...

Cánh cổng hùng vĩ nguy nga ầm ầm sụp đổ, gió lốc tràn ra dập tắt ngọn lửa đang gầm gào, lửa tím ngập trời đành miễn cưỡng quay về vực sâu, xung quanh lặng ngắt như tờ chỉ sau chốc lát.

Trước cánh cổng mở rộng, thanh niên đang quỳ một gối chậm rãi đứng dậy, cầm kiếm, quay người.

Trên người hắn ta đầy vết máu, quần áo rách tươm để lộ cơ thể trẻ trung cường tráng, một vết thương sâu thấy tận xương xuất hiện ở xương mày hắn ta, máu ồ ạt chảy dọc theo gương mặt tuấn tú.

Bờ môi mỏng của hắn ta đang mím lại, khuôn mặt rất sắc nét. Hắn ta hờ hững lau vết máu trên mắt và má với dáng vẻ sắc bén, kiệm lời và lạnh lùng, nhưng máu đang chảy từ hổ khẩu* rách toạc lại để lại vết đỏ còn đẹp hơn son phấn rất nhiều ở đuôi mắt.

(*: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ)

Không ai nói gì.

Phương Du Thành, Hoàng Hoài, Hầu Mạn Nga, đệ tử kiếm các, đệ tử các tông phái...

Mọi người đều nhìn hắn ta bằng ánh mắt ngẩn ngơ, không nói năng gì.

Nhưng ánh mắt họ đã thể hiện rõ: Họ đang kinh hãi, ngưỡng mộ, ghen tỵ, biết ơn, còn không dám chống lại hắn ta mà chỉ có thể cúi đầu thần phục.

Lâm Nhiên nhắm mắt, vỗ ngực, nơi đó có niềm vui đang chậm rãi lan ra, không thể chia sẻ với ai khác.

Hắn ta làm được rồi.

Không phải không thể chiến thắng vận mệnh, Yến Lăng làm được, Sở Như Dao làm được, vậy thì rất nhiều người cũng sẽ làm được.

Nàng luôn tin người duy nhất có thể kiểm soát vận mệnh của họ là chính họ.

Ôn Tự đã thấy nàng mỉm cười.

Nàng cười vui vẻ, tươi tắn như thế, mắt nàng lóe lên những đốm sáng như ánh sao, xoay chuyển như xoáy nước, khiến người khác không thể tránh khỏi việc đắm chìm.

Đúng thế, đương nhiên nàng sẽ vui.

Ôn Tự nhìn về phía thanh niên tuấn tú lạnh lùng kia, đôi mắt cười thoáng trở nên lạnh lẽo.

Người thanh niên này như mặt trời mới ló dạng ở cuối biển mây, trong trẻo, xán lạn và rực rỡ, khiến không ai nghi ngờ gì về thời đại sắp được bao trùm bởi hào quang huy hoàng từ hắn ta.

Đó là vận mệnh mà ông trời sắp đặt cho hắn ta, coi vạn vật như cỏ rác, dùng xương trắng để gây dựng cho hắn truyền kỳ lưu danh muôn đời.

Đứa con của thiên mệnh...

Ôn Tự che miệng, ho khẽ mấy tiếng, bỗng mỉm cười.

...

Lửa đã tắt, cuối cùng đám đông cũng tiến vào cổng đá, họ đều ngồi bệt xuống đất, có người còn không màng hình tượng gì, dứt khoát nằm lăn ra, thở hổn hển.

Bên bờ sống chết, linh khí cạn kiệt, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng đan xen khiến hầu hết mọi người đều kiệt sức.

Một lúc lâu sau, mới có đệ tử đã miễn cưỡng lấy lại chút sức lực phàn nàn:

“Phủ đệ này bị sao thế, rõ ràng đã trải sẵn đường ngọc rồi, lại cho thêm ngọn lửa ma quái dưới đường ngọc, rốt cuộc có định cho người ta vào không?!”

“Đúng thế! Nơi này quá quái dị, ngay cả lệnh bài truyền tống cũng mất tác dụng, tiên sư, suýt nữa ông đây đã chết rồi!”

“Đáng sợ thật, ai ngờ lại đáng sợ thế chứ. Nếu biết trước ta đã không xuống đây.”

