Nguyên Cảnh Thước khoác áo, cầm đao đi
ra ngoài.
Trời còn chưa sáng, hắn ta vừa bước qua
ngưỡng cửa đã thấy Tiểu Nguyệt múc nước trong sân.
Nàng ta xách thùng nước, cô độc đứng
cạnh giếng, vừa nhìn đã khiến người ta thấy thương tiếc.
Nhưng Nguyên Cảnh Thước lại phát hiện
động tác của nàng ta rất tùy tiện, gánh thùng nước cứ loạng chà loạng choạng,
ánh mắt luôn liếc về một hướng.
Hắn ta theo đó nhìn qua, nhìn thấy căn
phòng bên cạnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có cánh cửa hơi mở ra. Có lẽ chủ nhân
trước khi ngủ không đóng cửa kỹ, bị gió thổi mở.
Nguyên Cảnh Thước đi qua, từ khe cửa,
hắn ta nhìn thấy chiếc giường bên trong, trên giường có một cục tròn cuộn trong
chăn, cứ như một cái kén khổng lồ tròn vo, chỉ lộ ra cái gáy đen nhánh về phía
hắn ta, rõ ràng không phải là dáng vẻ cực khổ tĩnh tọa tu luyện xuyên đêm.
Nguyên Cảnh Thước đỡ khung cửa, xoa
huyệt thái dương, cuối cùng nhẹ nhàng đóng cửa lại, để mặc nàng ngáy khò khò.
Sau khi đóng cửa xong, hắn ta quay
người đi về phía Tiểu Nguyệt.
Lúc này Tiểu Nguyệt đã thu lại ánh mắt
đang nhìn lén, nàng ta bày ra dáng vẻ nghiêm túc múc nước, nhưng Nguyên Cảnh
Thước không quên được ánh mắt vừa rồi của nàng ta.
Tham lam, sền sệt, hôi hám, như đôi mắt
mục nát chui ra từ vũng lầy, không có chút gì liên quan tới hai từ “xán lạn”.
Chợt có một cánh tay bỗng nhiên kéo
thùng nước lại, Tiểu Nguyệt như bị dọa giật mình, sợ hãi ngẩng đầu lên: “…
Nguyên đại ca.”
“Ta chỉ nói một lần thôi.”
Nguyên Cảnh Thước cúi người, nhìn chằm
chằm mắt nàng ta: “Tránh xa nàng ấy ra, hiểu chưa?”
Tiểu Nguyệt ngẩn người, cắn môi, khóe
mắt rưng rưng: “Nguyên đại ca, có phải huynh hiểu lầm gì không? Ta với Nhiên tỷ
tỷ…”
“Ta không cần ngươi giải thích, ta có
mắt, có thể nhìn thấy rõ.”
Ánh mắt Nguyên Cảnh Thước lạnh lẽo như
đao: “Tiểu Nguyệt, đừng để ta thấy ngươi dùng ánh mắt ghê tởm kia nhìn nàng ấy
thêm lần nào nữa. Bây giờ ta không giết ngươi chứ không phải là không thể giết
ngươi, hiểu chưa?”
Tiểu Nguyệt nhìn rõ đường viền màu vàng
trong đáy mắt hắn ta, là uy hiếp và sát ý không thèm che giấu.
Đúng thế, ai cũng có thể giết nàng ta,
ai cũng dám uy hiếp nàng ta, ai cũng có thể chà đạp nàng ta.
Bởi vì nàng ta chỉ là một bán yêu, là
một con sâu dùng để câu cá, là một con kiến ti tiện, cho nên nàng ta đáng bị
chà đạp cả đời sao? Đáng bị giẫm dưới giày như bùn đất cát bụi sao!
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu chứ!
Dựa vào đây là số mạng của nàng ta ư!
Tiểu Nguyệt chấn động, cúi đầu như đang
sợ sệt, nhưng không ai nhìn thấy hận ý và không cam lòng đang lan rộng trong
đáy mắt nàng ta.
Phải, các ngươi cao quý vô ngần, các
ngươi có thể hô mưa gọi gió trêu đùa ta, chà đạp ta.
Rồi sẽ có một ngày, nhất định sẽ có một
ngày ta có thể… có thể…
Nguyên Cảnh Thước nhìn nàng ta cúi đầu
im lặng không nói gì, màu vàng lạnh lẽo trong mắt tản đi, vứt thùng nước vào
trong giếng, quay người rời khỏi.
Lúc thùng nước rơi xuống, bọt nước bắn
lên mặt Tiểu Nguyệt, nàng ta cúi đầu, một lúc lâu sau, khi ngẩng đầu lên, đáy
mắt nàng ta dày đặc hoa văn màu tím kỳ lạ, nhưng chỉ chốc lát đã tan biến.
Tiểu Nguyệt chậm rãi dùng mu bàn tay
lau đi vết nước trên mặt, nàng ta nhìn ngưỡng cửa trống không, trên mặt nở nụ
cười quái dị, ngâm nga một điệu nhạc, quay người tiếp tục xách thùng lên.
Nguyên Cảnh Thước dắt Tật Phong Mã lên
phố.
Yến Châu có lệnh cấm các tu sĩ bình
thường bay trên trời, Kim Đô chỉ cho phép các tu sĩ Nguyên Anh và đội xe dòng
chính của các gia tộc lớn có gia huy mới được phép bay trên trời, những người
khác chỉ có thể đi bộ hoặc cưỡi dị thú đi dưới đất.
Nguyên Cảnh Thước truyền một ít linh
lực vào lưng Tật Phong Mã, Tật Phong Mã sung sướng dùng móng cào đất, Nguyên
Cảnh Thước mặt lạnh như tiền kéo con ngựa ngốc đang sung sướng lại, nhảy lên
lưng nó, nó liền ngoan ngoãn chạy về phía trước.
Chạy hai canh giờ, con đường phía trước
trở nên rộng rãi, đình đài lầu các san sát nhau được thay thế bằng vùng đất
trống không rộng lớn, ở giữa có một tòa tháp đen như mực.
Nguyên Cảnh Thước dừng lại, ngẩng đầu
nhìn tòa tháp đen.
Tôi Tâm tháp, đệ nhất luyện cảnh ở Kim
Đô.
Một tầng là một lần tôi luyện trái tim,
sau khi qua mỗi tầng, tên người vượt qua tháp sẽ sáng lên ở tầng đó.
Nguyên Cảnh Thước nhìn từ dưới lên,
tầng một có nhiều tên nhất, tên dày đặc phát sáng như đom đóm, càng lên trên
thì tên càng ít dần, tên cũng được viết to hơn, sáng hơn, như vì sao sáng rực
được vây quanh.
Ánh mắt hắn ta quét qua từng tầng một,
cuối cùng nhìn lên đỉnh tháp khuất bóng trong tầng mây, hắn ta khựng lại một
chút rồi xuống ngựa.
Xung quanh tòa tháp đen rất đông người,
đều là những người rèn luyện từ khắp nơi đến để vượt Tôi Tâm tháp, phía trước
tòa tháp xếp thành một hàng dài, cách đó không xa có một hàng lều che nắng, bên
trong là các loại vật cưỡi cùng với dị thú hoặc là Luyện Khí hoặc là Trúc Cơ;
bên cạnh có một hàng kiến trúc mái bằng được trang trí càng thêm lộng lẫy xa
hoa, được chia thành các khu vực trải thảm rộng rãi và thoải mái, những chiếc
xe thú lộng lẫy có đính gia huy đỗ ở đó, còn có người chuyên đút cho dị thú kim
đan mạnh mẽ quý hiếm ăn.
Nguyên Cảnh Thước dẫn Tật Phong Mã tới
lều che nắng, xếp hàng một lúc mới tới lượt hắn ta, sau đó đưa linh thạch đã
chuẩn bị từ trước tới, quản sự còn chẳng ngẩng đầu, một tay chộp lấy linh
thạch, tay còn lại ném cho hắn ta một tấm thẻ gỗ thô sơ. Người đó cũng không
nói đi về phía nào, chỉ mất kiên nhẫn phất tay: “Người tiếp theo.”
Nguyên Cảnh Thước không nói gì, nhận
lấy thẻ gỗ, dựa theo số thứ tự của mấy gian vách ngăn đằng trước để tìm vị trí.
Đó là một nơi tít đằng sau, vách ngăn rất chật hẹp, Tật Phong Mã vừa đứng vào
gần như không thể xoay người.
Tật Phong Mã đứng trong vách ngăn chật
hẹp đó, mở to mắt nhìn hắn ta, kêu lên hai tiếng vô cùng tủi thân.
Nguyên Cảnh Thước mím môi, vỗ về cổ nó.
Lúc này, đối diện có một mùi hương lạ
truyền tới, Tật Phong Mã chợt trở nên nóng nảy, hí lên rướn cổ ra nhìn.
Nguyên Cảnh Thước nhìn qua, lúc này mới
nhận ra vị trí này tình cờ nằm bên cạnh lều che nắng, đối diện nơi đó là một
tòa kiến trúc mái bằng, mà đối diện với vách tường dày cao bằng nửa người là
một vách ngăn lót thảm nhung rộng rãi, ở đó có một con dị thú trông vừa giống
sư tử lại vừa giống thỏ, hai tai nó vừa dài vừa nhọn, trên đỉnh đầu có một vòm
lông sặc sỡ như đuôi chim công, cả người tản ra uy áp dày đặc của dị thú Kim
Đan trung kỳ.
Lúc này nó đang lười biếng nhai thứ gì
đó, có vẻ như ăn rất ngon lành, nên cái đuôi thô to cứ vung vẩy không ngừng.
Nguyên Cảnh Thước ngẩng đầu, nhìn thấy
có một thanh niên mang khuôn mặt non nớt bước đôi chân dài qua hàng rào, thỉnh
thoảng lại vứt quả màu đỏ vào trong miệng dị thú, thấy ánh mắt của hắn ta,
thanh niên mới hờ hững nhìn lại.
“Chà, là ngươi à.”
Thanh niên nhớ lại: “Ngươi là… oắt con
hôm đó đi cùng Thiếu chủ Vân gia.”
“Vinh tiền bối.”
Nguyên Cảnh Thước không quan tâm xưng
hô khinh thường kia, hắn ta chắp tay, quay người dắt Tật Phong Mã đang lưu
luyến nhìn chằm chằm vào quả màu đỏ trong tay Vinh Hàn.
“Khá đấy nhóc con.”
Vinh Hàn thấy hắn ta không hề tỏ ra
giận dữ hay không cam lòng vì bị sỉ nhục, cũng không bắt quàng làm họ, vẻ mặt
rất bình tĩnh, vừa gọi hắn ta “tiền bối” vừa làm việc của mình, khiến người ta
không tìm ra chút sơ hở nào, không xu nịnh cũng không kiêu ngạo.
Vinh Hàn đánh giá hắn ta khá cao: Oắt
con này ngông cuồng cao ngạo, nhưng lại rất bình tĩnh, hai loại khí chất tương
phản kỳ lạ này lại hợp đến bất ngờ ở trên người hắn ta, rất ra dáng một người
xuất sắc.
Vinh Hàn đánh giá lại hắn ta, trước đây
không chú ý, chỉ coi hắn ta là một Kim Đan sơ kỳ bình thường, bây giờ mới phát
hiện hắn ta đúng chỉ là một oắt con thôi, chắc mới ba mươi tuổi nhỉ? Không,
không… tầm hai mươi, thế mà đã Kim Đan rồi?!
Hai mươi tuổi đã kết Kim Đan?!
Vinh Hàn nuốt nước bọ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.