Thành Hoa Dương, phủ Thành chủ.
Phó sứ của Thành chủ bước nhanh vào
chính đường, trong đường đã có bảy tám hộ vệ xa lạ đứng đó, mũ sắt giáp bạc, tư
thế nghiêm chỉnh, bên chân mỗi người đều có một con hộ thú thiên khuyển ngồi
xổm trông như con báo con sói dữ tợn, đệ tử thị đồng Vân gia đứng chia ra ở hai
bên trái phải trên bậc thềm, thanh cao phóng khoáng, tư thái khiêm nhường.
... Dù đã vì tránh ánh mắt người khác
mà khiêm tốn nhất có thể rồi, nhưng vẫn không thể che giấu được phong độ thị
tộc cực quy củ cực coi trọng hòa nhã từ trong xương tủy.
Phó sứ nhìn cảnh tượng này, trong lòng
cũng ngầm hiểu, ánh mắt lướt qua đám đệ tử hộ vệ Vân gia, nhìn thấy thanh viên
mặc y phục Vân gia ngồi ở ghế khách đầu tiên, vội chắp tay: “Khách quý tới, ta
không thể tiếp đón từ xa, mong Vân công tử thứ lỗi.”
Thanh niên đứng lên, y phục hắn ta gọn
gàng, gương mặt tuấn tú, khí chất tao nhã, phong thái thanh chính ưu tú của một
thế tộc, chính là Thiếu chủ Vân Trường Thanh của Vân gia.
Vân Trường Thanh cũng cười, hắn ta chắp
tay đáp lễ: “Phó sứ khách khí rồi, là Vân mỗ không mời mà tới, phiền phó sứ
phải vội bỏ việc tới đây đón tiếp.”
“Công tử nói gì thế kia, Thành chủ đại
nhân nhận được lệnh của châu phủ tới Kim Đô dự lễ, tất nhiên phải đích nhân
nghênh đón công tử rồi.”
Vân gia là đại tộc ở Yến Châu, Thiếu
chủ Vân gia chính là người mà họ không dám bạc đãi. Phó sứ cực kỳ nhiệt tình:
“Ta đã chuẩn bị tiệc rượu để công tử đón gió tẩy trần rồi.”
Vân Trường Thanh lại xin miễn: “Đa tạ ý
tốt của phó sứ, nhưng tiệc rượu thì thôi, không cần đâu. Vân mỗ chỉ ở lại một
lát, đợi trưởng lão trong tộc tới, ta cũng phải lên đường tới Kim Đô rồi.”
Phó sứ nghe ra điều khác thường trong
đó.
Gần đây chuyện Yến Châu có yêu làm loạn
khiến dư luận xôn xao, cuối cùng Kim Đô cũng bắt được ác yêu, mời các Thành chủ
trong thành và các Tông chủ thế tộc ở Yến Châu đến, thậm chí còn cố ý mời thêm
mấy đệ tử thân truyền của mấy đại tông môn ở lại dự lễ mấy hôm, phô trương
thanh thế rất náo nhiệt. Vân gia là tam thị của Yến Châu, vị Thiếu chủ Vân
Trường Thanh này không chạy thẳng đến Kim Đô mà lại đổi đường dừng lại ghé
thành Hoa Dương làm gì?
Phó sứ vội vàng thăm hỏi: “Công tử gặp
phiền phức gì sao?”
“Cũng không tính là phiền phức gì.”
Vân Trường Thanh cười cười, bình tĩnh
ôn hòa đáp: “Chỉ là trên đường gặp phải thích khách mai phục, không biết con
đường phía trước sẽ xảy ra trắc trở gì, cố gắng đi tiếp cũng vô ích, thế nên ta
đổi đường, ghé thành Hoa Dương nghỉ chân trước một lúc.”
Tim phó sứ hẫng một nhịp.
Ai dám ám sát Thiếu chủ Vân gia? Lại
còn vào thời điểm nhạy cảm gió giục mây vần như hôm nay, rốt cuộc là kẻ nào
muốn khuấy vũng nước đục này đây? Hay có người muốn mượn cớ sinh sự? Muốn đạt
được mục đích gì?... Mỗi một suy đoán trong đó đều khiến người ta thoáng nghĩ
một chút đã không rét mà run. Đừng nói là hắn ta, dù có là Thành chủ của hắn ta
thì cũng không dám dính vào.
Phó sứ không biết nói gì, mặt lộ vẻ khó
xử. Vân Trường Thanh cũng chỉ mượn phó sứ để truyền ra vài thông tin, tỏ rõ
thái độ, đe dọa dằn mặt những người đang ẩn nấp phía sau chứ không thật sự cố ý
làm khó phó sứ, hắn ta nhẹ nhàng nói sang chuyện khác, cười nói: “Mà kể ra, ta
kịp thời phát hiện được những thích khách kia, sau đó thoát thân thành công
cũng là nhờ có một thiếu niên nhắc nhở. Lúc đó tình huống nguy cấp, hắn đi gấp,
ta cũng không tiện cản lại, nhưng ta thấy rõ ràng hắn đi về phía thành Hoa
Dương. Đúng lúc ta ở lại mấy ngày, tới đây chuyến này cũng là muốn phiền phó sứ
phái người tới các khách điếm hỏi thăm tin tức giúp, Vân mỗ muốn tự nói một
tiếng cảm ơn với vị thiếu niên kia.” Nói rồi, gã hầu sau lưng hắn ta dâng một
bức chân dung đã vẽ lên.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, từ lâu đã nghe
danh công tử nhân hậu cao nghĩa, thật khiến ta bội phục.”
