Lâm Nhiên cảm thấy không phải nàng
không biết uống rượu, mà là rượu này có vấn đề.
Nhìn màu sắc trong veo như vậy, chai
rượu lại tinh xảo đáng yêu, lúc uống vào hương vị cũng rất êm dịu... sao nàng say
ngay được thế?
Khi Lâm Nhiên gục xuống, những giọt
nước mắt hoang mang cũng rơi theo.
“Lừa đảo.”
Lâm Nhiên tủi thân nói: “Đã nói là rượu
hoa đào cơ mà, rượu hoa đào làm sao có thể say được?”
Nguyên Cảnh Thước phải tóm lấy cánh tay
nàng thì nàng mới không bị úp thẳng mặt xuống bàn, nghe thấy mấy câu lầm bầm
của nàng, hắn ta tức đến nỗi gân xanh thái dương giật giật.
“Đứng dậy!”
Nguyên Cảnh Thước lạnh lùng kéo nàng
dậy, lúc đang định mắng thì lại im bặt.
Nàng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn ta.
Nguyên Cảnh Thước nhìn chằm chằm đôi gò
má trắng như ngọc dần dần ửng hồng, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe, đôi mắt luôn
trong veo kia giờ đây lại bị bao phủ bởi một lớp sương mù, nàng cố gắng mở mắt
ra, nhưng sương mù càng lúc càng dày đặc.
Nguyên Cảnh Thước gần như có thể tưởng
tượng ra được nếu như lớp sương này mù tan đi, nhất định sẽ có giọt nước trong
suốt chảy ra, vừa vô lực lại vừa lạnh lẽo nhỏ vào mu bàn tay hắn ta…
Nguyên Cảnh Thước biết mình nên dời mắt
đi, nhưng hắn ta lại không cử động được, đôi mắt như có ý thức của mình, chỉ có
thể nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.
Nàng bỗng nhiên run lên một cái, hàng
lông mi như cánh bướm run nhè nhè, một giọt nước mắt như giọt sương trên cánh
hoa lê rơi khỏi khóe mắt nàng, vết nước chảy qua gò má, nhòa đi lớp phấn hồng,
nhưng ánh mắt nàng vẫn mê man nhìn hắn ta, đơn thuần vô tội như một đứa trẻ.
Cho tới một trăm năm, một nghìn năm,
rồi suốt cả một đời, Nguyên Cảnh Thước cũng không quên được cảnh này.
Đó là cảnh sắc mùa xuân đẹp nhất mà hắn
ta từng thấy.
Trong phòng không ai nói câu nào, dường
như ngay cả tiếng hô hấp cũng tan biến.
Cho tới khi Vân Trường Thanh ho một
tiếng, giọng nói hơi khàn khàn: “Lâm sư muội say rồi.”
Lâm Nhiên hốt hoảng nghe thấy có người
gọi tên mình, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhưng Nguyên Cảnh Thước lại
bỗng dưng ấn gáy nàng, hơi thô bạo đè đầu nàng lên vai mình.
Đầu của Lâm Nhiên đụng phải xương bả
vai rắn chắc của nam nhân, nàng kêu khẽ một tiếng, muốn giãy giụa, nhưng Nguyên
Cảnh Thước lại đè chặt gáy nàng, che mặt nàng vô cùng kín kẽ.
Hắn ta khẽ “ừm” một tiếng coi như trả
lời câu nói của Vân Trường Thanh, tay đặt lên đầu Lâm Nhiên, mím chặt môi, cảm
thấy có chút hoảng hốt.
“Để ta dìu Lâm Nhiên tỷ tỷ cho.”
Một giọng nói rụt rè vang lên, không
biết Tiểu Nguyệt đã đi tới từ lúc nào, nàng ta quỳ ở một bên, đầu gối đè lên
góc áo của Lâm Nhiên, cơ thể nghiêng về phía trước, ngực gần như chạm vào lưng
nàng.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào những sợi
tóc mai rối bời và khuôn mặt nghiêng trắng nõn của Lâm Nhiên, trong mắt hiện
lên tia sáng kỳ lạ, lẩm bẩm không rõ ràng: “Ta sẽ chăm sóc cho Nhiên tỷ tỷ,
Nhiên tỷ tỷ say rồi, ta rất giỏi chăm sóc cho người khác…”
Nguyên Cảnh Thước lạnh lùng nhìn nàng
ta, cảm nhận được sự cảnh cáo trong mắt nam nhân, nàng ta khó khăn dời mắt đi,
lùi ra sau, cúi đầu đáng thương quỳ ở đó.
“Không cần.”
Nguyên Cảnh Thước kéo Lâm Nhiên về phía
mình, nói từng chữ một: “Cách nàng xa chút đi.”
Tiểu Nguyệt cúi đầu xuống, hơi thở gấp
gáp không thể kiềm chế được bỗng khựng lại, trong mắt nàng ta hiện lên vẻ hung
ác.
Vân Trường Thanh nhớ tới chút thảng
thốt vừa rồi của mình thì cảm thấy hơi xấu hổ, hắn ta khụ khụ mấy tiếng mới
nói: “Để ta gọi thị nữ đưa ít thuốc giải rượu tới.”
Nguyên Cảnh Thước gật đầu, vừa định cao
giọng gọi thì bình phong chợt có tiếng gõ nhẹ, giọng nói dịu dàng quyến rũ như
Dạ Oanh của nữ nhân truyền vào: “Các vị khách quý tìm Tam Nương sao?”
Vân Trường Thanh khựng lại, Nguyên Cản ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.