Lâm Nhiên và Nguyên Cảnh Thước thương lượng với nhau, chắc chắn không thể giấu được tin tức về kim lôi, chỉ cần trời vừa sáng là sẽ có không biết bao nhiêu người tới tìm hắn ta, phiền chết đi được, cho nên hắn ta đi thẳng tới Kim Đô ngay trong đêm.

Họ đã đưa hầu bao ra cả rồi, Lâm Nhiên cũng đã chuẩn bị đi bộ, nhưng rồi nàng phát hiện con ngựa Tật Phong Mã của họ ở một góc trong bãi đổ nát.

Chẳng biết trước đó con vật nhỏ thông minh này đã trốn ở đâu mà da lông chẳng hề bị thương tí nào, nó không hề chạy, thấy đã an toàn rồi thì bèn cắn dây cương kéo xe ngựa, vui vẻ chạy tới, dụi đầu vào hai người.

“Con ngoan, ngươi về rồi, bọn ta cảm động lắm.”

Lâm Nhiên ôm đầu con ngựa, cảm động đến nỗi rơi nước mắt: “Nhưng chẳng phải xe ngựa của chúng ta đã hỏng rồi sao? Ngươi lẳng lặng lấy cái xe ngựa mới này từ đâu thế?” Một con ngựa đi ra ngoài, đến lúc về còn kéo theo một chiếc xe ngựa… đây là kiểu “gói mang về” cực phẩm gì thế hả!

Tật Phong Mã khịt mũi vài tiếng, đảo con mắt to tròn long lanh giả vờ ngu ngơ.

Hả? Xe ngựa gì cơ? Chạy một lúc là có rồi! Nó chỉ là một Tiểu Mã Mã vô tội, làm sao nó biết được.

Nguyên Cảnh Thước liếc nhìn nó, hắn ta lười biếng nói: “Nó trộm đồ giỏi lắm, cũng tự biết chỉ có một mình nó thì sẽ không làm nên cơm cháo gì được.”

Ba người một ngựa, ai cưỡi ai đứng đây? Có xe ngựa thì mới có đất dụng võ được.

Tật Phong Mã hí lên hai tiếng, cọ vào khuỷu tay Nguyên Cảnh Thước như đang làm nũng. Hắn ta nhìn nó với ánh mắt ghét bỏ, nhưng rồi cuối cùng cũng bị nó cọ tới nỗi phải xoa đầu nó, chuyển chút linh khí cho chú ngựa yếu ớt suýt thì không nịnh nọt nổi này.

Khi họ ngồi trên xe ngựa rời khỏi thành trì, người quản sự của cuộc đấu giá Vân gia trong thành Hoa Dương lại đuổi theo từ xa, còn kéo theo một chiếc xe rồng oai phong tới.

Người quản sự cười nói: “Trước khi Thiếu chủ đi đã cố tình ra lệnh để lại xe thú này cho Nguyên đạo hữu dùng, thêm cả chút linh thạch cho đạo hữu tiêu xài dọc đường đi… Thiếu chủ còn nhờ ta dặn dò đạo hữu, đạo hữu tới Kim Đô thì đi đường vòng từ phía thành Lai Dương chứ đừng đi đường chính.”

Thành Hoa Dương ở không xa Kim Đô, nếu đi đường chính thì chỉ cần vài ngày là tới, nhưng nếu đi theo đường vòng bên phía thành Lai Dương thì rõ là ngược hướng, tự dưng vô cớ kéo dài hành trình thêm nửa tháng.

Nguyên Cảnh Thước hỏi: “Tại sao thế?”

Quản sự hạ giọng: “Chắc đạo hữu cũng biết việc trảm yêu ở Kim Đô rồi đấy, con yêu quái hung ác đó sống tại Thành Trang ở vùng ngoại ô Kim Đô, không xa đường chính là bao. Vì đề phòng con yêu quái này và đồng bọn chạy trốn, các châu phủ trong Kim Đô đã phong tỏa tất cả những con đường lớn nhỏ trong phạm vi nghìn dặm xung quanh Kim Đô rồi. Họ tiến hành điều tra kỹ càng từng tấc một, lằng nhằng lắm. Nếu đạo hữu đi con đường vòng bên phía thành Lai Dương, mặc dù mất nhiều thời gian hơn nhưng lại bớt được rất nhiều chuyện rắc rối.”

“Được, ta sẽ đi theo đường bên phía thành Lai Dương.”

Nguyên Cảnh Thước gật đầu, nhưng khi quản sự định đưa roi đánh xe thú cho hắn ta, hắn ta lại quả quyết nói: “Một chiếc xe ngựa là đủ rồi, ta không cần xe thú đâu, ngươi chuyển lời cảm ơn ý tốt của huynh ấy giúp ta, nói với huynh ấy là hẹn gặp nhau ở Kim Đô.”

Quản sự còn muốn khuyên nhủ nhưng Nguyên Cảnh Thước lại xua tay, hắn ta vung roi quất lên mép xe ngựa, Tật Phong Mã vẫn đang hoảng sợ run rẩy mãi, giờ lại lén lút trừng con thú long sư kia, sau đó lập tức hí vang, kéo xe ngựa sung sướng chạy đi mất.

Quản sự sửng sốt nhìn bóng dáng của họ, chỉ biết cười lắc đầu rồi xoay người trở về.

Dọc đường không bị đại lão Kim Đan hậu kỳ đuổi giết nên rất suôn sẻ, không có kích thích, cũng không có phập phồng thấp thỏm, chỉ có sự vui vẻ tự nhiên đến mức tẻ nhạt.

Lâm Nhiên vui sướng quá chừng.

Nguyên Cảnh Thước kết Kim Đan rồi, sau này cũng coi như tự có năng lực bảo vệ mình, đúng lúc họ đã sắp tới Kim Đô, nàng có thể đi thuyền cứu nạn về lại kiếm các, chỉ cần tới nhà là có thể “ôm đùi” sư phụ, ăn thịt kho tàu do A Tân nấu…

Nếu nói đến chuyện duy nhất khiến nàng đau đầu thì là bên cạnh nàng còn có một con thỏ yêu mà nàng chưa thăm dò rõ được lập trường của nó.

Trời sắp tối, họ đã đi qua thành trì gần nhất, không muốn đi vòng lại nên bèn qua đêm ngay bên ngoài.

Lâm Nhiên ngồi bên đống lửa đang cháy, hai tay nàng cầm lấy một cái bánh thịt nhai từ từ, vừa ăn vừa nhìn Tiểu Nguyệt đang nghiêm túc ngồi tĩnh tọa ở phía đối diện.

Tiểu Nguyệt mở mắt ra, gương mặt xinh đẹp mỹ lệ, sóng mắt long lanh dập dờn, vừa ngây thơ khờ dại lại vừa quyến rũ mê hồn không nói nên lời.

Nàng ta hệt như một con ngao sinh ra trong lớp bùn đen của biển sâu, lộ ra phần thịt ngao tươi non, trông thì có vẻ vô hại nhưng thật ra thịt mềm đó là để làm mồi nhử cá. Khi cá bị dụ bơi vào, thịt ngao sẽ ngậm chặt lấy cá, vỏ ngao sẽ nghiền cá thành thịt nát, tham lam cắn nuốt tất cả máu me và xương thịt, hoàn toàn hấp thu cá để làm chất dinh dưỡng. Sau đó, con ngao lại sợ hãi lộ ra thịt non mềm mại, tìm kiếm con cá tiếp theo…

Rất nhiều người bên cạnh Lâm

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play