Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 56: Quyển 3 - Sóng gió ở Yến Châu (14)


11 tháng

trướctiếp

Vân Trường Thanh nhìn về phía xa.

Thuồng luồng khổng lồ hét thảm rồi rơi xuống, ánh sáng trắng như cây cột xuyên thủng trời đất, biển lửa cuồn cuộn bùng lên, đỏ hơn cả ráng chiều, ánh đỏ huy hoàng chiếu nửa bầu trời rực sáng.

Ánh sáng đỏ phản chiếu trong mắt hắn ta, cảnh tượng hùng vĩ nguy nga này khiến hắn ta hơi hoảng hốt, mãi đến khi gió lạnh tạt vào mặt, hắn ta mới hoàn hồn, nhận ra nhịp thở của người bên cạnh vẫn không hề thay đổi.

Vân Trường Thanh quay sang nhìn sườn mặt bình tĩnh của Yến Lăng, còn Yến Lăng thì đang nhìn về phía xa, ánh lửa hắt vào mắt hắn ta, nhưng ánh mắt hắn ta quá hờ hững, ngay cả sắc đỏ nóng rực kia cũng như tan vào đôi mắt đen thẳm đó, như chìm xuống đầm nước mùa thu, không dấy lên quá nhiều biến động.

Yến Lăng của Vạn Nhận kiếm các.

Vân Trường Thanh cũng không xa lạ gì với cái tên này, hoặc nên nói khắp tam sơn cửu môn bây giờ, không ai lạ gì cái tên này nữa.

Đại đệ tử của Chưởng môn, học Quân Tử kiếm pháp, chủ của Long Uyên thần kiếm - Hay còn một cái tên khác nổi tiếng hơn, là Đại đệ tử của Vạn Nhận kiếm các thế hệ này.

Nếu nói tam sơn đã đặt nền tảng cho Cửu Châu, vậy thì Vạn Nhận kiếm các sẽ là thanh kiếm sắc bén và chính trực nhất. Nếu không có gì bất ngờ, Yến Lăng - Đại đệ tử kiếm các sẽ là người nắm giữ thanh kiếm này đời tiếp theo.

Vân Trường Thanh đã nghe nhiều chuyện về Yến Lăng.

Kết Đan ở Vân Thiên, mười ba năm qua, hắn ta từng rửa kiếm ở Hàn Sơn, dẹp loạn U Đô, trui rèn kiếm cốt ở vùng hoang vu, áp đảo hào kiệt bốn phương để giành giải nhất tại Huyền Thiên cung... Nhát kiếm khiến trời đất cộng hưởng ở Lưu Châu đã phá liền chín tầng phong ấn, từ đó tiếng tăm của hắn ta cũng lẫy lừng khắp Thương Lan Hãn Hải.

Vân Trường Thanh cứ tưởng mình sẽ gặp một kiếm khách lạnh lùng và tàn nhẫn, không ngờ lại thấy một thanh niên tuấn tú, tuy lạnh lùng nhưng lại bình tĩnh và nhã nhặn.

Kiếm của hắn ta cũng trầm lặng như con người hắn ta, hoa văn cuộn tròn đan xen nhau trên lưỡi kiếm xanh thẫm như bị một lớp màng mỏng vô hình phong ấn, che hết sự dữ dội và sống động, chỉ còn sự lạnh lẽo, tĩnh lặng vô biên, thậm chí là... cô độc.

Vân Trường Thanh ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đang cầm trường kiếm băng ngọc, lơ lửng giữa không trung, vô số băng tuyết hóa thành sương giá bay xuống bên cạnh nàng ấy, nàng ấy mạnh mẽ và xinh đẹp như sen tuyết trên núi cao, khiến rất nhiều đệ tử trẻ tuổi ngước nhìn với vẻ ngưỡng mộ.

“Chắc đây chính là Sở sư muội của quý tông.”

Vân Trường Thanh nhẹ giọng tán dương: “Song tuyệt của kiếm các, Quân Tử và Băng Tâm, Sở sư muội có thể dung hòa Băng Tâm kiếm pháp và oai nghiêm của phượng hoàng, uy lực này đáng để người ta vỗ bàn tán thưởng.”

Dùng tu vi Kim Đan trung kỳ để đánh rơi thuồng luồng sắp hóa Nguyên Anh, tuy tàn hồn phượng hoàng có sự áp đảo về huyết mạch bẩm sinh với thuồng luồng, tuy có lẽ nhát kiếm kia cũng không làm thuồng luồng bị thương trên thực tế, nhưng chỉ với nhát kiếm này, Sở Như Dao của kiếm các đã xứng đáng được vinh danh là cao thủ số một thế hệ trẻ giới tu chân, tiếng thơm lan khắp Cửu Châu!

“Cũng bình thường thôi.” Vân Trường Thanh nghe thấy giọng nói bình thản của Yến Lăng, nhưng lại không khiến người ta cảm giác hắn ta chỉ đang trả lời lấy lệ: “Kiếm ý Băng Tâm vô cùng sâu sắc, thần phượng từng là bậc Hóa Thần, cho dù bây giờ chỉ còn tàn hồn thì muội ấy vẫn khó nắm giữ nổi, con đường học đạo không có điểm cuối, thế vẫn chưa đủ đâu.”

“Yến sư huynh khiêm tốn quá rồi.”

Vân Trường Thanh cười: “Tuy con đường học đạo không có điểm cuối nhưng thỉnh thoảng cũng phải nhìn lại chặng đường mà mình đã đi qua. Bằng không, nếu cứ nhìn về phía trước trên con đường dài đằng đẵng ấy thì sẽ khiến người ta thấy choáng ngợp.”

Yến Lăng nhận ra ý tốt chỉ bảo trong lời hắn ta nói.

Yến Lăng nhìn về phía Vân Trường Thanh, thanh niên tao nhã ôn hòa kia đang mỉm cười nhìn lại, trong đôi mắt trong veo có vẻ ân cần và thiện ý.

Yến Lăng từng nghe đến tên Vân Trường Thanh, Tam đệ tử của Chưởng môn học cung, Thiếu chủ Vân Thị, tu luyện bí điển chí cao của Nho đạo, được ca tụng là người thông tuệ và sáng suốt nhất trong Thánh Hiền học cung suốt mấy trăm năm qua.

Vân Trường Thanh có tuổi tác và lý lịch hơn hắn ta, không nhất thiết phải gọi hắn ta là sư huynh, cách gọi này thể hiện sự tôn trọng với Đại đệ tử của kiếm các là hắn ta, nhưng Vân Trường Thanh vẫn quan tâm và bảo ban hắn ta như với sư đệ vậy.

Cuối cùng Yến Lăng cũng nở nụ cười khẽ, gật đầu: “Đa tạ.”

Yến Lăng này thực sự rất trẻ, chỉ mất tầm mười năm để kết Đan, tính ra cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, ở độ tuổi mà phần lớn tu sĩ vừa mới chỉ đến Trúc Cơ, thậm chí còn đang Luyện Khí, nhưng hắn ta đã bước vào Kim Đan trung kỳ, trở thành Quân Tử kiếm của kiếm các với tiếng tăm lừng lẫy có một không hai.

Hắn ta là thanh niên trẻ trung, đang ở độ tuổi hừng hực khí thế, có tư cách khinh thường thiên hạ nhất, nhưng ngay cả nụ cười của hắn ta cũng hờ hững và tĩnh lặng như vậy.

Dường như lâu lắm rồi hắn ta không cười, có thứ nặng nề nào đó cứ đè lên mặt hắn ta, kéo khóe môi xuống tạo thành một mảng tối, khiến gương mặt hắn ta không thể giãn ra được.

Vân Trường Thanh chỉ có thể khẽ thở dài.

“Phong thái của kiếm các luôn khiến người ta choáng ngợp.”

Vân Trường Thanh lại nhìn về p

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp