Vì di chứng lần này, Nguyên Cảnh Thước nghỉ ngơi hơn nửa tháng mới hấp thu hết tất cả linh khí tràn ra từ cấm chế.

So với dự tính của Lâm Nhiên thì tốc độ này của hắn ta đã nhanh hơn nhiều. Nàng cứ tưởng kiểu gì hắn ta cũng phải cần hai ba tháng, nhưng nàng đã coi thường thực lực của Long Ngạo Thiên rồi.

Lâm Nhiên gõ cửa bước vào, Nguyên Cảnh Thước đang ngồi uống rượu bên giường. Hắn ta chỉ mặc áo lót, một tay gác lên đầu gối, đôi chân dài duỗi thẳng, giày bị đá tới cạnh bàn, dáng vẻ phách lối như thể căn phòng này sắp không chứa nổi hắn ta nữa vậy.

“Chẳng phải ngươi đang khó chịu trong người vì bị sốt ư, sao còn uống rượu?”

Lúc trước Nguyên Cảnh Thước sốt rất cao, nhiệt độ trên người hắn ta thiêu cháy cả quần áo, hiện giờ khó khăn lắm mới giảm nhiệt được.

Nguyên Cảnh Thước uể oải nói: “Ta đã khỏi rồi.”

Lâm Nhiên coi như không nghe thấy, nàng xòe tay về phía hắn ta, cong ngón tay lại rồi ngoắc ngoắc .

Nguyên Cảnh Thước im lặng một lát, sau đó ngửa đầu nốc một ngụm rượu lớn rồi đặt bình rượu vào lòng bàn tay nàng.

Lâm Nhiên: “… Lần nào cũng thế, ngươi có thấy ấu trĩ không hả.”

Nguyên Cảnh Thước lau giọt rượu bên khóe môi, nhếch miệng cười khoe hàm răng trắng sáng.

Lâm Nhiên im lặng đặt bình rượu xuống, ném áo khoác ngoài trên giá cho hắn ta: “Ngươi mặc quần áo vào đi, lát nữa Vân sư huynh tới thăm ngươi đấy, ăn mặc xuề xòa lôi thôi chẳng ra thể thống gì cả.”

Nguyên Cảnh Thước lười nhác mặc áo khoác vào, nghe nàng huyên thuyên không ngừng, bỗng nhiên hắn cười khẩy một tiếng: “Ngươi làm mẹ của ông đây đến nghiện rồi.”

Lâm Nhiên cạn lời: “Ngươi nói gì đó êm tai chút được không?”

Nguyên Cảnh Thước chẳng nói gì, hắn ta chỉ đứng dậy cất bước đi tới trước mặt nàng, chầm chậm cúi xuống.

Lâm Nhiên lùi về sau, hai mắt dần trở nên cảnh giác: “Sao nào? Bây giờ cũng biết đánh người rồi à?”

Nguyên Cảnh Thước chống tay ở hai bên người nàng, cúi đầu càng lúc càng thấp, thấp đến mức gần như kề sát vào mặt nàng. Hắn ta nhìn nàng, miệng cười nhưng mắt không cười, từ từ giơ tay ra sau eo nàng… rút một cái dây thắt lưng ra.

“Ngươi cản đường ta.”

Hắn ta chậm rãi đeo thắt lưng, liếc nàng một cái thật kỹ rồi quay người ung dung đi ra ngoài.

“??” Lâm Nhiên hoang mang nhìn bóng lưng của hắn ta, hắn ta phát sốt mấy ngày nên đầu hỏng luôn rồi à?!

Nguyên Cảnh Thước bước ra khỏi cửa, vừa ngẩng đầu lên thì thỏ yêu mặc áo hồng nhạt đã nhẹ nhàng đi tới, trong mắt nàng ta chợt thoáng vẻ lạ thường, nhưng thoáng cái đã đổi thành nét cười ngọt ngào: “Nguyên đại ca, cuối cùng huynh cũng ra ngoài rồi! Huynh đã khỏe lại rồi sao?”

Nguyên Cảnh Thước “ừ” một tiếng.

“Thế thì tốt quá!” Tiểu Nguyệt cười rạng rỡ: “Tiểu Nguyệt lo lắng chết mất… Ôi, ta phải mau chóng báo tin tốt này cho Nhiên tỷ tỷ…”

Nàng ta hào hứng đi ngang qua người hắn ta, nhưng lại bị một cánh tay vững vàng cản lại.

“Ta còn nhớ khi đó ở thôn nhỏ kia, ngươi đã nói là ngươi muốn về Kim Đô.”

Tiểu Nguyệt nhận ra được điều gì đó, ánh mắt lập lòe, nàng rụt rè thấp thỏm: “Nguyên đại…”

“Bây giờ đã tới Kim Đô rồi.”

Nguyên Cảnh Thước hất cằm, giọng điệu tùy tiện nhưng thái độ lại mang vẻ trêu tức lạnh lùng: “Ngươi nên đi rồi đó.”

Lâm Nhiên bỗng dưng nghe được tiếng khóc, lúc ra ngoài thì đã thấy Nguyên Cảnh Thước đang giằng co với Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt đứng đối diện với nàng, dụi hai mắt đỏ bừng, nức nở nói: “Nguyên đại ca… huynh muốn đuổi Tiểu Nguyệt đi thật sao?”

