Năm năm sau, Hà Thành ở vùng biên giới Yến Châu, khu tây bắc
của Thương Lan giới.
Tuy Hà Thành là một tòa thành nhỏ, nhưng lại là trạm trung
chuyển vì mấy con đường đi đến chủ thành Kim Đô của Yến Châu nhất định phải đi
qua đây. Các tu sĩ từ nam đến bắc đều phải ghé qua đây dừng chân rồi mới đổi
đường đi tiếp được, cũng vì thế mà dần dần hình thành nên cảnh tượng phồn hoa
nơi này.
Ở gần cổng thành có một quán rượu, trời đã về chiều, thời
điểm khách đông nhất vào lúc trưa đã qua nên cũng dần dần vắng khách, thực
khách chỉ còn vài nhóm nhỏ, đôi ba người đang ăn uống trò chuyện rôm rả. Tiểu
nhị vừa ngáp vừa chạy đi chạy lại giữa các bàn, tiếp thêm nước trà hay rượu cho
khách, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người khiến ai cũng lơ mơ buồn ngủ.
“Lấy thêm một vò Thịnh Thiêu.”
Một giọng nam hơi khàn vang lên từ bên cạnh, tiểu nhị khẽ
rùng mình.
Không gì khác, chính vì loại rượu Thịnh Thiêu này là rượu
mạnh nhất của quán họ, đã từng có thực khách uống rồi say mèm suốt ba ngày ba
đêm, suýt chút nữa say chết luôn. Kể từ đó rất ít khi có khách gọi loại rượu
này, bình thường cả tháng cũng chẳng bán nổi được mấy vò, vậy mà hôm nay đã bị
gọi đưa lên liên tiếp mấy lần rồi.
Tiểu nhị quay đầu lại nhìn, quả nhiên vẫn là chàng thanh
niên mặc bộ đồ màu nâu sậm đó.
Nói là chàng thanh niên cũng không phù hợp cho lắm, tiểu nhị
nhìn kỹ lại lần nữa mới phát hiện hắn ta không lớn lắm, tầm tuổi giữa thiếu
niên với thanh niên mà thôi. Tuy thân hình cao gầy của hắn ta đã dần dần có vẻ
tráng kiện của một nam nhân trưởng thành, nhưng khí chất vẫn có sự anh tuấn của
tuổi trẻ ngông cuồng.
Tu sĩ đều có tuổi thọ rất cao, phát triển cũng chậm, thông
thường đều có vẻ ngoài trẻ hơn tuổi thật, nhưng chàng trai này tràn trề sức
sống, điệu bộ ngông nghênh phóng khoáng, rõ ràng là một chàng thiếu niên không
lệch đi đâu được.
Tiểu nhị cười nhạo chính mình, cũng không biết con mắt lại
nhìn kiểu gì mà vừa rồi, lúc liếc ngang qua lại nhìn nhầm chàng thiếu niên trẻ
tuổi kia thành già đến mấy trăm, thậm chí cả nghìn tuổi như thế.
Tiểu nhị có ấn tượng rất sâu sắc với chàng thiếu niên này,
bởi vì hắn ta rất có khí chất của bậc đế vương.
Hắn ta ngồi bên cửa sổ, với thân hình vai rộng eo hẹp, dung
mạo vô cùng tuấn kiệt, khung xương mày rắn rỏi, cặp lông mày rậm hình lưỡi kiếm
kéo dài đến tận thái dương, hốc mắt sâu thẳm vậy mà lại có cặp mắt đào hoa trời
sinh hơi xếch lên, thế nên trong phong thái anh hùng hiên ngang ấy lại mang
thêm vẻ phong lưu đa tình đến khó tả.
Bộ bàn ghế nhỏ này có vẻ không chứa nổi hắn ta, thế nên hắn
ta phải co cặp chân dài lại, ống ủng bó lấy bắp chân gầy chắc, nhìn rõ được
đường cơ bắp. Hắn ta đang dựa người vào thành cửa sổ, lơ đãng nhìn ngắm dòng
người qua lại trên đường ngoài cửa sổ, một tay cầm hờ cái vò rượu rỗng, bên
cạnh đó đặt một chiếc vỏ đao màu đen, chuôi đao mới được bọc bằng vải mịn,
nhưng có vậy thì vẫn không ngăn được mùi huyết khí đang lan tỏa ra ngoài.
Tiểu nhị ngửi thấy mùi rượu đó, đúng là rượu Thịnh Thiêu,
đúng thật hắn ta đã uống cạn một vò.
Tiểu nhị mỉm cười: “Nếu khách quan muốn gọi rượu Thịnh
Thiêu, quán bọn ta nhất định sẽ đưa lên, nhưng xin thứ lỗi cho tiểu nhân lắm
lời nói một câu, loại rượu Thịnh Thiêu này rất mạnh, uống nhiều sẽ bỏng rát
cuống họng, khách quan nên vừa chừng vẫn tốt hơn… Chi bằng ngài thử rượu Nữ Nhi
Hồng của bọn ta, tuy không được sảng khoái như khi uống Thịnh Thiêu, nhưng
hương vị dịu nhẹ đậm đà, cũng sẽ thưởng thức được một mùi vị khác.”
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn sang, tiểu nhị mới phát hiện
không phải hắn ta không say, rõ ràng mặt mày đã đỏ bừng, đôi mắt lười nhác nhắm
hờ nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời. Hắn ta giống như một con sư tử đực chưa trưởng
thành dũng mãnh tràn trề sức sống, mặc dù có nằm đó lười biếng ve vẩy đuôi nghỉ
ngơi thì vẫn có một khí chất khiến người khác không dám coi thường.
“Đúng là một tên lanh lợi.”
Thiếu niên vung tay ném một túi đựng linh thạch qua, lười
nhác nói: “Vậy cho ta một vò Thịnh Thiêu và thêm một vò Nữ Nhi Hồng nữa. Yên
tâm, lát nữa ta sẽ rời đi, không say chết đứ đừ ở đây gây phiền phức cho ngươi
đâu.”
Tiểu nhị cười hề hề, nhìn thấy trên mặt bàn rõ ràng có hai
bộ bát đũa, nhưng thiếu niên chỉ ngồi đây một mình, liền lanh lợi nói: “Đồ ăn
trên bàn của ngài đã nguội hết rồi, hay là để tiểu nhân đem đi hâm nóng lại,
khi nào bạn ngài về sẽ được ăn ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).