Lâm Nhiên lớn đến ngần này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cảm
nhận được sự vui sướng của việc lấy dương bổ âm.
Không hổ là kỹ thuật hack của giới tu chân, đã thật, còn đã
hơn cả ăn bún đậu chấm mắm tôm, ăn lẩu vào mùa đông, ăn kem vào mùa hè gấp một
trăm lần!
Một tiếng động khẽ vang lên, theo sau đó là linh khí tuôn ra
cuồn cuộn, tu vi của Nguyên Cảnh Thước cũng từ Trúc Cơ đỉnh phong hạ xuống dao
động tại Trúc Cơ hậu kỳ.
Cuối cùng khí áp xung quanh hắn ta cũng không giống quả bom
chực chờ phát nổ bất cứ lúc nào nữa mà dần trở nên dịu lại, sắc mặt hắn cũng
không còn căng thẳng lạnh lẽo nữa mà giống như một con sư tử hung mãnh vừa được
ăn uống no đủ xong liền trở nên lười biếng, lúc này tiểu thị nữ sợ kinh hồn bạt
vía bên cạnh mới dám khẽ thở ra một hơi.
Nguyên Cảnh Thước buông tay, dòng khí nóng liền biến mất,
Lâm Nhiên mở mắt, hơi lưu luyến nhìn tay hắn ta, thở dài nói: “Cơ thể thuần
dương tự nhiên đúng là thiên phú dị bẩm mà... Ta mà có thể chất như thế thì một
ngày ta có thể ăn sập được cả một xưởng sản xuất kem.”
Thiên Nhất: “...”
Cạn lời thực sự, đúng là nhân cmn tài!
Thiên nhất bật bài nhạc “Thời khắc tỉnh mộng” để bày tỏ thái
độ của mình, nghĩ lại lại thấy bài này vẫn chưa đủ chấn động thế là nó lặng lẽ
đổi thành bài “Phong cách dân tộc đẹp nhất”.
Chất lượng âm thanh 6D cực cháy khiến Lâm Nhiên đần mặt
luôn: “... Ngươi thắng rồi.”
Sau khi Nguyên Cảnh Thước buông Lâm Nhiên ra thì vẫn im
lặng, nhắm mắt ngồi khoanh chân tại chỗ.
Hắn ta đúng là một kỳ tài tu luyện, chỉ trong một khoảng
thời gian ngắn như thế mà đã có thể tự tìm ra được cách ổn định linh khí. Lâm
Nhiên nhìn linh khí xung quanh hắn đang từ từ bốc lên, nếu không phải trông
thấy khí chất thanh xuân đặc trưng của tuổi trẻ trên người hắn, nàng phải nghi
ngờ rằng đây là một lão già nào đó đã đoạt xá xong trùng sinh với một thân phận
khác.
Lâm Nhiên lắc đầu, nhìn vết cứa lúc trước trên tay trái giờ
đã khép miệng, nàng co duỗi thử thấy không có vấn đề gì, bèn đỡ Doãn tiểu thư
đưa đến bên tiểu thị nữ: “Ngươi đỡ nàng ấy một lát.”
Tiểu thị nữ vội ôm lấy Doãn tiểu thư, ngầng đầu nhìn nàng,
quan tâm hỏi: “Nữ hiệp cô nương, cô định đi đâu vậy?”
Lâm Nhiên đáp: “Con dơi yêu kia chạy mất rồi, ta phải đuổi
theo nó.”
Nguyên Cảnh Thước vẫn nhắm mắt, thản nhiên nói: “Tu vi của
nó đã bị huỷ rồi, đến hình dạng thú cũng không duy trì được nữa, chẳng đuổi
theo thì nó cũng không sống nổi.”
Lâm Nhiên lắc đầu: “Cẩn thận vẫn tốt hơn, có rất nhiều tên
khốn đến lúc thoi thóp rồi vẫn cố vùng vẫy gây họa, phải chính tay giết nó mới
yên tâm được.”
Nguyên Cảnh Thước nhìn nàng.
Nàng rất cẩn thận.
Hắn ta biết nàng nói đúng, hắn ta vốn kiêu ngạo bẩm sinh nên
thường không quá cẩn thận, đây chính là khuyết điểm của hắn ta.
Nguyên Cảnh Thước: “Được, ta đi cùng ngươi.” Nói xong liền
định đứng dậy.
“Không cần đâu, nó sắp chết rồi, ta đi một mình cũng được,
ngươi vừa đột phá cứ ở lại đây ổn định linh khí đi, tuyệt đối đừng để bị nội
thương.”
Lâm Nhiên nhìn qua Doãn tiểu thư đang hôn mê và tiểu thị nữ
kia: “Ngươi bảo vệ hai người họ, nhất là Doãn tiểu thư, hàn khí của hoa sen
tuyết còn sót lại trong người nàng vẫn còn rất nhiều, chỉ sợ sẽ phát tác, nếu
có gì đó không ổn thì ngươi ở đây cũng có thể điều trị kịp thời cho nàng ấy.”
Nguyên Cảnh Thước ra vẻ sao cũng được “ừ” một tiếng.
“Nữ hiệp cô nương...”
Tiểu thị nữ hơi lo lắng, Lâm Nhiên vỗ vai an ủi nàng ta rồi
xách Phong Trúc kiếm xoay người bước đi.
Tiểu thị nữ nhìn nàng rời đi, quay đầu lại mới phát hiện
Nguyên Cảnh Thước cũng đang nhìn theo bóng lưng của Lâm Nhiên.
Tiểu thị nữ từng trông thấy Nguyên thiếu hiệp và tiểu thư
nhà mình nói chuyện.
Nguyên thiếu hiệp tốt tính, lại còn hay cười, tiểu thư nói
lúc thiếu hiệp cười trông rất anh tuấn. Tuy hơi kiêu ngạo và phong lưu nhưng
lại biết quan tâm chăm sóc phái nữ, tiểu thư rất thích sự phong lưu và dịu dàng
này của Nguyên thiếu hiệp.
Nhưng nàng ta không dám nói, nàng ta cảm thấy nụ cười của
Nguyên thiếu hiệp quá bất cần đời, rõ ràng hắn đã làm chuyện dịu dàng nhất mà
nam nhân trên đời có thể làm, nhưng có đôi lúc lại khiến người ta cảm thấy hắn
rất lạnh lùng khó gần.
Nhưng hiện tại ánh mắt hắn ta nhìn vị nữ hiệp kia lại không
như thế.
Hắn ta không cười nữa, trong đôi mắt kia chẳng có chút ý
cười nào, cũng không có dịu dàng, không có ngả ngớn, hoàn toàn khác hẳn với
ngày thường. Hắn ta bây giờ thờ ơ không cảm xúc, thậm chí là lạnh nhạt đến mức
khiến người ta thấy sợ.
Ánh mắt này rất không tốt, bởi vì chắc chắn hắn ta sẽ không
thích nữ hiệp cô nương, chẳng ai lại đi nhìn người mình thích kiểu đó.
Đột nhiên tiểu thị nữ lóe lên một ý nghĩ: Khi Nguyên thiếu
hiệp nhìn tiểu thư, cái ánh mắt mà tất cả mọi người đều cho rằng đấy là đang
nhìn cô gái mình thích chẳng qua cũng chỉ là ánh mắt khi nhìn một cô nương bình
thường thôi.
Có thể cô nương này là tiểu thư, có thể là Quận chúa điện hạ
vừa bá đạo vừa si tình ở Kinh Thành, có thể là cô nương bán bánh bao dễ đỏ mặt
ở ven đường... hoặc cũng có thể là bất kì cô nương nào đó trong thiên hạ này.
Nhưng khi hắn ta nhìn vị nữ thiếu hiệp kia lại không như
thế.
Hắn ta chỉ nhìn nàng.
… Nhìn đúng một mình nàng.
Nguyên Cảnh Thước thu lại tầm nhìn, chẳng có biểu cảm gì cứ
thế nhắm mắt ngồi khoanh chân tiếp, tiểu thị nữ cúi đầu nhìn tiểu thư nhà mình,
dần dần thấy khó chịu trong lòng.
