Lôi vân màu tím sẫm khuấy động cả vòm trời, cuồng phong không biết tự lúc nào đã quét đến, cuốn gọn mọi thứ như một con rồng khổng lồ gào thét với sự uy nghi ngút trời.

Người của toàn bộ tòa thành đều bị cơn sóng gió cuồng loạn này làm tỉnh giấc. Những cánh cửa sổ và cửa ra vào trên con phố dài đều bị đẩy ra, những tu sĩ đang ngồi tĩnh tọa hoặc đang nghỉ ngơi, hay vẫn còn đang chơi đùa đều nháo nhác thò đầu ra ngoài, kinh hãi nhìn ngó xung quanh: “Đây là cái gì vậy?”

“Chuyện gì thế?”

“Là có người đang độ kiếp sao? Lôi kiếp Kim Đan à?”

Trong lúc mọi người còn đang nhốn nháo thảo luận thì một tiếng “Ầm” đinh tai nhức óc chợt vang lên, tất cả mọi người đều vội vàng ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn bầu trời đen tối đang dần dần bị xé toạc ra một lỗ hổng lớn. Trong những đám mây điện đang cuồn cuộn trên trời bỗng xuất hiện ánh sáng vàng kim rực rỡ, trong phút chốc đã cướp hết tầm nhìn của tất cả mọi người.

“Sao tia sét này lại có màu vàng vậy!”

“Đúng thế, kể cả lôi kiếp khi hóa Nguyên Anh thì cũng chưa từng thấy sét màu vàng.”

“Đây là… kim lôi trong truyền thuyết đấy!”

“Kim lôi? Là cái giống gì thế?”

“Là kim lôi!” Cuối cùng cũng có người đột nhiên gào lên: “Trong truyền thuyết chỉ có vị tôn giả có đại công đức, đại truyền thừa chuyển thế và được thiên đạo coi trọng. Vì muốn khen ngợi công đức đó mà thiên đạo đã ban cho người này đại khí vận, cho người này số mạng cực lớn. Và cũng để thể hiện sự che chở cùng sự đối xử khác biệt rõ rệt này của thiên đạo nên sẽ đặc biệt giáng kim lôi xuống.”

“Hóa ra là như vậy… Á! Giáng xuống rồi! Sét giáng xuống rồi!”

Trong thoáng chốc, ánh sáng vàng kim chói mắt như một chiếc rìu khổng lồ bổ xuống từ chân trời, đòn sấm sét đầu tiên rầm rầm giáng xuống.

Lâm Nhiên cảm thấy cơ thể mình như bị thứ gì đó ôm chặt lấy.

Trên người hắn ta là mùi máu tanh không thể xua tan nổi, có cả mồ hôi và bụi bặm, cánh tay hắn ta ôm lấy nàng rất chặt. Lâm Nhiên sờ thấy khắp nơi đều là máu me trơn tuột, máu đang chảy thành dòng, uốn lượn trên cơ thể đã bị tổn thương đến mức rách nát của hắn ta, khiến nàng không khỏi hoảng hốt, sao một người có thể chảy được nhiều máu như thế này.

Ánh sáng vàng kim hùng hổ lao đến nhưng đều bị hắn ta chặn lại hết, đòn sấm sét đó giáng thẳng xuống người hắn ta. Lâm Nhiên có thể ngửi thấy mùi máu tanh càng nồng nặc hơn, hắn ta chỉ hự khẽ một tiếng, cánh tay ôm lấy nàng lại càng chặt thêm. Vết thương trên người hắn ta bị xé toạc ra, rồi lại nhanh chóng liền lại, dần dần mài giũa hình thành một cơ thể và hồn phách càng cường tráng và dẻo dai hơn nữa.

Lúc này, cánh tay đó đưa lên, lòng bàn tay áp vào bên vai có vết thương bị đâm xuyên qua của nàng, trong nháy mắt, luồng linh khí hùng hậu và bá đạo màu vàng kim tràn vào. Lâm Nhiên cảm thấy khắp cơ thể đều trở nên tê dại, các vết thương lớn nhỏ trên người nàng đều đang liền lại, đến cả nội thương của đòn trời phạt trước đó cũng đang nhanh chóng hồi phục.

Lâm Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một đôi mắt màu vàng kim.

Màu vàng kim đó rất đẹp đẽ, rất huy hoàng, như được đúc ra từ vàng ròng thuần khiết nhất. Hắn ta như một con sư tử vương trẻ tuổi với bộ lông bờm oai phong lẫm liệt đứng trên đỉnh núi cao bên vách vực, cúi đầu nhìn xuống sông núi cùng thảo nguyên rộng bao la, bất cứ lúc nào cũng có thể gầm lên và tung hoành săn mồi.

Vốn dĩ Lâm Nhiên cũng muốn muốn tỏ ra trịnh trọng một chút, nhưng toàn thân nàng đều đã tê dại, tê đến mức tất cả phần có máu buồn trên người nàng đều như đồng thời bị cù lét vậy. Cảm giác nhột tê người ấy khiến cho nàng mất đi khả năng quản lý biểu cảm của mình, làm đường nét trên gương mặt nàng lúc này hơi méo mó: “Chúc… Chúc mừng người, sắp kết Kim Đan rồi.”

Nguyên Cảnh Thước nhìn nàng, ánh mắt hắn ta rất phức tạp nhưng cũng rất chăm chú, đồng tử màu vàng kim trở thành một tấm gương hoa lệ nhất trên đời này. Cũng chính vì vậy cũng khiến cho Lâm Nhiên càng nhìn rõ được hình ảnh của mình phản chiếu trong đồng tử của hắn ta, trông nàng không khác gì một đứa thiểu năng trí tuệ đang cười ngờ nghệch vậy. Nàng đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, húng hắng ho một tiếng, đang định nói gì đó thì chợt nhìn thấy một bóng người ở bên đó đang nhanh chóng lẩn ra ngoài thành, sắc mặt của Lâm Nhiên lập tức thay đổi: “Tất Phong! Ông ta đang bỏ trốn…”

Tất Phong đã đọa ma, tu sĩ bị tâm ma thao túng thần trí thì thực lực sẽ tăng vọt, nhưng đồng thời cũng sẽ trở thành một quái vật tàn bạo khát máu. Nếu như để ông ta chạy thoát ra ngoài thì không biết sẽ gây ra bao nhiêu tai họa.

“Không được để ông ta chạy thoát!”

Lâm Nhiên muốn rút kiếm: “Người cai quản thành Hoa Dương cũng sắp đến rồi, ta đi ngăn ông ta, nhất định phải kìm chân ông ta lại.”

Nguyên Cảnh Thước lặng lẽ nhìn nàng, hiện giờ Lâm Nhiên cũng không để ý được đến hắn ta nữa, đang định đuổi theo thì cơ thể nàng bỗng trở nên nhẹ bẫng, bị hắn ta nhẹ nhàng đẩy ra đáp xuống mặt đất.

Lâm Nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy cuồng phong đang hội tụ xung quanh người của Nguyên Cảnh Thước, gió mạnh gào rít như muốn xuyên thấu trời đất, tiếp tục có thêm đòn kim lôi giáng ầm xuống, ánh chớp sáng chói xuyên qua gió lốc bổ thẳng xuống trung tâm là cơ thể của hắn ta. Do bị ngăn cách bởi gió lốc thổi điên cuồng nên không thể nhìn rõ mặt mũi của hắn ta, chỉ có thể nhìn thấy ngàn vạn tia sáng màu vàng xuất hiện trong gió, chúng chen chúc vây quanh người hắn ta, chậm chạp hóa thành vô số lưỡi dao lạnh lẽo màu vàng.

Tất Phong điên cuồng chạy trốn, lúc này đã nhìn thấy cổng thành của thành Hoa Dương.

Ông ta thành công rồi, ông ta được sống rồi! Chỉ cần chạy thoát được, chỉ cần đi đến U Minh là ông ta sẽ được sống!

Nhưng nụ cười còn chưa kịp nở rộ trên gương mặt của ông ta thì đột nhiên Tất Phong cảm thấy tim mình đập thình thịch, một linh cảm mãnh liệt khó nói thành lời về điề

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play