“Sao lại vậy chứ, ta chỉ muốn tìm chút bảo bối cho gia tộc thôi, ai ngờ còn phải liều mạng thế này…”

Yến Lăng ngồi tựa vào vách đá, như hoàn toàn không nghe thấy tiếng phàn nàn và chửi mắng ồn ào xung quanh. Hắn ta chỉ cụp mắt, cuốn từng lớp vải mềm quanh hổ khẩu: Hồi nãy kiếm thế mà hắn ta dùng quá mạnh, đã vượt quá giới hạn của cơ thể, cơ thể không chịu nổi, vết thương trên tay không thể lành ngay trong thời gian ngắn, máu rỉ ra dính vào chuôi kiếm, rất nhớp nháp, không cầm được.

Hắn ta uống đan dược chữa trị rồi băng chặt tay như kiếm khách người phàm ở thế tục, sau đấy lại cầm kiếm lên.

Hầu Mạn Nga ở phía đối diện thấy hắn ta thản nhiên quấn chặt miếng vải quanh bàn tay đầm đìa máu, cảm thấy tay mình cũng bắt đầu đau, bèn thì thầm với Lâm Nhiên: “Hắn quấn chặt thế, không thấy đau à?”

“Sao lại không đau chứ, đó chỉ là vết thương dễ thấy nhất thôi, nội thương mà huynh ấy phải chịu còn nghiêm trọng hơn nhiều.”

Lâm Nhiên nhớ ra bên cạnh mình còn một tiểu phú bà siêu cấp, bèn hỏi nàng ta: “Ngươi có đan dược chữa thương gì tốt không, là kiểu quý giá nhất ấy, cho ta mượn hai viên, khi nào về ta sẽ trả ngươi.”

“Gì mà mượn hay không chứ, chúng ta có quan hệ gì, còn cần nói thế à.”

Hầu Mạn Nga xua tay, tìm trong nhẫn trữ vật của mình một lát rồi lấy hai viên đan dược ra, lặng lẽ đưa cho nàng, nói nhỏ: “Thất Chuyển Hợp Thần đan, thuốc tốt đấy, nghe nói có thể giúp da thịt mọc trên xương trắng, cực kỳ hiếm có, ta lấy được từ phòng đấu giá bên ngoài, còn suýt phá sản vì nó cơ.”

Lâm Nhiên cảm thấy ngưỡng mộ, một thứ có thể khiến Hầu Mạn Nga nói rằng suýt phá sản thì có lẽ bán nàng đi cũng không mua nổi đan dược này.

… Đành gửi gắm hy vọng trả nợ vào việc bán sư phụ thôi.

Lâm Nhiên hỏi nàng ta: “Ngươi còn mấy viên thế?”

Hầu Mạn Nga: “Không nhiều, ta chỉ có tổng cộng năm viên, cho ngươi một viên... Hừm, nể tình hắn đã cứu chúng ta và mọi người, ta cũng chia cho hắn một viên, nếu ngươi không nói thì ta cũng không nỡ đâu, xót chết đi được.”

Xem ra đúng là đắt thật.

Lâm Nhiên rầu rĩ tưởng tượng khung cảnh thảm khốc khi bán sư phụ, cảm thấy không đành lòng, lại chìa tay ra với nàng ta: “Cho ta thêm viên nữa.”

Hầu Mạn Nga lập tức mở to mắt: “Ngươi định làm gì? Không thể uống liền hai viên đâu, dược hiệu của nó rất bá đạo, với tu vi thấp lè tè của chúng ta, uống một viên xong nửa năm sau vẫn chưa tiêu hóa hết, ngươi uống hai viên sẽ nổ tung đấy, ngươi biết không hả?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lâm Nhiên giải thích: “Không phải ta uống...”

Hầu Mạn Nga bĩu môi, lúc này mới lấy một viên nữa định đưa cho nàng.

Lâm Nhiên nói tiếp: “... Ta định đưa một viên cho Sở sư tỷ.”

Hầu Mạn Nga lấy lại viên đan dược bằng tay còn lại với tốc độ nhanh như chớp.

Lâm Nhiên: “...”

Giỏi đấy, tốc độ tay nhanh thật.

Lâm Nhiên: “... Mạn Nga, thuốc.”

Hầu Mạn Nga: “Hết rồi.”

Lâm Nhiên: “... Ngươi vừa lấy ra cho ta xong.”

Hầu Mạn Nga: “Không có!”

Lâm Nhiên cạn lời, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ngươi cũng không uống được hai viên, ta đang vội cứu người, sau khi ra khỏi bí cảnh, ta sẽ đi đấu giá đồ để trả cho ngươi, dù sao sư phụ ta cũng là kiếm chủ, ta không quỵt đâu.”

“Đây là vấn đề đan dược à?!”

Hầu Mạn Nga nổi giận: “Vấn đề là ngươi nổi lòng háo sắc, quen thói trăng hoa, định gian díu với cô nương xinh đẹp khác!”

Lâm Nhiên: QAQ

Lâm Nhiên lớn từng này rồi, lần đầu tiên được người ta miêu tả là nổi lòng háo sắc, nàng cảm thấy tam quan già cỗi vững vàng của mình sắp tan vỡ rồi.

Lâm Nhiên há miệng, dở khóc dở cười: “... Ngươi đừng quậy nữa, Sở sư tỷ đã tiêu hao rất nhiều linh khí, hồi nãy khi cứu chúng ta, công lao của tỷ ấy không thua gì Yến sư huynh, không chừng tiếp theo vẫn còn nguy hiểm, tỷ ấy phải mau chóng khôi phục thực lực, sẽ tốt cho cả tỷ ấy lẫn chúng ta và mọi người.”

Hầu Mạn Nga khoanh tay trước ngực, giữ nguyên thái độ “giàu có bất nhân”: “Ta hiểu những đạo lý đó, nhưng ta không vui.”

Lâm Nhiên: “Không sao, dù sao ngày nào ngươi cũng không vui, ta rất vui khi thấy ngươi quen với điều đó.”

“...” Hầu Mạn Nga chậm rãi mở to mắt: “Ngươi nói gì cơ?!”

Ôi chao, lỡ miệng rồi.

Lâm Nhiên nhảy lên, lộn người né tránh bàn tay đang vồ tới của Hầu Mạn Nga, nhanh chóng chạy sang chỗ Yến Lăng.

“Đại sư huynh, Sở sư tỷ.”

Yến Lăng ngẩng đầu, thấy Lâm Nhiên đang đứng trước mặt mình, đưa hai viên đan dược tới bằng cả hai tay, cười nói: “Đây là Thất Chuyển Hợp Thần đan do Hầu sư muội cất giữ, thấy cơ thể sư huynh sư tỷ bị tổn hại nên có lòng nhờ muội đưa cho hai người.”

Sở Như Dao không quen nhận ơn huệ từ người khác, đang định từ chối thì Yến Lăng lại nhìn Lâm Nhiên, thấy nàng nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng, bèn mím môi, nói khẽ: “Ta nhận, cảm ơn Hầu sư muội thay ta nhé.”

Quả nhiên Lâm Nhiên rất mừng: “Vâng.”

Sở Như Dao đành nuốt lời từ chối xuống, nhìn hắn ta với vẻ mặt hơi kỳ lạ. Yến Lăng cụp mắt, khi cầm đan dược, ngón tay hắn ta vô tình chạm vào lòng bàn tay nàng, đụng phải đường chỉ tay mảnh và mềm mại.

Tai hắn ta nóng lên, vội rụt tay lại, ngón tay vô thức cuộn tròn.

“Sư tỷ, của tỷ đây.”

Lâm Nhiên không cảm thấy gì, đổi tay, đưa viên khác cho Sở Như Dao một cách tự nhiên. Sở Như Dao thoáng chần chừ, những cuối cùng cũng nhận lấy, gật đầu với vẻ nghiêm túc và ngượng ngùng: “Cảm ơn sư muội, muội cũng cảm ơn Hầu sư muội thay ta nhé, sau khi rời khỏi đây, chúng ta sẽ trả cho Hầu sư muội.”

Lâm Nhiên mỉm cười, cũng biết nàng ấy không thích mắc nợ người khác nên gật đầu: “Vâng, ta sẽ nói lại, sư tỷ cứ yên tâm.”

Yến Lăng im lặng nghe họ nói chuyện, bỏ đan dược vào miệng, để dưới đầu lưỡi cho nó chậm rãi tan ra.

Sau khi nói chuyện với Sở Như Dao xong, Lâm Nhiên nghiêng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Yến Lăng, hắn ta đang thản nhiên cầm kiếm nhưng quai hàm lại bạnh ra vì ngậm đan dược, sự tương phản đáng yêu khó mà diễn tả thành lời này khiến nàng không nhịn được cười.

Nàng vừa nhìn sang, Yến Lăng đã nhạy bén ngước mắt lên, hắn ta thấy nàng mỉm cười nhìn mình, không hề né tránh, còn híp mắt một cách tự nhiên, đẹp như trăng lưỡi liềm trên trời.

“Khụ.”

Yến Lăng bị sặc, đan dược còn chưa tan hết lập tức trượt xuống họng, hắn ôm cổ ho khan, đến mức tai và má đỏ bừng lên, xán lạn như ánh trời chiều.

Lâm Nhiên ngơ ngác, chắc đây... không phải lỗi của nàng đâu nhỉ.

Yến Lăng thấy vẻ mặt lúng túng vì “bất cẩn dọa người ta mất rồi” của nàng thì càng bối rối hơn. Hắn ta bỗng đứng dậy.

Tiếng ồn ào xung quanh im bặt, mọi người đều nín thở nhìn hắn ta, vẻ mặt ai cũng trở nên nghiêm túc. Đây là uy quyền tuyệt đối do sức mạnh tuyệt đối mang lại.

“Nếu đã vào bí cảnh để tìm bảo vật thì nên giữ tư tưởng coi nhẹ sống chết. Lệnh bài truyền tống có tác dụng trong bí cảnh Vân Thiên nên mọi người mới giữ được mạng, nhưng sau này ra ngoài rồi, bí cảnh hay tuyệt địa cũng vậy, không còn cơ hội làm lại nữa đâu.”

Yến Lăng không nhìn Lâm Nhiên nữa, dần nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Tuy lệnh bài truyền tống đã mất tác dụng nhưng lửa cũng đã tắt, những người không muốn đi tiếp vẫn có thể quay lại theo đường cũ, không cần tranh nhau.”

Đám đông đều im lặng, quay sang nhìn nhau, nét mặt hơi lúng túng và ngượng ngùng.

Tuy họ đã phàn nàn rất nhiều, nhưng khó khăn lắm mới vào đến đây, có lẽ đây là cơ hội duy nhất để họ bước vào bí cảnh Vân Thiên trong đời, nếu cứ thế ra về tay không thì đúng là phí công phải chịu một phen hú vía.

Ai cũng ôm tâm lý may mắn, chưa chắc mình đã chết. Nhưng nhỡ... nhỡ người có duyên được đại tôn coi trọng là mình, được thừa kế pháp bảo và truyền thừa của đại năng Hóa Thần thượng cổ thì đúng là một bước lên tiên.

Đám đông cứ chần chừ, cuối cùng chỉ có hai mươi người thực sự tiếc mạng sống và bị thương rất nặng vừa rồi không muốn tiếp tục nữa cùng nhau quay về, những người khác thì vẫn ở yên.

“Nếu đã quyết định, mong mọi người tôn trọng lựa chọn của mình, lên đường thôi.”

Yến Lăng nhìn những người còn lại, thản nhiên nói rồi quay đi, bước về phía hành lang vắng lặng kia đầu tiên, các đệ tử kiếm các lập tức đi theo hắn ta mà không hề do dự.

Phong cách dứt khoát của hắn ta đã trấn áp đám đông, khiến lòng người đang xao động trước đó bình tĩnh lại. Sau khi im lặng một lát, đệ tử các tông phái lại lần lượt đi theo.

Vì không mở được cổng, bị Yến Lăng vượt mặt nên Phương Du Thành vẫn luôn ngồi nhìn cảnh này ở phía xa, hắn ta lại nhìn bóng lưng Yến Lăng, không sao giấu nổi vẻ ghen ghét đố kỵ: “Hôm nay hắn ta oai quá nhỉ.”

Ôn Tự rời mắt khỏi Lâm Nhiên vẫn luôn mỉm cười với Yến Lăng, cười khẽ: “Yến công tử có thiên tư trác tuyệt, khó tránh khỏi sẽ có phần kiêu hãnh.”

Gân xanh giật giật ở khóe mắt Phương Du Thành, ánh mắt hắn ta biến đổi trong chốc lát rồi mới miễn cưỡng mỉm cười: “... Mặc kệ hắn ta đi, đúng rồi, Ôn đệ, đệ đã ổn chưa? Ta thấy mặt đệ tái hơn rồi đấy.”

Ôn Tự cười gượng, nói bằng giọng cam chịu, phó mặc cho trời: “Cảm ơn Phương huynh đã quan tâm, cơ thể tàn tật này của Tự được như thế đã là tốt lắm rồi.”

“Ôn đệ đừng nản chí.”

Phương Du Thành thở dài: “Sao Ôn đệ phải khổ thế chứ, nếu cơ thể không tốt, sao phải vướng vào những tranh chấp này, chi bằng quay về tìm vài toa thuốc hay, cố gắng chữa bệnh mới đúng.”

“Bao năm qua Tự đã tìm mọi loại thuốc trong thiên hạ rồi, nhưng chỉ chữa được ngọn chứ không chữa được gốc.”

Ôn Tự thở dài: “Chuyện đến nước này, Tự cũng đã nghĩ thông suốt. Sống chết do trời, cũng không cần phiền người thân và bạn bè tốn công thêm... Nhưng Tự có tâm nguyện này vẫn chưa hoàn thành, hy vọng sẽ được toại nguyện ở đây.”

Phương Du Thành hỏi với vẻ thương hại và hơi tò mò: “Tâm nguyện gì thế?”

Ôn Tự thoáng im lặng.

“Ha ha, vi huynh hỏi nhiều rồi, Ôn đệ không muốn nói cũng không sao.”

Phương Du Thành khẽ đảo mắt, thoải mái xua tay, nhưng chợt nhớ ra một chuyện, bèn lấy một cái hộp gỗ đen nhánh ra khỏi nhẫn trữ vật: “Ôn đệ, nhắc mới nhớ, hộp gấm của đệ vẫn đang ở chỗ ta. Trước khi vào bí cảnh, đệ đã nhờ ta cầm, giờ vào phủ đệ này rồi, đệ có cần lấy lại không thế.”

Trông thấy hộp gỗ này, sắc mặt Ôn Tự hơi thay đổi.

Hắn ta ho khan mạnh vài tiếng rồi mới đưa tay nhận lấy, cẩn thận chạm vào đường vân sẫm màu trên hộp gỗ, im lặng một lát rồi mới nói: “Tự có chuyện muốn nhờ, xin Phương huynh giữ nó giúp Tự.”

Phương Du Thành sửng sốt.

“Thứ này rất quý giá, vừa rồi cơ thể Tự đã hao tổn không ít, chưa chắc đã đi được đến cuối cùng.”

Ôn Tự thở dài: “Nếu khi đó... hầy, vẫn nên đưa cho Phương huynh thì hơn, phiền Phương huynh rồi.”

“Thôi nào, Ôn đệ đừng nguyền rủa mình như thế.”

Phương Du Thành lắc đầu với vẻ không đồng ý, trong mắt lóe lên sự tò mò: “Đương nhiên vi huynh cầm giúp đệ cũng không sao, nhưng rốt cuộc trong này có gì thế? Mà Ôn đệ lại coi trọng như vậy.”

“Nếu là người ngoài thì không nói, nhưng Phương huynh vẫn luôn đối xử với Tự như huynh đệ, hết sức quan tâm, Tự cũng không muốn giấu Phương huynh.”

Ôn Tự trầm ngâm một lát rồi như thể đã hạ quyết tâm, chậm rãi mở hộp gỗ ra.

Phương Du Thành nhìn vào, trông thấy một sợi lông vũ.

Sợi lông vũ đó có màu sắc lộng lẫy, xung quanh tràn ngập linh khí như hóa thành thực chất, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lộng lẫy và tinh khiết.

Trong mắt Phương Du Thành lóe lên vẻ kinh ngạc: “Đây là...”

Ôn Tự khẽ nói: “Đúng như Phương huynh thấy, đây là một sợi lông phượng.”

Lông phượng, ý nghĩa như tên, chính là lông vũ của phượng hoàng. Nếu nói hiếm thì chắc chắn nó hiếm, dù sao phượng hoàng cũng là thần thú thượng cổ, đương nhiên lông vũ mà nó để lại sẽ rất quý giá. Nhưng nếu bảo nó cực kỳ quý giá thì cũng không hẳn, dù sao bây giờ Yêu tộc đã không còn phượng hoàng nữa rồi, tuy lông vũ này đẹp, chứa đựng linh khí nồng đậm nhưng cũng không có tác dụng gì với việc tu luyện, cùng lắm chỉ để các tông phái lớn cất trong kho nhằm thể hiện sự giàu có của mình thôi.

Với tư cách là Đại đệ tử của Bắc Thần pháp tông, Phương Du Thành biết môn phái mình cũng cất giữ lông phượng, hơn nữa không chỉ có một hai sợi, hắn ta từng tận mắt chứng kiến, chúng cũng rất đẹp, chỉ thua sợi trong tay Ôn Tự một chút thôi.

“Lông phượng này khác với lông phượng bình thường, luôn được cất ở chỗ sâu trong kho tàng của Ôn gia. Tương truyền tổ tiên Ôn gia và chủ nhân bí cảnh Vân Thiên này có giao tình, trước khi đại tôn kia qua đời, đại tôn đã tặng một món tín vật cho Ôn gia, nghe đồn có thể nhận được sự ưu ái của chí bảo trong bí cảnh Vân Thiên bằng thứ này.” Ôn Tự ngừng lại: “Tín vật đó chính là sợi lông phượng này.”

Con ngươi Phương Du Thành co rụt lại, hắn ta không dám tin: “Chuyện này là thật à?!”

Ôn Tự cười: “Chỉ là truyền thuyết thôi, ai biết là thật hay giả chứ. Có điều trưởng bối trong nhà cũng không coi trọng nó, theo Tự thấy, có lẽ chỉ là giả thôi. Nhưng Tự có cơ hội đến bí cảnh Vân Thiên nên cũng mang theo, nếu không thành công cũng không sao, còn nếu may mắn thành công, vậy Tự sẽ trả được công ơn dưỡng dục bao năm của gia tộc, có xuống suối vàng cũng yên lòng.”

Phương Du Thành cũng nhận ra mình phản ứng hơi quá khích, thấy Ôn Tự vẫn điềm nhiên, coi nhẹ sống chết thì lúng túng cười: “Đúng đúng, Ôn đệ nói đúng lắm, đó là truyền thuyết, chỉ là truyền thuyết thôi... Vậy... Vậy nếu Ôn đệ tin vi huynh, vi huynh sẽ giữ giúp đệ, khi nào đệ cần thì cứ lấy lại nhé.”

Ôn Tự nói “Cảm ơn Phương huynh” rồi đóng hộp gỗ lại, đưa cho Phương Du Thành. Khi hai người đưa hộp cho nhau, ánh sáng màu xanh lam yếu ớt tràn ra từ đáy hộp, một cây cỏ dài mảnh màu lam bỗng xuất hiện trong khe hở.

Phương Du Thành cẩn thận cầm lấy hộp gỗ, vuốt ve một lát rồi mới cất đi, Ôn Tự làm như không trông thấy ánh mắt lấp lóe của hắn ta, chỉ cúi đầu, khẽ ho vài tiếng.

Ôn Tự hờ hững lau vết máu ở khóe môi, vuốt thẳng tay áo, mỉm cười ôn hòa.

Hắn ta vào đây chỉ để xem trò vui, đứa con của thiên mệnh là ai, sống hay chết, tương lai sẽ thế nào đều không quan trọng.

Nhưng bây giờ, hắn ta bỗng cảm thấy đứa con của thiên mệnh này đúng là hơi chướng mắt.

Được nàng ưu ái như thế, được nàng yêu thích và kỳ vọng như thế, quả nhiên vẫn nên... hủy hoại hắn ta thôi.



Chuyện bên lề:

Ôn Tự (mỉm cười): Một khi ta đã ghen, đến chính ta còn thấy sợ.

A Lê (cúi đầu chăm chú ghi chép ca bệnh): Bệnh thần kinh nghiêm trọng phát tác, không cứu nổi nữa, cho hỏa táng luôn đi... Muốn để bao nhiêu lớp tro cốt đây?

Ôn Tự: ... ??!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play