Trước đây nàng ta luôn cảm thấy tiểu thư và Nguyên thiếu
hiệp rất xứng đôi, Nguyên thiếu hiệp anh tuấn phóng khoáng, tiểu thư thì xinh
xắn dịu dàng, đã thế còn một lòng một dạ với Nguyên thiếu hiệp, có thể nói đây
là người thê tử thích hợp nhất trên thế gian này, sớm muộn gì Nguyên thiếu hiệp
cũng sẽ động lòng thôi.
Nhưng giờ nàng ta mới hiểu ra rằng có lẽ tiểu thư chưa từng
thật sự hiểu biết về Nguyên thiếu hiệp, sau này cũng sẽ không hiểu được.
Bởi vì Nguyên thiếu hiệp thậm chí... thậm chí còn không muốn
cho tiểu thư một cơ hội nào để tìm hiểu hắn ta.
Tiểu thị nữ đau lòng, cứ nghĩ đến chuyện mấy hôm trước lão
gia nói với tiểu thư về hôn sự với công tử nhà họ Vương, lần đầu tiên trong đời
tiểu thư cả gan đi tìm gặp Nguyên thiếu hiệp muốn cùng hắn cao chạy xa bay, rồi
đến bộ dạng vừa khóc vừa bỏ chạy đó của nàng khiến tiểu thị nữ càng buồn hơn,
không kiềm chế được mà ôm chặt lấy tiểu thư nhưng lại bị nhiệt độ lạnh lẽo
khiến cả người phát run.
Nàng ta kinh hãi, hoảng hốt gọi to: “Nguyên thiếu hiệp! Tiểu
thư...”
Nguyên Cảnh Thước bừng tỉnh, hắn ta mở mắt, trông thấy tiểu
thị nữ đang cực độ sợ hãi và Doãn tiểu thư trong lòng nàng ta đang tỏa ra hàn
khí liền nhíu mày đứng dậy bước tới, cách một lớp tay áo bắt mạch cho Doãn tiểu
thư, mặt không đổi sắc nói với tiểu thị nữ: “Giữ chắc lấy nàng ấy để ta hút hàn
khí trong người nàng ấy ra.”
...
Lâm Nhiên lần theo vết máu của dơi yêu vòng vèo khắp chốn,
cuối cùng rẽ vào một hang động trong góc khuất mới tìm thấy nó.
Lúc này đến hình dạng thú nó cũng không duy trì được nữa, có
một đám khói đen sền sệt hôi thối đang lượn lờ trên mặt đất, đó chính là oán
khí tụ lại của những vong hồn vô tội đã chết thảm trong tay nó.
Tu sĩ có sức mạnh vượt xa người phàm, trong mắt tu sĩ người
phàm chỉ bé nhỏ như con kiến mà thôi, nhưng điều này không có nghĩa là tu sĩ
muốn làm gì người phàm thì làm; Tu đạo ắt có luật lệ, nếu có tu sĩ nào dám tự ý
giết hại người phàm thì sẽ bị phản phệ trời phạt vô cùng đáng sợ.
Lấy ví dụ như lúc này, những người phàm chết oan kia sẽ bạo
phát ra sức mạnh còn kinh khủng hơn bất kì một tu sĩ đẳng cấp nào, người khác
nếu chết đi vẫn có thể luân hồi chuyển kiếp, nhưng loại dơi yêu giết hại người
phàm bị oán khí vây quanh thế này, chết rồi sẽ bị tiêu tán hồn phách triệt để.
Lâm Nhiên thấy dơi yêu vươn cánh tay cong queo ra như muốn
với lấy túi đựng đồ trên tấm nệm cói, nàng vung trường kiếm móc lấy túi đồ về
phía mình, do dơi yêu sắp chết nên kết giới trên chiếc nhẫn cũng mất hết linh
khí, Lâm Nhiên dễ dàng mở chiếc nhẫn ra, không ngờ bên trong lại trống rỗng,
chỉ có mỗi một cuốn sách.
Dơi yêu đã sắp lấy được túi đựng đồ rồi, nhưng kết quả túi
lại bay vào tay Lâm Nhiên, nó ngoảnh đầu lại nhìn cuốn bí tịch trong tay Lâm
Nhiên mà m� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).