Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 54: Quyển 3 - Sóng gió ở Yến Châu (12)


11 tháng

trướctiếp

Lôi vân màu tím sẫm khuấy động cả vòm trời, cuồng phong không biết tự lúc nào đã quét đến, cuốn gọn mọi thứ như một con rồng khổng lồ gào thét với sự uy nghi ngút trời.

Người của toàn bộ tòa thành đều bị cơn sóng gió cuồng loạn này làm tỉnh giấc. Những cánh cửa sổ và cửa ra vào trên con phố dài đều bị đẩy ra, những tu sĩ đang ngồi tĩnh tọa hoặc đang nghỉ ngơi, hay vẫn còn đang chơi đùa đều nháo nhác thò đầu ra ngoài, kinh hãi nhìn ngó xung quanh: “Đây là cái gì vậy?”

“Chuyện gì thế?”

“Là có người đang độ kiếp sao? Lôi kiếp Kim Đan à?”

Trong lúc mọi người còn đang nhốn nháo thảo luận thì một tiếng “Ầm” đinh tai nhức óc chợt vang lên, tất cả mọi người đều vội vàng ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn bầu trời đen tối đang dần dần bị xé toạc ra một lỗ hổng lớn. Trong những đám mây điện đang cuồn cuộn trên trời bỗng xuất hiện ánh sáng vàng kim rực rỡ, trong phút chốc đã cướp hết tầm nhìn của tất cả mọi người.

“Sao tia sét này lại có màu vàng vậy!”

“Đúng thế, kể cả lôi kiếp khi hóa Nguyên Anh thì cũng chưa từng thấy sét màu vàng.”

“Đây là… kim lôi trong truyền thuyết đấy!”

“Kim lôi? Là cái giống gì thế?”

“Là kim lôi!” Cuối cùng cũng có người đột nhiên gào lên: “Trong truyền thuyết chỉ có vị tôn giả có đại công đức, đại truyền thừa chuyển thế và được thiên đạo coi trọng. Vì muốn khen ngợi công đức đó mà thiên đạo đã ban cho người này đại khí vận, cho người này số mạng cực lớn. Và cũng để thể hiện sự che chở cùng sự đối xử khác biệt rõ rệt này của thiên đạo nên sẽ đặc biệt giáng kim lôi xuống.”

“Hóa ra là như vậy… Á! Giáng xuống rồi! Sét giáng xuống rồi!”

Trong thoáng chốc, ánh sáng vàng kim chói mắt như một chiếc rìu khổng lồ bổ xuống từ chân trời, đòn sấm sét đầu tiên rầm rầm giáng xuống.

Lâm Nhiên cảm thấy cơ thể mình như bị thứ gì đó ôm chặt lấy.

Trên người hắn ta là mùi máu tanh không thể xua tan nổi, có cả mồ hôi và bụi bặm, cánh tay hắn ta ôm lấy nàng rất chặt. Lâm Nhiên sờ thấy khắp nơi đều là máu me trơn tuột, máu đang chảy thành dòng, uốn lượn trên cơ thể đã bị tổn thương đến mức rách nát của hắn ta, khiến nàng không khỏi hoảng hốt, sao một người có thể chảy được nhiều máu như thế này.

Ánh sáng vàng kim hùng hổ lao đến nhưng đều bị hắn ta chặn lại hết, đòn sấm sét đó giáng thẳng xuống người hắn ta. Lâm Nhiên có thể ngửi thấy mùi máu tanh càng nồng nặc hơn, hắn ta chỉ hự khẽ một tiếng, cánh tay ôm lấy nàng lại càng chặt thêm. Vết thương trên người hắn ta bị xé toạc ra, rồi lại nhanh chóng liền lại, dần dần mài giũa hình thành một cơ thể và hồn phách càng cường tráng và dẻo dai hơn nữa.

Lúc này, cánh tay đó đưa lên, lòng bàn tay áp vào bên vai có vết thương bị đâm xuyên qua của nàng, trong nháy mắt, luồng linh khí hùng hậu và bá đạo màu vàng kim tràn vào. Lâm Nhiên cảm thấy khắp cơ thể đều trở nên tê dại, các vết thương lớn nhỏ trên người nàng đều đang liền lại, đến cả nội thương của đòn trời phạt trước đó cũng đang nhanh chóng hồi phục.

Lâm Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một đôi mắt màu vàng kim.

Màu vàng kim đó rất đẹp đẽ, rất huy hoàng, như được đúc ra từ vàng ròng thuần khiết nhất. Hắn ta như một con sư tử vương trẻ tuổi với bộ lông bờm oai phong lẫm liệt đứng trên đỉnh núi cao bên vách vực, cúi đầu nhìn xuống sông núi cùng thảo nguyên rộng bao la, bất cứ lúc nào cũng có thể gầm lên và tung hoành săn mồi.

Vốn dĩ Lâm Nhiên cũng muốn muốn tỏ ra trịnh trọng một chút, nhưng toàn thân nàng đều đã tê dại, tê đến mức tất cả phần có máu buồn trên người nàng đều như đồng thời bị cù lét vậy. Cảm giác nhột tê người ấy khiến cho nàng mất đi khả năng quản lý biểu cảm của mình, làm đường nét trên gương mặt nàng lúc này hơi méo mó: “Chúc… Chúc mừng người, sắp kết Kim Đan rồi.”

Nguyên Cảnh Thước nhìn nàng, ánh mắt hắn ta rất phức tạp nhưng cũng rất chăm chú, đồng tử màu vàng kim trở thành một tấm gương hoa lệ nhất trên đời này. Cũng chính vì vậy cũng khiến cho Lâm Nhiên càng nhìn rõ được hình ảnh của mình phản chiếu trong đồng tử của hắn ta, trông nàng không khác gì một đứa thiểu năng trí tuệ đang cười ngờ nghệch vậy. Nàng đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, húng hắng ho một tiếng, đang định nói gì đó thì chợt nhìn thấy một bóng người ở bên đó đang nhanh chóng lẩn ra ngoài thành, sắc mặt của Lâm Nhiên lập tức thay đổi: “Tất Phong! Ông ta đang bỏ trốn…”

Tất Phong đã đọa ma, tu sĩ bị tâm ma thao túng thần trí thì thực lực sẽ tăng vọt, nhưng đồng thời cũng sẽ trở thành một quái vật tàn bạo khát máu. Nếu như để ông ta chạy thoát ra ngoài thì không biết sẽ gây ra bao nhiêu tai họa.

“Không được để ông ta chạy thoát!”

Lâm Nhiên muốn rút kiếm: “Người cai quản thành Hoa Dương cũng sắp đến rồi, ta đi ngăn ông ta, nhất định phải kìm chân ông ta lại.”

Nguyên Cảnh Thước lặng lẽ nhìn nàng, hiện giờ Lâm Nhiên cũng không để ý được đến hắn ta nữa, đang định đuổi theo thì cơ thể nàng bỗng trở nên nhẹ bẫng, bị hắn ta nhẹ nhàng đẩy ra đáp xuống mặt đất.

Lâm Nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy cuồng phong đang hội tụ xung quanh người của Nguyên Cảnh Thước, gió mạnh gào rít như muốn xuyên thấu trời đất, tiếp tục có thêm đòn kim lôi giáng ầm xuống, ánh chớp sáng chói xuyên qua gió lốc bổ thẳng xuống trung tâm là cơ thể của hắn ta. Do bị ngăn cách bởi gió lốc thổi điên cuồng nên không thể nhìn rõ mặt mũi của hắn ta, chỉ có thể nhìn thấy ngàn vạn tia sáng màu vàng xuất hiện trong gió, chúng chen chúc vây quanh người hắn ta, chậm chạp hóa thành vô số lưỡi dao lạnh lẽo màu vàng.

Tất Phong điên cuồng chạy trốn, lúc này đã nhìn thấy cổng thành của thành Hoa Dương.

Ông ta thành công rồi, ông ta được sống rồi! Chỉ cần chạy thoát được, chỉ cần đi đến U Minh là ông ta sẽ được sống!

Nhưng nụ cười còn chưa kịp nở rộ trên gương mặt của ông ta thì đột nhiên Tất Phong cảm thấy tim mình đập thình thịch, một linh cảm mãnh liệt khó nói thành lời về điềm chẳng lành bỗng xuất hiện khiến ông ta cảm thấy bất an.

Trong nỗi lo lắng mãnh liệt không thể diễn tả này, ông ta quay đầu lại.

Ông ta quay đầu lại.

Sau đó nhìn thấy chàng thiếu niên đáng sợ như con quái vật kia đang đứng thẳng người trong luồng gió lốc ngút trời, vô số đường vân màu vàng như tinh quang vây quanh, sấm sét như con rồng khổng lồ uốn lượn quấn lấy thân hình rắn chắc của hắn ta mà gầm rú. Hắn ta chậm rãi giơ cánh tay lên, những đường hoa văn màu vàng kia hóa thành những lưỡi dao sắc bén đang điều chỉnh hướng mũi dao từng tấc một…

Dù cách tận nửa tòa thành nhưng Tất Phong vẫn nhìn thấy một đôi mắt.

Một đôi mắt màu vàng lạnh lùng đến đáng sợ, hệt như ánh mắt của thần linh.

Đòn sấm sét cuối cùng giáng ầm xuống, vô số tia sáng vàng ùn ùn bổ xuống bao trùm lấy toàn bộ thế giới của hắn ta.

“Không…”

Lâm Nhiên nhìn thấy cả Nguyên Cảnh Thước và Tất Phong đều bị ánh vàng bao bọc, biết chắc là lần này mọi chuyện đã ổn thỏa rồi.

“Luồng sét này cũng kinh thật đấy…”

Lâm Nhiên nhìn kim lôi đầy trời, không nhịn nổi mà thốt lên, rồi lại đột nhiên nhớ ra: “Kim lôi, có phải cái gì mà cự lão thượng cổ nào đó chuyển thế trong truyền thuyết đúng không? Ngươi nghĩ hắn còn chút trí nhớ nào không?”

Thiên Nhất uể oải nói: “Ta biết thế nào được, ngươi tự đi hỏi hắn thử xem?”

Lâm Nhiên chép miệng một cái, quả quyết lắc đầu: “Thôi đi, chắc chắn hắn sẽ không nói đâu, thậm chí còn cho là ta phiền hà rồi lại sửng cồ lên… Không nên dây vào mấy đứa nhóc nổi loạn tuổi dậy thì đâu.” Lâm Nhiên tiện mồm than thở vài câu, sau đó liếc thấy Tiểu Nguyệt đang co rúm vào góc tường ở cách đó không xa, nàng khựng lại một lát rồi đi về phía đó.

Thật ra Thiên Nhất lại không nghĩ thế. Nó cảm thấy người khác hỏi thì Nguyên Cảnh Thước sẽ không thèm để ý, nhưng nếu là Lâm Nhiên hỏi thì có khi thằng oắt đó sẽ trả lời thật… Chẳng biết tại sao Thiên Nhất lại có lòng tin này.

Nó cảm thấy cách Nguyên Cảnh Thước đối xử với Lâm Nhiên không giống những người khác.

Nhưng nhìn thấy Lâm Nhiên nhanh nhẹn đi về phía Tiểu Nguyệt, Thiên Nhất lại không nói những lời này ra.