Lúc này phó sứ mới thở phào một hơi.
Thuộc hạ sau lưng phó sứ bước đến, nhận lấy bức họa. Để cho thấy sự nghiêm túc
của bản thân với Vân Trường Thanh, phó sứ còn cố ý tự mở bức họa ra xem, thấy
mấy nét sơ sài trên đó, phác họa ra một thiếu niên mày kiếm mắt sáng, dung mạo
sáng ngời, lúc này lên tiếng khen: “Đúng là một thiếu niên lang tuấn mỹ anh
vũ.”
Vân Trường Thanh cười gật đầu. Phó sứ
nhìn vẻ mặt hắn ta, biết ngay hắn ta vô cùng tán thưởng thiếu niên này, cố ý
tới tìm e là cũng cố ý muốn kết giao, trong lòng tăng thêm ba phần nghiêm túc,
cười nói: “Công tử yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta.”
Quả nhiên Vân Trường Thanh nói: “Đa tạ
phó sứ.”
“Công tử khách sáo rồi.”
Phó sứ thấy bầu không khí thích hợp,
lại tiếp tục: “Tiệc rượu không được, vậy uống một hai ly chắc là được chứ. Mong
công tử nể mặt, nếu không Thành chủ quay về sẽ trách ta chiêu đãi không chu
toàn.”
“Phó sứ khách sáo quá.” Vân Trường
Thanh ngừng một lát, sau đó cười nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
…
Thành Hoa Dương cũng được coi như kinh
đô thứ hai của Yến Châu, vị trí quan trọng, tất nhiên cũng vô cùng sầm uất,
đường phố quán xá lầu các hàng hàng lớp lớp náo nhiệt không thôi, tu sĩ cưỡi dị
thú rộn ràng như mây trên đường trên phố. Nguyên Cảnh Thước mua đồ xong thì đi
dạo trên đường một hồi lâu, nghe rất nhiều tin tức cả hữu dụng lẫn vô dụng, mãi
đến khi ánh chiều buông xuống mới khoác ánh tà dương trở về khách điếm.
Hắn ta cong ngón tay gõ cửa, giọng Lâm
Nhiên vang lên: “Không khóa đâu, vào đi.”
Nguyên Cảnh Thước đẩy cửa bước vào, Lâm
Nhiên ngồi khoanh chân trên giường, đặt Phong Trúc kiếm bên gối, chăm chú lau
kiếm. Tiểu Nguyệt đứng cách đó không xa, cúi đầu hệt như một đứa nhỏ vừa làm
sai chuyện gì đó, giờ đang bị dạy dỗ, mũi chân cứ đá đá trên đất, không thấy rõ
vẻ mặt.
Thấy Nguyên Cảnh Thước đi vào, Tiểu
Nguyệt chợt ngẩng phắt đầu, mắt sáng lên, lẽo đẽo chạy tới như nhìn thấy vị cứu
tinh: “Nguyên đại ca…”
Ai không biết sẽ nghĩ nàng ta là một cô
nhóc đáng thương nhất trên đời vừa bị nữ ma đầu ác độc Lâm Nhiên bắt nạt ấy
chứ.
Nguyên Cảnh Thước nhìn về phía nàng ta:
“Có chuyện gì?’
Tiểu Nguyệt làm ra vẻ sợ hãi nhìn Lâm
Nhiên đang lau kiếm, ngập ngừng đáp: “… Không, không sao đâu ạ.”
Miệng thì bảo không sao, nhưng mặt lại
đầy vẻ ngập ngừng, đôi mắt rưng rưng giọt lệ đang trực trào kia có thể khiến
bất kỳ nam nhân nào tim mềm thành nước, kéo nàng ta vào trong ngực, đau lòng
hỏi đã xảy ra chuyện gì.
“Ờ.”
Nguyên Cảnh Thước nói: “Nếu không có
chuyện gì thì tránh ra đi, ngươi đang cản đường ta đó.”
Tiểu Nguyệt: “…”
Đây là nam nhân ư? Là một nam nhân thật
ư!
Tiểu Nguyệt cắn môi định cố gắng thêm
lần nữa thì Lâm Nhiên chợt ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc nhìn nàng ta.
Tiểu Nguyệt cứng đờ.
Nguyên Cảnh Thước nhìn Tiểu Nguyệt như
bị dán bùa đứng hình, hắn ta nhíu mày, vòng qua nàng ta đi đến bên cạnh Lâm
Nhiên: “Sao thế?”
Nói rồi, hắn ta xoa nhẹ cán đao rất tự
nhiên. Hắn ta mới đổi vỏ đao, da hươu đen tuyền, đầu ngón tay hơi nhấc lên để
lộ phần lưỡi đao, khiến ánh đao càng thêm lạnh băng khiếp người.
Tiểu Nguyệt rụt vai lại.
Lâm Nhiên nhìn bóng lưng nàng ta.
Nàng biết trong nguyên tác không có
Nguyên Cảnh Thước, tất nhiên càng không có Tiểu Nguyệt. Lâm Nhiên không phải
thần tiên, không đoán được mục đích của nàng ta, nhưng ít nhất nàng biết tiểu
thỏ yêu này cố chấp ở bên cạnh họ không thể nào bởi vì cô đơn muốn có bạn bè,
cũng sẽ không phải chỉ vì thích Nguyên Cảnh Thước.
Lâm Nhiên hiểu hơn bất kỳ ai, đa phần
các kiếp nạn đều đã là số mệnh cả rồi, không phải muốn tránh là có thể ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).