Lâm Nhiên cau mày nhìn chằm chằm thi thể trước mặt.
Thi thể thì nàng đã thấy nhiều rồi, không nói tới việc gặp ở
những thế giới khác hoặc nàng từng giết, chỉ mấy năm nay thôi, mỗi mình Nguyên
Cảnh Thước, thằng nhóc này cười đùa cợt nhã cả ngày nhưng khi giết người thì
mắt còn chẳng thèm chớp, nếu thật sự chọc tới hắn ta thì một đao thôi là máu
bắn còn mạnh hơn cả suối phun trào.
Nhưng thứ trước mặt này đã không thể gọi là thi thể được nữa
mà là xương cốt, giống như là bộ xương sau khi bị dã thú ăn tươi nuốt sống vậy,
xương cốt trắng toát, thịt tươi đẫm máu, xen lẫn với đống nội tạng thối rữa...
Lâm Nhiên nhìn về phía cái đầu người bị xé rách hơn nửa phần da thịt đang nằm
trơ trọi cạnh bộ xương, chân mày càng nhíu chặt hơn.
“Bị dị thú tấn công ư?”
Nguyên Cảnh Thước đi tới bên cạnh nàng, dùng mũi đao khẽ đẩy
miếng thịt đầy máu ra: “Bên trên có dấu răng... Không có vết thương do vũ khí
gây ra, là bị cắn xé khi còn sống.”
Từ “cắn xé” này, về cơ bản đã có thể kết luận được là dị thú
chưa tiến hóa.
“Nếu như bị dị thú ăn thịt mà người này còn gục ở cửa thôn,
không nói đến việc người trong thôn phải thu dọn vào, những cũng không đến nỗi
để người này nằm ngoài cửa thế này.”
Lâm Nhiên ngẩng đầu lên nhìn cả thôn làng trống vắng tĩnh
mịch trước mặt, xe ngựa của họ ngừng bên ngoài cũng gần một khắc rồi nhưng nàng
chưa thấy một ai ra vào thôn cả.
“Có thể thôn này đã bị bỏ hoang rồi.”
Nguyên Cảnh Thước nhìn xung quanh một vòng thì thấy vài lá
bùa nằm dưới đất cách đó không xa, là bùa canh gác, thường được dùng ở các phủ
hoặc cửa chính để cảnh báo có người lạ đến gần. Lá bùa cực kỳ rách nát, bị bẩn
do ngâm trong bùn máu, Nguyên Cảnh Thước khựng lại: “Không đúng, trên lá bùa
này vẫn còn linh khí, nghĩa là thôn dân mới đặt gần đây, nếu đã bỏ hoang thì sẽ
chẳng có ai tốn công đặt bùa cả.”
“Thôn này không bình thường.”
Trong đầu Nguyên Cảnh Thước có suy nghĩ lóe lên, hắn ta quả
quyết nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hắn ta chưa bao giờ là người lo chuyện bao đồng, nếu như chỉ
có một mình thì hắn ta sẽ đi vào tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng vết
thương của Lâm Nhiên chưa lành, đằng sau lại có truy binh như âm hồn không tan
của thành Trường Phong, nên Nguyên Cảnh Thước chỉ muốn nhanh chóng đến thành
Kim Đô để tìm bảo vật tựa như sen tuyết ngàn năm cho nàng dưỡng thương.
Lâm Nhiên cũng không tò mò lắm, nàng gật đầu, hai người quay
lưng đi về phía xe ngựa, đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nữ yếu ớt và
tuyệt vọng: “Cứu ta với...”
Lâm Nhiên chợt quay đầu: “Bên trong còn có người.”
Nguyên Cảnh Thước nhíu mày chặt hơn, không muốn dây vào rắc
rối nhưng hắn ta lại không thể giả vờ không nghe, mím môi rút đao ra rồi nói
với Lâm Nhiên: “Ngươi đứng đây chờ ta, ta đi một lát rồi sẽ trở lại.”
“Nói cái gì đó.”