Đứng trước một mỹ nhân e thẹn nhút nhát, khóc lóc đáng thương như thế này, dù là thật tình hay là giả tạo, chỉ cần là nam nhân thì đều sẽ khéo léo nhẹ nhàng một tí.

Nhưng Nguyên Cảnh Thước lại rất dứt khoát: “Đúng vậy.”

Tiểu Nguyệt: “…”

“Ngươi đi luôn hôm nay đi.”

Nguyên Cảnh Thước lạnh lùng vô tình: “Mấy ngày trước ta không rảnh, còn hôm nay dù ngươi có muốn đi không thì cũng phải đi!”

Vành mắt Tiểu Nguyệt đỏ ửng ngay tức thì, nàng ta lã chã chực khóc, cắn môi nhìn lướt qua hắn ta, nhìn Lâm Nhiên đang đứng cạnh cửa với vẻ ấm ức: “Nhiên tỷ tỷ…”

Lâm Nhiên rất kinh ngạc: “Ảo giác nào khiến ngươi cảm thấy ta sẽ bênh vực ngươi thế?”

Tiểu Nguyệt: “…”

Lâm Nhiên ra vẻ tiếc nuối: “Đừng nhìn ta, không có kết quả đâu.”

Cơ mặt Tiểu Nguyệt co giật.

“Đừng có rề rà, hoặc là ngươi nói địa điểm, ta sẽ đưa ngươi tới đó.”

Nguyên Cảnh Thước khoanh tay, vỏ đao nhẹ nhàng va vào hoa văn sắt trên thắt lưng, phát ra một tiếng vang lanh lảnh, càng tôn lên vẻ lạnh lùng mất kiên nhẫn của hắn ta: “Hoặc là bây giờ ngươi cút ngay.”

Tiểu Nguyệt nhìn hắn một lúc lâu rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên cứ tưởng nàng ta sẽ không nói gì.

Nhưng điều bất ngờ là Tiểu Nguyệt nhìn nàng một lát, lại từ từ nhếch môi.

“Được.”

Sóng mắt nàng ta chợt dao động rất quái dị, sau đó nàng ta bỗng dưng cười khúc khích, cất tiếng trong trẻo: “Nguyên đại ca, Nhiên tỷ tỷ, hai người có từng nghe tới… Tiểu Lâu Tây chưa?”

“Tiểu Lâu Tây?”

Vân Trường Thanh nhìn về phía Tiểu Nguyệt đang cúi đầu nhút nhát, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Nàng ta tới từ nơi đó sao?”

Lâm Nhiên tò mò: “Đó là nơi nào, nổi tiếng lắm à?”

“Tất nhiên là nổi tiếng rồi.” Vân Trường Thanh mỉm cười: “Mộ hạ thanh vân kỷ độ thu, Kim Đô yên liễu Tiểu Lâu Tây. Đây là câu ngạn ngữ được truyền khắp Kim Đô, Tiểu Lâu Tây trong đó chính là Tiểu Lâu Tây này.”

Lâm Nhiên lập tức nghiêm túc hẳn: “Thế thì đỉnh thật, là tửu lâu à? Hay là nhà của ai? Hay danh lam thắng cảnh nào? Chúng ta tới đó thăm thú được không?”

“Ờm…”

Vân Trường Thanh hơi ngập ngừng: “Cũng coi như tửu lâu, nhưng mà…”

Hắn ta nhìn cô nương với hai mắt phát sáng trước mắt, bỗng thấy hơi khó mở lời, đành phải dùng từ ẩn ý: “Nhưng nơi này là chỗ cho người ta tìm hoan mua vui…”

Nguyên Cảnh Thước bỗng nhiên lên tiếng: “Lầu xanh?”

Vân Trường Thanh gật đầu bất đắc dĩ, nói tiếp: “Thật ra không đến mức đó, không lộn xộn như thế, nhưng suy cho cùng thì cũng là chốn phong nguyệt.”

Nguyên Cảnh Thước không nói gì, quay đầu nhìn Lâm Nhiên, Vân Trường Thanh cũng nhìn Lâm Nhiên, ngay cả Tiểu Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn nàng với vẻ sâu xa.

“Ha ha ha!” Thiên Nhất chợt cười rú lên: “Nực cười, họ tưởng ngươi chưa từng tới lầu xanh kìa.”

Lâm Nhiên: “…?”

“Mau lấy sự thật vả mặt họ đi.”

Thiên Nhất chống nạnh kiêu căng: “Xem thường ai đấy hả? Mau lên! Mau nói cho họ biết, lúc ngươi tới lầu xanh chơi, họ còn đang trong bụng mẹ nữa kìa! Xuân Phong lâu, Di Hồng viện, Nam Phong quán, câu lạc bộ Bạch Mã gì gì đó, có chỗ nào mà ngươi chưa tới đâu? Cổ đại, tương lai, kiếp trước kiếp này, Lâm Nhiên ngươi mới là bà tổ trong làng dạo chốn lầu xanh!”

Lâm Nhiên cảm thấy Thiên Nhất muốn nàng đeo mặt mo đây mà.

Lâm Nhiên l�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play