Nói ra để làm gì chứ? Cuối cùng Nguyên Cảnh Thước cũng sẽ có đường dương quan của riêng hắn, còn Lâm Nhiên cũng sẽ có cầu độc mộc của chính mình, vì cơ duyên trùng hợp mà gặp nhau, cùng nhau kề vai sát cánh đi cùng một đoạn đường. Đến thời thích hợp, họ sẽ phải nói lời từ biệt, chia tay nhau đi về phương xa. Có lẽ mấy chục, thậm chí là mấy trăm năm sau mới có cơ duyên gặp lại. Hắn ta có hồng nhan tri kỷ của mình, còn nàng thì đứng bên cạnh sư huynh sư muội đồng môn, họ nhìn nhau rồi khẽ mỉm cười, thế là đủ rồi.

Thế nên nói ra để làm gì chứ?

Nguyên Cảnh Thước không muốn có vướng bận, không muốn có tình cảm đậm sâu, Lâm Nhiên thì lại càng không muốn.

Thiên Nhất giống như mọi lần trước đó, nuốt hết mọi điều nó nhìn ra hoặc không nhìn ra xuống cuống họng, im lặng không nói gì.

Lâm Nhiên không hề phát hiện ra, vẫn đi đến bên cạnh Tiểu Nguyệt, nhìn tiểu thỏ yêu có nhân cách phản xã hội này đang nhìn chằm chằm luồng ánh sáng vàng lơ lửng giữa không trung kia. Đôi mắt nàng ta nhìn mà không hề chớp lấy một cái, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, cặp mắt đã ngấn nước, gương mặt đầy vẻ ngọt ngào và thẹn thùng.

Lâm Nhiên chợt im lặng mất một thoáng.

Mặc dù… nhưng mà… tóm lại là không hiểu sao cô nương này lại khiến nàng nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị thành phố Đường* nào đó chi phối…

(*: đang nói đến web truyện người lớn Hải Đường)

Nàng nghĩ đến cái giường rộng năm trăm mét mang phong cách Bắc Âu treo vải voan màu hồng phấn kia, chợt rùng mình một cái.

Tiểu Nguyệt si mê nhìn bầu trời tràn ngập kim lôi, dường như nàng ta có thể nhìn thấy thân hình rắn rỏi của chàng thanh niên trẻ tuổi đứng trong đó vậy.

Cũng lúc này, nàng ta bỗng phát hiện ra có một bóng người xuất hiện bên cạnh mình. Nàng ta hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện ra không biết từ lúc nào cô ả quái đản kia đã đứng ở bên cạnh mình, cũng đang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tràn ngập kim quang.

Tiểu Nguyệt lập tức cảnh giác, lòng bàn tay lẳng lặng ngưng ra gai nhọn, vẻ mặt thì lại ngây thơ vô tội: “Nhiên tỷ tỷ, tỷ xem kia, Nguyên đại ca oai phong quá đi.”

Lâm Nhiên: “Ừ.”

Tiểu Nguyệt nũng nịu nói: “Nhiên tỷ tỷ bảo ta đi cứu huynh ấy, ta đã rất nỗ lực làm được rồi đấy, ta đã rất cố gắng để bảo vệ Nguyên đại ca.”

Lâm Nhiên: “Ừ.”

Tiểu Nguyệt vẫn không yên tâm, nhìn chằm chằm góc nghiêng với đường nét rất dịu dàng của Lâm Nhiên. Nàng ta nhận thấy những vết thương do Tất Phong gây ra trên người nàng đều đã lành lại, hơn nữa hình như còn được Nguyên Cảnh Thước chia sẻ linh lực của kim lôi nên tu vi cũng đã tăng lên.

Ánh mắt của Tiểu Nguyệt lộ ra vẻ oán hận, nàng ta tính toán trong lòng, nếu như lúc này nàng ta đột ngột ra tay giết nàng thì liệu có bao nhiêu phần thắng. Nhưng đến cuối cùng lại căm tức phát hiện ra khả năng thành công của mình bé xíu.

… Cô ả này đúng là quá đáng ghét!

