Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 67: Quyển 3 - Sóng gió ở Yến Châu (25)


11 tháng

trướctiếp

Lâm Nhiên mài móng vuốt.

“Ngươi đừng tưởng ta ít đọc sách thì có thể lừa ta!” Lâm Nhiên đưa ra nghi ngờ từ tận linh hồn: “Bọn ta đều là nữ thì sao nàng ta có thể mang thai giả chứ!”

Thiên Nhất cười khẩy, ngươi là nữ thì không có vấn đề gì, nhưng nó có phải là con gái hay không thì còn chưa chắc đâu.

“Hơn nữa mang thai giả là mang thai giả, vừa nghe đã biết không phải mang thai thật.”

Lâm Nhiên lẩm bẩm: “Quả nhiên giới tu chân không giống bình thường, mọi người đều phóng khoáng quá nhỉ, ngay cả con thỏ cũng bụng đói ăn quàng, vừa thích con trai vừa làm chuyện xấu hổ trong vòng tay cô gái khác…”

Thiên Nhất quả thực bái phục cái đầu ngốc nghếch của nàng, không khác gì cái chày gỗ: “Bây giờ ngươi còn ở đó dong dài cái gì? Ai cần biết nó mang thai thật hay không, nó cứ cọ xát trong lòng ngươi như thế ngươi không thấy ngượng nghịu hả? Mau đẩy nó ra đi!”

Đương nhiên Lâm Nhiên ngượng chứ.

Nàng muốn đẩy Tiểu Nguyệt ra, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào vai Tiểu Nguyệt thì nàng ta lập tức thở hổn hển cực kỳ dữ dội, khiến Lâm Nhiên sợ đến mức tay run lên.

Nàng lại muốn đứng dậy để Tiểu Nguyệt rớt xuống, nhưng nàng ta lại vươn tay ôm lấy cổ nàng theo phản xạ, vừa thở dốc vừa định tựa vào lòng nàng… nhưng thất bại.

Lúc này Lâm Nhiên mới phát hiện chẳng những bộ ngực của con thỏ ác độc này bị thu nhỏ, mà không biết từ khi nào ngay cả chiều cao cũng cao hơn hẳn, còn cao hơn nàng một chút.

Cọ ngực thất bại, Tiểu Nguyệt trực tiếp dán lên gò má của nàng. Sắc mặt Lâm Nhiên biến thành [Ông cụ xem di động trong tàu điện ngầm.jpg], cứ như chủ nhân gầy yếu bị con chó cỡ lớn nhiệt tình đòi ôm, gian nan ngửa ra đằng sau: “Đừng đừng đừng, ngươi bình tĩnh lại đi, ngươi… ngươi còn thế nữa là ta sẽ động thủ đấy nhé.”

Tiểu Nguyệt vẫn cứ thở dốc liên tục, hốc mắt đỏ bừng, ngay cả đồng tử cũng tan rã, vừa kề sát mặt nàng vừa thều thào: “Sờ ta đi, sờ ta đi, Nhiên tỷ tỷ, ta van tỷ đấy, Tiểu Nguyệt thật sự rất khó chịu…”

Tiếng “Nhiên tỷ tỷ” này lại khiến Lâm Nhiên nhớ tới Hề Tân.

Phải công nhận là nàng hơi gửi gắm tình cảm này vào Tiểu Nguyệt.

Đương nhiên hai người không giống nhau. A Tân nhà nàng sẽ không bao giờ cúi đầu, đó là đứa trẻ kiêu ngạo cho dù làm nũng cũng phải ngẩng cao cằm, dù phải chết cũng nhất định sẽ ngọc nát đá tan. Nhưng trên người Tiểu Nguyệt có một số đặc tính rất giống đệ ấy, là loại khí chất cố chấp, lạnh lẽo, thậm chí còn thỉnh thoảng tràn ra sự tuyệt vọng và không cam lòng từ tận xương tủy, khiến nàng thấy hơi không đành lòng.

Lâm Nhiên trải qua nhiều thế giới như thế, con gái luôn sẽ sống vất vả hơn con trai một chút, thế nên đối mặt với con gái, nàng vẫn luôn không nhịn được mà dễ mềm lòng hơn.

Nếu là con trai thì Lâm Nhiên đã sớm hất ra, nhưng là một cô nương gầy yếu đỏ vành mắt đáng thương van xin mình, khiến bàn tay Lâm Nhiên hơi tê dại.

Do dự một lát, Lâm Nhiên vỗ nhẹ nhẹ lên lưng Tiểu Nguyệt. Sống lưng Tiểu Nguyệt tức khắc cứng ngắc, không ngừng rúc vào người nàng, phát ra tiếng thì thào như khóc lóc: “Mạnh chút nữa đi, cầu xin Nhiên tỷ tỷ đấy, mạnh hơn nữa đi…”

Lâm Nhiên: “…”

“Không phải chứ, ta chỉ vỗ nhẹ thôi, ngươi đừng nói theo cái kiểu khiến người ta hiểu lầm thế.” Lâm Nhiên đổ mồ hôi lạnh: “Thôi ngươi bớt nói đi, đừng lên tiếng, dạo này xét duyệt rất nghiêm ngặt, ngươi làm vậy nguy hiểm lắm đấy.”

Thiên Nhất: “…” Vãi cả chưởng, quan trọng là xét duyệt nghiêm ngặt à? Sớm muộn gì cái đầu gỗ nhà ngươi cũng sẽ bị người ta lừa gạt!