Lâm Nhiên rút Phong Trúc kiếm ra, cười: “Không sao đâu, ta
còn chưa đến nỗi làm gánh nặng cho ngươi... Dù sao ta vẫn giúp ngươi một tay
được.”
Nguyên Cảnh Thước nhìn vẻ mặt của nàng, biết nàng đã hạ
quyết tâm.
Hắn ta không có lý do gì để cự tuyệt bạn đồng hành của mình,
đó là một sự khinh thường đối với kiếm khách, là sự sỉ nhục đối với nàng.
Nguyên Cảnh Thước càng mím chặt môi hơn, nhỏ giọng nói một
câu: “Ta đi trước mở đường.” Rồi hắn ta đi vào trong thôn trước, tất nhiên Lâm
Nhiên sẽ đi theo sau hỗ trợ hắn ta.
Bước nhanh qua cửa thôn, đập vào mắt nàng chính là cánh đồng
linh mễ thối rữa khô héo rộng lớn, trước cánh đồng là những tiểu viện gạch
ngói, đường mòn đá xanh kéo dài một đường đến dưới chân, bầu trời u ám tối tăm,
tĩnh mịch không một tiếng động.
“Ai đang kêu cứu vậy?”
Nguyên Cảnh Thước cất giọng hô to, ánh mắt sắc bén liên tục
di chuyển qua lại giữa các tiểu viện, hai bên tiểu viện đơn giản và yên tĩnh
nhưng đa số các cánh cửa đều mở toang, Lâm Nhiên nhìn vào trong thì thấy đống
củi khô và linh mễ mới thu hoạch nằm ngổn ngang trên mặt đất, có máng ăn cho gà
vịt và cả chuồng heo, thậm chí còn có thể nhìn thấy một bàn bày đầy thức ăn
trong nhà thông qua cánh cửa rộng mở.
Đây là một thôn làng rất bình thường, mộc mạc và an tĩnh,
nơi mà người phàm và tu sĩ cấp thấp sống cùng với nhau.
Thậm chí Lâm Nhiên còn có thể tưởng tượng được rằng, đây là
một buổi chiều hoàng hôn bình thường, sau khi các thôn dân kết thúc một ngày
làm việc vất vả, khói bếp bay lên từ các căn nhà, nam chủ nhân nhễ nhại mồ hôi
vác cuốc quay về, đám trẻ để tóc trái đào nhảy nhót vây quanh đòi cha ôm, người
mẹ vừa cằn nhằn vừa bê thức ăn nóng hổi lên bàn, vào lúc cả nhà đang cười vui
vẻ định ăn cơm thì bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nam chủ nhân tò mò
mở cửa, còn đám nhóc mở to đôi mắt tròn xoe, thò cái đầu nhỏ ra để xem... Rồi
không thể quay trở lại được nữa.
“Từ đường ở đằng trước có tiếng động.”
Giọng nói trầm thấp của Nguyên Cảnh Thước kéo suy nghĩ của
Lâm Nhiên về lại, không biết gió đã nổi lên từ lúc nào, cơn gió lạnh lẽo thê
lương thổi qua cánh đồng khô héo tạo nên một âm thanh gào rú tiêu điều quỷ dị,
nàng ngửi thấy mùi máu nồng nặc mà lúc trước không hề có trong không khí.
“Chuẩn bị.”
Nguyên Cảnh Thước cầm chuôi đao, mắt nhìn chằm chằm từ đường
trang nghiêm nhất trong thôn kia, đột nhiên hắn ta bổ xuống một đao: “Phá!”
Thế đao mạnh mẽ làm cánh cửa nổ tung trong nháy mắt, vụn gỗ
văng tung tóe khắp nơi, vô số huyết ảnh dữ tợn như máu tràn ra tựa lũ, gào thét
chen chúc nhào về phía họ.
Lâm Nhiên và Nguyên Cảnh Thước đều kinh hãi, Thiên Nhất buột
miệng thốt lên: “Ôi mẹ ơi... Xác sống tấn công ư?”
Đúng là rất giống xác sống, Lâm Nhiên nhìn chằm chằm những
thứ sinh vật đã không thể gọi là “người” kia, lớp da trên bề mặt của chúng đ� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).