Tiểu Nguyệt nghiến răng, lấm lét liếc nhìn vẻ mặt của nàng, thận trọng thăm dò: “Kẻ cuối cùng kia hung tàn lắm, người ta sợ, nhưng cũng không phải ta lùi bước đâu. Ta định nhắm chuẩn thời cơ để tập kích ông ta, tạo đường sống cho Nguyên đại ca, chứ không phải ta bỏ huynh ấy lại…”

Cuối cùng Lâm Nhiên cũng quay sang nhìn nàng ta.

Nàng đang đứng, còn Tiểu Nguyệt thì ngồi xổm, từ góc độ của nàng ta thì cứ như nàng đang nhìn nàng ta từ trên cao xuống vậy.

Đáy lòng Tiểu Nguyệt lập tức tràn ngập sát khí u ám và tàn bạo.

Lại nữa rồi, lại là tư thái đứng từ trên cao nhìn xuống, giống hệt con mụ kia, đúng là khiến người ta phải…

Cả người Tiểu Nguyệt lập tức căng cứng lại, trên mặt nàng ta vẫn đang nở nụ cười nhút nhát sợ sệt, nhưng không ai biết trong đầu nàng ta đang đầy ắp nhiều ý nghĩ đáng sợ ghê người tới cỡ nào.

Lâm Nhiên nhìn nàng ta, bỗng dưng mở lời: “Không muốn ngồi thì cứ đứng dậy đi, có ai không cho ngươi đứng dậy đâu.”

Tiểu Nguyệt kinh hãi, tất cả những dục vọng điên cuồng đều đột nhiên biến mất, nhìn nàng bằng ánh mắt kinh hãi không thể tin nổi.

Lâm Nhiên không thèm để ý đến nàng ta nữa, lại tiếp tục nhìn Nguyên Cảnh Thước.

Tiểu Nguyệt do dự một lát rồi nhanh chóng đứng dậy, cảnh giác bước lùi ra sau từng bước một, thành thạo giấu mình vào trong bóng tối.

Từ đầu đến cuối vết thương trên vai nàng ta đều không cầm máu được, máu tươi chảy xuống mu bàn tay, Tiểu Nguyệt theo bản năng cúi đầu xuống liếm, nhưng chợt nhận ra động tác này trông như loài thú vẫn chưa được khai hóa vậy, thế là nàng ta chợt khựng lại, ánh mắt trở nên u tối, ngẩng đầu lên không thèm để tâm đến vết thương nữa, mặc cho máu vẫn chảy ròng ròng.

Nàng ta không nhận ra chẳng biết từ bao giờ Lâm Nhiên đã quay sang nhìn nàng ta, mọi hành động vừa rồi của nàng ta đều đã bị nàng nhìn thấy.

Bán yêu, nửa người nửa yêu, cũng có nghĩa không phải người cũng chẳng phải yêu.

Huyết mạch của chúng thấp kém, tuổi thọ ngắn ngủi, tu vi thì yếu ớt.

Máu thịt và yêu đan của chúng đều là những bảo vật quý giá, vết thương của chúng cũng cực kỳ khó lành, đan dược và pháp bảo của loài người không có tác dụng với chúng. Chúng cũng không hề có cơ thể và hồn phách mạnh mẽ và khả năng hồi phục vết thương nhanh chóng như Yêu tộc.

Bán yêu giống như động vật bạch tạng sống hoang dã ngoài tự nhiên vậy, là một dị chủng đẹp đã và mong manh, thậm chí trong mắt nhiều người, chúng còn là một thứ… phế phẩm thất bại của ông trời.

Lâm Nhiên đột ngột bước đến gần đặt bàn tay lên vai của nàng ta, móng vuốt sắc nhọn được phủ lớp lông trắng muốt lập tức hung hãn vồ đến, Lâm Nhiên dùng bàn tay còn lại nắm lấy, trở tay khóa vặn ra sau lưng nàng ta.

Đồng tử của Tiểu Nguyệt chợt biến thành đồng tử tr�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp