c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.