Tiểu Nguyệt đã không còn tỉnh táo nữa, vừa kêu tên nàng vừa kéo quần áo nàng. Lâm Nhiên sụp đổ tan nát, không thể không ngồi vào bên giường để chừa tay ra, một tay giữ cổ áo một tay vỗ mạnh lên lưng Tiểu Nguyệt, lớn tiếng kêu lên: “Ngươi bình tĩnh lại đi! Kiên trì được là thắng! Cố gắng chịu đựng rồi sẽ qua!”

Trong lúc nửa tỉnh nửa say, Nguyên Cảnh Thước nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng khóc nỉ non trộn lẫn với tiếng kêu sụp đổ hiếm thấy của Lâm Nhiên.

Cặp lông mày rậm của Nguyên Cảnh Thước nhíu lại theo phản xạ trong lúc ngủ mơ, hắn ta cố gắng mở mắt ra, hoảng hốt nghiêng đầu, sau đó thấy Lâm Nhiên ngồi bên giường cùng với… Tiểu Nguyệt đang quấn quýt trong lòng nàng.

Nguyên Cảnh Thước ngơ ngẩn nhìn các nàng, cứng ngắc mất mấy giây.

Men rượu làm tê liệt dây thần kinh, thế nên sau khi say rượu phản ứng sẽ chậm chạp. Khi ánh mắt truyền hình ảnh này về não bộ đã là mấy giây sau, bộ não mới truyền đạt mệnh lệnh cho thân thể.

Nguyên Cảnh Thước lập tức đỏ mắt.

“Ngươi dám?!”

Nguyên Cảnh Thước ngồi dậy, hung ác vỗ một chưởng đánh về phía Tiểu Nguyệt, rống lên: “Cút ra!”

Trong lúc vừa kinh ngạc vừa cáu giận, một chưởng của hắn ta không hề nương tay, có thể đánh Tiểu Nguyệt bay ra ngoài. Sát ý đáng sợ bao trùm trên đầu, cả người Tiểu Nguyệt cứng đờ theo phản xạ, hoàn toàn không có sức lực để trốn tránh. Nhưng Lâm Nhiên thì lại phản ứng kịp thời, kéo Tiểu Nguyệt tránh thoát: “Ngươi đừng đụng vào nàng ta…”

Đôi mắt Nguyên Cảnh Thước hoàn toàn đỏ ngầu: “Ngươi còn che chở cho nàng ta hả?!”

Lâm Nhiên rống lại: “… Coi chừng nàng ta mang thai một ổ thỏ con cho ngươi đấy!”

Nguyên Cảnh Thước: “…?”

“Ai biết loài thỏ của giới tu chân có công năng đặc thù gì chứ.”

Lâm Nhiên đổ mồ hôi lạnh đầy đầu: “Ta từng nghe sư phụ kể rằng, rất nhiều yêu quái bởi vì không tìm thấy đạo lữ, lâm vào tình trạng sắp tuyệt chủng nên bị bắt bước lên con đường sinh sản đơn tính. Ta thấy nàng ta kiểu này cũng rất nguy hiểm, ngươi đừng chạm vào nàng ta, ai mà biết được mấy con thỏ này có thế không.”

Nguyên Cảnh Thước: “…”

Thiên Nhất nghi ngờ: “Giang Vô Nhai còn từng nói cho ngươi biết chuyện này á?”

Lâm Nhiên: “Không thì sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng sư phụ của ta là loại sư phụ chính trực gì chắc?”

Thiên Nhất: “… Sư phụ của ngươi mà còn không chính trực hả?” Thế thì trên đời này còn tồn tại người chính trực không?!

“Cũng không phải là không chính trực.”

Lâm Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngươi đừng thấy sư phụ như thế mà hiểu lầm, thực ra sư phụ trẻ con lắm.”

Thiên Nhất: … Khen Giang Vô Nhai trẻ con?! Mẹ nó, các ngươi là sư đồ ruột, không phải cha con ruột đâu mà đeo tám trăm lớp filter để nhìn nhau kiểu đó!

Bị Lâm Nhiên chặn họng, cơn tức của Nguyên Cảnh Thước cứ thế bị mắc nghẹn trong bụng, nghẹn đến mức mạch máu trên thái dương co giật.

Lâm Nhiên nhất thời không rảnh bận tâm tới hắn. Nàng cúi đầu, thấy Tiểu Nguyệt nằm trong lòng mình không biết từ khi nào đã yên tĩnh lại.

Nàng ta chảy rất nhiều mồ hôi, toàn thân ướt sũng, mềm nhũn người tựa vào lòng nàng, gò má ửng hồng, con ngươi tan rã mất tiêu cự, thỉnh thoảng còn kìm nén không được mà khẽ run lên, cả người tỏa ra mùi trái cây chín rục… Lâm Nhiên càng nhìn càng thấy kỳ cục, nàng hỏi Thiên Nhất: “Sao ta thấy dáng vẻ này cứ kỳ kỳ làm sao ấy?”

“Kỳ chỗ nào? Đây không phải là chuyện thường thấy ở thế giới Hải Đường hả?” Thiên Nhất nói dối như cuội: “Ngẫm lại cái giường lớn rộng năm trăm mét phong cách Bắc Âu, ngẫm lại hậu cung tám trăm mỹ nữ của tổng tài bá đạo, ngẫm lại các nam chính trong truyện nữ chính Mary Sue tề tựu trên một giường đi, như ngươi đã là cái đinh gì? Chẳng là cái đinh gì hết! Thuần khiết đến mức không đáng nhắc đến!”

Lâm Nhiên bị ngủ… À nhầm, bị thuy�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp