Cự chưởng hư không che nửa bầu trời sụp
đổ ầm ầm, bức bình phong che chở bị phong bế kia bỗng bị va chạm vỡ ra một vết
nứt, luồng sóng linh khí phun trào ra ngoài.
Trong phủ Thành chủ, mấy người đang
uống rượu cười đùa đều đồng loạt phát hiện ra điều bất thường, Vân Trường Thanh
nhíu mày, trưởng lão Vân gia phó sứ của Thành chủ Hoa Dương ở bên cạnh hoảng sợ
đứng lên: “Sóng linh khí Kim Đan hậu kỳ, có người động võ trong thành à!”
Kẻ ngông cuồng nào lại dám ngang nhiên
ám kích ở kinh đô thứ hai này, đúng là to gan!
Sắc mặt phó sứ hung ác, đứng lên chắp
tay với Vân Trường Thanh: “Vân công tử, thứ cho mỗ không tiếp chuyện được.”
Vân Trường Thanh đứng lên, sắc mặt nghiêm
nghị: “Phó sứ khách sáo rồi, Vân gia cũng là người của phủ Yến Châu, nếu Vân mỗ
đã ở đây thì không lý nào lại ngồi yên không để ý tới. Chúng ta đi cùng nhau
đi, nếu có chuyện gì xảy ra cũng có thể phụ một tay.”
Đương nhiên phó sứ sẽ đồng ý: “Vân
thiếu chủ nhân nghĩa, mời.”
Tất Phong chậm rãi cúi đầu xuống một
cách cứng ngắc, nhìn thanh đao xuyên qua tim mình.
“Thằng nhãi ranh, ngươi dám…”
Sau khi Tất Phong sửng sốt xong, lửa
giận lập tức xông lên đỉnh điểm, ông ta tung mạnh một chưởng vào tim Nguyên
Cảnh Thước. Nguyên Cảnh Thước phun ra một ngụm máu, đồng thời toàn bộ cự chưởng
vàng đất cũng ầm ầm vỡ vụn, vô số đá rắn và tro bụi rơi xuống ùn ùn. Nguyên
Cảnh Thước con như chim ưng gãy cánh rơi xuống từ giữa không trung, đâm sầm
xuống căn nhà trong cơn khói bụi cuồn cuộn rồi ngã xuống đất. Tiếng “keng” giòn
giã vang lên, thanh đao tuột khỏi lòng bàn tay hắn, rơi xuống đất.
Máu đỏ đậm đặc dâng lên, Nguyên Cảnh
Thước thở hổn hển, lồng ngực phập phồng ngày càng yếu ớt, nhưng hắn ta vẫn
cười.
Hắn ta cười, cười nhìn Tất Phong bị đá
vụn đập vào rơi từ giữa không trung xuống, ngồi quỳ trên mặt đất, móc đan dược
ra nhét vào miệng như điên, nhưng lại không thể bịt kín lỗ thủng trong lồng
ngực và linh khí đang chảy ra cuồn cuộn.
“Không không không…”
Tất Phong lẩm bẩm, ông ta đột nhiên lấy
ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông, móc một viên đan dược màu đen ra nhét vào
miệng.
“Á!”
Tất Phong hét lên một tiếng thảm thiết,
máu thịt trong lồng ngực tan rã, hiện ra một viên Kim Đan lớn bằng ngón cái,
viên Kim Đan bị chấn động đến nứt vỡ kia đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Những nơi ánh sáng kia chiếu qua, linh khí trời đất tràn vào, máu thịt bị đao
ăn mòn cũng nhanh chóng lành lại.
Nụ cười của Nguyên Cảnh Thước dần dần
cứng lại.
Cuối cùng, đao thế còn sót lại trong
ngực Tất Phong từ từ tan ra, Tất Phong đầu đầy mồ hôi lạnh cúi đầu xuống, Kim
Đan mờ nhạt đã nhỏ lại phân nửa chậm rãi hòa hợp vào cơ thể ông ta.
Kim Đan trung kỳ, tu vi của ông ta cũng
giảm xuống Kim Đan trung kỳ.
Ông ta từ Kim Đan hậu kỳ rơi xuống
trung kỳ, trăm năm khổ tu hoàn toàn bị hủy diệt vào hôm nay.
Thù hận ngút trời cuộn trào trong lòng
Tất Phong, ông ta bước nhanh về phía Nguyên Cảnh Thước, mạnh mẽ đạp Nguyên Cảnh
Thước ra xa mười mấy trượng: “Không ngờ tới đúng không, không ngờ ta vẫn có thể
sống được phải không thằng khốn! Một Trúc Cơ nho nhỏ như ngươi, hoàn toàn không
b ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).