Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 68: Quyển 3 - Sóng gió ở Yến Châu (26) – Chuyện về sư phụ


10 tháng

trướctiếp

Cương phong tại Vạn Nhận kiếm các chưa từng thay đổi.

Giang Vô Nhai đứng trên đỉnh Kỳ Sơn, phóng tầm mắt nhìn về đỉnh Vô Tình ở xa xa, một tầng bình chướng trắng xóa như lớp kén mỏng bao trùm cả đỉnh Vô Tình, người khác chỉ thấy được ánh sáng trắng chói mắt, còn đồng tử của Giang Vô Nhai thì lại phản chiếu ra luồng ma khí cuồn cuộn ngập trời bị ánh sáng trắng kia giam cầm.

“... Sư huynh.”

Khuyết Đạo Tử nhìn nam nhân trầm mặc trước mặt, ngập ngừng gọi khẽ một tiếng.

Giang Vô Nhai mở to mắt, như thể vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng cũ, hắn quay đầu cười với ông ta: “Đệ nhìn đệ ấy đi kìa, chẳng nói chẳng rằng đã bịt kín đỉnh Vô Tình lại, đuổi ta khỏi nhà rồi.”

Khuyết Đạo Tử chợt cảm thấy đáy lòng khó chịu tột độ.

Ông ta đã không còn nhỏ nữa, ông ta đã là Chưởng môn kiếm các, Nguyên Anh hậu kỳ, dạy ra được hai đệ tử cực kỳ nổi danh, là người đủ để có đồ tôn rồi. Nhưng giờ khắc này, ông ta rất muốn trở lại thời còn trẻ, lúc bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập thì ôm chân Giang Vô Nhai khóc trời khóc đất.

Khi đó ông ta còn có thể khóc, có thể khóc tới mức nhẹ lòng thì thôi. Ông ta có thể nức nở nói rằng: ‘Sư huynh đừng cười! Huynh cười làm sư đệ đau lòng lắm.’

Ông ta còn có thể nói: ‘Sư đệ thương huynh, sư đệ muốn huynh sống tốt hơn’; Ông ta còn có thể vỗ ngực hứa hẹn: ‘Sư huynh, ai dám ức hiếp huynh thì cứ chờ đấy, khi nào chúng đệ trưởng thành, trở nên lợi hại rồi, chúng đệ sẽ cùng xông lên, xem có đánh chết hắn không!’

Nhưng ông ta không bao giờ có thể khóc được như vậy nữa.

Bởi vì ông ta đã trở thành Chưởng môn Khuyết Đạo Tử, ông ta cần phải gánh vác kiếm các; Bởi vì kẻ ức hiếp Giang Vô Nhai là ông trời, là thứ họ không bao giờ đánh chết được; Bởi vì Giang sư huynh của ông ta, Đại sư huynh tốt nhất của tốt nhất của họ, đến cuối cùng vẫn không thể sống tốt, cả đời cũng không tốt được.

Không cười thì có thể thế nào đây? Chẳng lẽ bảo Giang Vô Nhai đi khóc ư? Đi nổi điên, đi gào khóc, khóc trời cao bất công? Khóc vận mệnh trêu cợt ư!

Trên đời này ai cũng có thể khóc, riêng Giang Vô Nhai thì không.

Bởi vì hắn là Giang Vô Nhai, là Vô Tình kiếm chủ thế hệ này, bởi vì ngày hôm đó, hắn cam nguyện tự tay gánh vác số mệnh.

Khuyết Đạo Tử nghiêng người dụi mắt, cười nói: “Sợ cái gì, lát nữa tới đỉnh Bất Tri với đệ, đúng lúc bọn đệ tử trong nhà đều ra ngoài hết rồi, huynh đệ chúng ta có thể uống say khướt luôn!”

Giang Vô Nhai khoát tay, thu hồi ánh mắt, rồi lại nghĩ tới điều gì đó: “Bọn nó tới đâu lịch luyện?”

“Tới Phạm Thiên tìm tịnh thổ*, đi độ hóa kiếm hồn.”

(*: Là một thế giới thanh khiết không hề bị ô nhiễm, nơi các vị thần Phật trú ngụ)

Khuyết Đạo Tử suy nghĩ rất thoáng: “Tịnh thổ vẫn chỉ là truyền thuyết, đệ cũng không biết liệu có tìm được không. Nhưng cho bọn nó ra ngoài lịch luyện, mở mang kiến thức cũng tốt mà?”

“À, hồi trước Tiểu Cung còn truyền tin cho đệ, nói họ được châu phủ Yến Châu mời, có lẽ sẽ vòng qua Kim Đô của Yến Châu xem đại điển trảm yêu gì đó.”

Nói xong, Khuyết Đạo Tử lấy phù truyền tin ra muốn liên hệ Cung trưởng lão, phù truyền tin xám trắng không chút dao động, ông ta bất đắc dĩ: “Xem đi, phù truyền tin Nguyên Anh cũng không tới được, chắc là vào bí cảnh Phạm Thiên rồi, bên kia có kết giới, đã mất liên lạc từ hơn một tuần trước, chỉ đành chờ họ ra ngoài rồi nghe ngóng tình hình sau.”

Giới Thương Lan quá lớn, một người lạc trong tứ hải cửu châu thì chẳng khác nào một giọt nước rơi vào biển rộng. Khác với các dòng họ châu phủ thế tục ở cửu châu bị giới nhân gian ảnh hưởng rất nhiều, phần lớn đại tông môn trong tam sơn cửu môn đều giữ quan niệm xuất thế. Ở cửu châu này cũng chỉ có Bắc Thần pháp tông là bị ảnh hưởng hơi nặng, thêm cả Huyền Thiên tông cố chấp đến chết cũng không đổi, mấy năm nay luôn muốn phát triển thế lực thế tục để phân cao thấp với Bắc Thần pháp tông. Còn Vạn Nhận kiếm các chính là trạng thái xuất thế vạn năm không thay đổi. Dù sao khi cửu châu xuất hiện tai nạn và rắc rối lớn thì kiểu gì cũng có người chủ động tìm tới kiếm các thôi, còn những lúc khác thì họ đều thoải mái thản nhiên không để ý đến chuyện bên ngoài, tự mình ở kiếm các chơi một mình.

Đâu thể trông cậy một đám kiếm tu đi làm quan hệ xã giao gì được? Còn về chuyện kiếm tiền và bồi dưỡng tiểu đệ... ha ha, đánh nhau không sướng tay hay gối kiếm ngủ không ngon? Đừng chơi mấy trò lằng nhằng kia, kiếm tu không dùng đầu óc đâu!

Sống với thái độ như vậy đương nhiên là rất sướng và rất thoải mái rồi, nhưng như vậy cũng kh

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp