...
Sau khi bước qua cổng sẽ đến một hành lang rất dài, sàn hành lang cũng lát bạch ngọc, vách đá xung quanh được trang hoàng bởi những hình vẽ rực rỡ.
Hình trang trí không chỉ là những hoa văn đơn giản mà vẽ đình đài lầu các, dị thú trên trời dưới biển, còn cả tu sĩ trong trang phục tao nhã, mỗi bức ghi lại một cảnh tượng khác nhau.
“Ở đây vẽ quá khứ của vị đại tôn Vân Thiên cung kia à?”
Có người dùng Ngự Hỏa quyết, bước đến bên vách đá soi sáng vài bức tranh, cố gắng phân biệt: “Đây là trận so tài ở tông môn...”
“Ở đây vẽ sóng biển dữ dội và núi đá đứt đôi, chắc là trải nghiệm khi đại tôn chu du bốn phương, trảm yêu trừ ma.”
“Nơi này là... Ồ, sao ở đây lại có cảnh thành thân thế? Đây là đại điển đạo lữ của đại tôn ư?”
Đám đông nhìn sang, quả nhiên trông thấy một bức tranh vẽ đại điện dán chữ Hỷ. Có hai người đang cầm lụa đỏ đứng giữa đại điện, xung quanh là vô số tu sĩ mặc đạo phục của các tông phái đang chúc mừng, rõ ràng họ đang bắt chước lễ thành hôn ở thế tục, tạo thành cảnh tượng náo nhiệt của đại điển đạo lữ.
Có đệ tử trẻ tuổi hâm mộ: “Có thành tựu về tu vi, nổi danh khắp thiên hạ, còn cưới đạo lữ mà mình yêu, đại tôn này đúng là người chiến thắng trong cuộc sống nhỉ!”
Mấy người Yến Lăng đi đầu nghe thấy tiếng động ở phía sau, dần đứng lại, Sở Như Dao quay người lại, thản nhiên nói: “Đại tôn là nữ.”
“Còn nữa.”
Sở Như Dao thoáng ngừng lại rồi bổ sung: “Kiếm các có bí điển ghi lại, đại tôn này đã hết mình vì tông môn cả đời, chưa bao giờ có đạo lữ.”
Đám đông kinh ngạc: “Vậy... Vậy đây là đại điển của ai? Chẳng lẽ là của bạn đại tôn à?”
Có người cẩn thận quan sát rồi chỉ vào một nữ tử mặc váy trắng nhẹ nhàng đang đứng trước đám đông để xem lễ, tuy nàng ấy bị cả đám người vây quanh, cũng không thể thấy rõ gương mặt qua bức tranh nhỏ xíu, nhưng họ vẫn cảm nhận được phong thái tao nhã cao quý của nàng ấy: “Chắc đây là đại tôn rồi, trong cả đám đông, chỉ có nét vẽ nữ tử này mang khí chất khác biệt nhất, có vẻ nàng ấy là khách đến dự lễ, rõ ràng cặp phu thê trong đại điển này là bạn nàng ấy rồi.”
“Chắc là thế rồi, ta vừa nhìn đã thấy cô nương này giữa đám đông, ta cảm thấy nàng ấy được miêu tả tinh tế nhất, ngay cả cặp phu thê là nhân vật chính kia cũng không sánh bằng.”
“Có lý, khí chất cao quý hơn người như thế, chắc chắn là đại tôn.”
“Khoan... Khoan đã.”
Có người bỗng ngập ngừng nói: “Các ngươi không thấy... cảnh đại điển này hơi kỳ lạ à... Tại sao đôi phu thê và khách khứa đều không hề vui mừng mà như đang sợ hãi chứ. Hơn nữa tư thế của họ cũng hơi sai, họ đều quay mặt ra cửa, hình như đang...”
“Họ đang nhìn một người.”
Yến Lăng thản nhiên nói rồi chỉ vào một phía: “Họ đang nhìn nàng ta.”
Đám người quay đầu lại mới phát hiện bên ngoài đại điện trong bức tranh vẫn còn một người nữa, gần như bị cô lập trong góc.
Đó là một nữ tử trẻ tuổi có dáng người mềm mại thướt tha, mặc đồ tím sẫm gần như đen, cầm một thanh trường kiếm.
Nàng ta đang nghiêng mặt về phía họ, hơn nữa vì bức tranh thực sự quá mờ, họ không thể nhìn rõ mặt nàng ta, nhưng họ vẫn thấy rõ đôi mắt lạnh lùng và tàn nhẫn như chứa đựng nỗi oán hận ngút trời, khiến người ta không nghi ngờ gì về việc ngay giây sau, nàng ta sẽ đại khai sát giới, khiến cả ngọn núi này máu chảy thành sông.
Chỉ một ánh mắt thôi đã khiến đám đông ớn lạnh, họ bất giác lùi lại hai bước, chậc lưỡi: “Đúng là sát khí đáng sợ, chắc đây là ma đầu rồi.”
“Nàng ta đang định xông vào tông môn bằng vũ lực à? Có nhiều khách khứa như thế, nàng ta còn một mình xuất hiện, tà tu này điên rồi đúng không?”
“Tức là bức tranh này vẽ về việc đại tôn giết một ma đầu trong đại điển nổi tiếng rồi lừng danh khắp các tông phái à?”
Cho dù là ở đâu, mọi người luôn có chung niềm vui hóng chuyện, đám đông bỗng hào hứng hẳn, bàn tán xôn xao.
Lâm Nhiên phớt lờ tiếng ồn ào xung quanh, chậm rãi quan sát bức tranh.
“Ngươi xem kỹ thế.” Hầu Mạn Nga tò mò: “Ngươi thấy gì vậy?”
Lâm Nhiên: “Trong bức tranh nào cũng có hai cô nương này.”
Hầu Mạn Nga nhìn thử, lập tức mở to mắt: “Đúng thế.”
Có hàng trăm hàng nghìn bức tranh xuyên suốt hành lang này, chúng vẽ vô số cảnh núi sông, nhân vật và dị thú, nếu không nhìn kỹ thì sẽ thấy chúng lẫn vào nhau. Nhưng nếu quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện, cho dù là ở bối cảnh nào, giữa bao nhiêu nhân vật trong tranh, chắc chắn sẽ luôn có đại tôn Thiên Lưu Tứ mặc áo trắng với khí chất ôn hòa và nữ tử áo tím.
Hầu Mạn Nga cảm thấy hứng thú, bước đến gần bức tranh, nghiêm túc xem, càng xem càng hưng phấn: “Ồ, trong bức tranh ở tông môn có hai người họ, ra ngoài rèn luyện cũng có hai người họ... Chà, hình như ta hiểu rồi.”
Lâm Nhiên: “Ngươi hiểu gì cơ?”
“Họ không chỉ là đại năng chính đạo và ma đầu, họ là sư tỷ muội cùng tông môn.”
Hầu Mạn Nga chỉ vào một bức tranh trong số đó, bối cảnh là bóng đêm lạnh lẽo, nữ tử áo tím đang giằng co với nữ tử áo trắng: “Nhưng quan hệ giữa họ... Ngươi nhìn kìa, thấy ánh mắt của nữ nhân áo tím kia không?”
Lâm Nhiên nhìn vào mắt nữ tử áo tím, trông thấy tia máu dữ tợn.
“Đó là sự đố kỵ, đố kỵ hết sức sâu sắc, thậm chí là oán hận và căm thù.”
Chẳng biết Hầu Mạn Nga liên tưởng đến chuyện gì, giọng nàng ta dần trở nên lạnh tanh, bình tĩnh đến mức gần như không có cảm xúc: “Nàng ta vô cùng oán hận nữ tử áo trắng, cũng chính là đại tôn Thiên Lưu Tứ, thậm chí chỉ ước Thiên Lưu Tứ chết ngay.”
Lâm Nhiên nhận thấy sự khác thường, bèn nghiêng đầu nhìn nàng ta, vỗ nhẹ lên tay nàng ta.
Hầu Mạn Nga như bừng tỉnh khỏi cảm xúc nào đó, nàng ta vô thức giữ chặt tay Lâm Nhiên, dụi dụi vào người nàng rồi mới chỉ vào bức tranh khác: “Ngươi nhìn xem, trong những hình ảnh này, Thiên Lưu Tứ luôn được mọi người vây quanh, cho dù là sư trưởng, sư huynh đệ đồng môn hay khách đến thăm, họ luôn xúm xít quanh Thiên Lưu Tứ, còn nữ tử áo tím thì luôn được vẽ trong góc... Hai người họ, một người sáng ngời chói mắt, một người ảm đạm âm u. Ngày qua ngày, mọi chuyện lúc nào cũng thế, tâm lý nàng ta mất cân bằng, đâm ra căm hận Thiên Lưu Tứ.”
Lâm Nhiên không nói gì, Hầu Mạn Nga thoáng im lặng rồi rầu rĩ nói: “... Ta không đoán sai đâu, ta từng trải qua cảm giác này rồi… Ta nghèo đến mức không có cơm ăn, họ hàng thì như đỉa đói, ta còn phải giơ mặt ra cho người ta sỉ nhục và chà đạp chỉ vì một vai quần chúng, hơn nữa vẫn phải giả vờ vui. Hồi đó mỗi khi thấy những đứa con cưng của ông trời, những người vừa sinh ra đã có mọi thứ mà họ mong muốn, những người được người khác yêu thích một cách đương nhiên, ta lại ghen ghét muốn chết, chỉ ước Trái Đất nổ tung, mọi người cùng chết, đừng ai mong tốt hơn ai cả.”
Khi ai cũng là người bình thường, tuy cuộc sống không quá tuyệt vời nhưng vẫn ở mức chấp nhận được, có niềm vui nỗi buồn, có thể cứng cỏi, có thể lương thiện, có thể lạc quan.
Nhưng nếu bạn bị ném xuống bùn, phải trơ mắt nhìn một số người chào đời trên đám mây vinh quang và đẹp đẽ, sống hạnh phúc vui vẻ, còn bạn chỉ có thể liều mạng giãy giụa phía dưới, nhưng cho dù đấu tranh thế nào thì cũng không bằng được gót chân người ta, có ai mà không suy sụp, có ai có thể vĩnh viễn cứng cỏi, lương thiện và lạc quan chứ?
... Đó không còn là người nữa, mà là thần tiên, thánh nhân rồi!
Lâm Nhiên không biết nên nói gì, xoa đầu nàng ta: “Mọi chuyện qua hết rồi, xoa đầu ngươi này, vui lên nhé.”
Hừm, Hầu Mạn Nga khịt mũi liếc nàng: “Chắc chỉ có ngươi làm được thôi, ai bảo ngươi là thánh mẫu bản thánh chứ.”
Lâm Nhiên ngơ ngác: “... Hả?”
Nàng đang an ủi nàng ta mà, sao tự dưng lại ghét bỏ nàng vậy?
Nàng không hề có tư tưởng thánh mẫu nhé, nàng sắp thành bà lão rồi mà đám con trời này vẫn chưa hết đáng lo, liên tục loanh quanh ở bờ vực hắc hóa, nếu nàng không để ý, họ đã tạo phản rồi! Khi đó cả thế giới cùng tiêu tùng, mọi người cùng biến thành những hạt lơ lửng, ngày ngày vui sướng trôi theo gió.
Lâm Nhiên cảm thấy thương cho tấm thân mình, hầy, có lẽ đây chính là sự phiền não đầy ngọt ngào mà người cha già phải chịu khi có đứa con ngỗ nghịch.
“Thôi quên đi.”
Hầu Mạn Nga bỗng cảm thấy nhớ lại quá khứ bi thảm của mình chẳng có ý nghĩa gì hết, vì bên cạnh nàng ta chỉ có một siêu thánh mẫu, sểnh ra một cái là nói đạo lý, rất thích chiếu thánh quang khắp nơi.
Giờ Hầu Mạn Nga đã bế tắc lắm rồi, nàng ta rất sợ lát nữa Lâm Nhiên lại giảng về nhân quả tuần hoàn ở âm phủ cho nàng ta nghe bằng những lời lẽ thấm thía. Thế là nàng ta dứt khoát đánh bay những cảm xúc tiêu cực hỗn loạn kia đi, chống nạnh, nói: “Nói chung, với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết cẩu huyết phong phú của ta, chắc chắn nữ tử áo tím này là nữ phụ độc ác, còn Thiên Lưu Tứ là nữ chính chính hiệu. Ban đầu hai người thân như tỷ muội, nhưng lâu dần hai người tách ra, nữ tử áo tím ghen ghét, hãm hại người ta, muốn đẩy người ta vào chỗ chết, kết quả bị nữ chính chính nghĩa xử lý.”
Lâm Nhiên nhìn qua hai nữ tử sống động như thật trong tranh, lắc đầu: “Ta không nghĩ thế.”
Hầu Mạn Nga mở to mắt: “Sao cơ? Lập luận của ta rất hợp lý mà! Vậy... Vậy ngươi nghĩ là gì?”
“Ta cũng không biết...”
Lâm Nhiên nói khẽ: “Nhưng ta cảm thấy màu của những bức tranh này rất dịu.”
Hầu Mạn Nga sững sờ.
Lâm Nhiên chạm nhẹ vào bức tranh trên tường: “Mọi người đều mờ nhạt, chỉ làm nền, chỉ có họ là sống động và xinh đẹp... Nếu người tự tay vẽ những bức tranh này là Thiên cô nương - Thiên Lưu Tứ, chắc chắn nàng ấy rất để ý đến người còn lại.”
Nội dung của những bức tranh đột ngột kết thúc ở đại điển đạo lữ, Lâm Nhiên nhìn nữ tử áo tím đang nhìn cặp vợ chồng mới cưới từ xa bằng ánh mắt độc ác và căm hận, rồi lại nhìn vẻ mặt bi thương và không nỡ của nữ tử áo trắng giữa đám đông, trong lòng loáng thoáng có suy đoán.
Nàng lắc đầu, thấy đội ngũ bên kia đã bắt đầu đi tiếp, bèn kéo Hầu Mạn Nga vẫn đang suy nghĩ lung tung: “Chúng ta đi thôi.”
Sau khi đi hết hành lang dài và hẹp, đến một chỗ rẽ, mọi người kinh ngạc nhìn mấy lối vào song song trước mặt.
“Có tận mấy con đường á?”
Đám người kinh ngạc: “Đâu mới là đường dẫn đến trung tâm?”
Đám người Yến Lăng, Sở Như Dao và Hoàng Hoài nhíu mày, Phương Du Thành lại nói: “Sơn Hà đồ của ta có thể tạo ra sinh vật cụ thể, để ta gọi một con Xuyên Sơn thú ra dò đường.”
Nói xong, hắn ta mở pháp bảo bản mệnh Sơn Hà đồ ra, đưa tay vào tranh, bức tranh hiện lên vòng xoáy như mặt nước bị khuấy động, đến khi hắn ta rút tay ra, trong lòng bàn tay hắn ta đã có thêm ba con Xuyên Sơn thú nhỏ xíu.
Phương Du Thành ngấm ngầm khoe khoang: “Tuy sinh vật cụ thể này chỉ có ba phần mười bản lĩnh của sinh vật gốc, nhưng vẫn đủ để làm mấy việc nhỏ như dò đường.”
Mắt Đại đệ tử Hoàng Hoài của Huyền Thiên tông sáng lên: “May mà Phương sư huynh có cách.”
Phương Du Thành giả vờ khiêm tốn: “Chỉ là trò vặt thôi.” Hắn ta vô thức liếc Yến Lăng, chỉ thấy Yến Lăng đang nhìn lối vào tĩnh mịch, im lặng suy nghĩ.
Trước giờ Yến Lăng chưa bao giờ quan tâm đến vinh, nhục, được, mất. Hắn ta cứ lẳng lặng đứng đó như tách biệt khỏi thế gian, nhưng hắn ta càng như thế thì càng khiến người khác cảm thấy bất lực và tuyệt vọng vì không thể theo kịp, càng không thể vượt qua hắn ta.
Phương Du Thành căm hận đến mức khẽ cắn môi, đặt Xuyên Sơn thú xuống đất, chúng đánh hơi xung quanh một cách thông minh rồi tự chui vào một cửa hang trước ánh mắt mong chờ của mọi người.
Đám đông chờ hơn nửa khắc, chỉ thấy ba con Xuyên Sơn thú kia cùng chạy ra từ một cửa hang, kêu chít chít với Phương Du Thành rồi lại hóa thành tia sáng, bay vào Sơn Hà đồ.
Phương Du Thành: “Những lối vào này nối với nhau, vào sâu hơn sẽ có thêm ngã rẽ, vì không có nguy hiểm gì nên Xuyên Sơn thú của ta đã chạy về.” Đương nhiên cũng vì thực lực của hắn ta chỉ cho phép hắn ta biến ra Xuyên Sơn thú đến lúc này thôi, nhưng không cần phải nói ra chuyện đó.
Thấy Xuyên Sơn thú bình an quay về, không cảm nhận được nguy hiểm gì bên trong, đám đông khẽ thở phào, Hoàng Hoài nói: “Vậy chúng ta đi thôi, để ta đi cuối cho.”
Phương Du Thành bước lên trước: “Để ta mở đường.”
Yến Lăng không nói gì, chỉ im lặng rút Long Uyên kiếm, đi sau hắn ta.
Cuối cùng Phương Du Thành cũng thấy nở mày nở mặt, hắn ta đắc ý ho khan, cầm Sơn Hà đồ bước vào trong trước.
Hành lang này rộng rãi hơn hành lang mà họ vừa đi trước đó rất nhiều, nhưng ánh sáng lại tối hơn, xung quanh cũng chỉ toàn vách đá đen sì chứ không phải vách bạch ngọc tinh khiết mỹ lệ nữa.
Trên vách đá đen cũng có những bức tranh tinh xảo, nhưng không còn là tiên nhân nhẹ nhàng, đình đài lầu các, mà thay vào đó là các hung thú tàn bạo, vực sâu tối tăm và vùng đất chết cằn cỗi. Giữa ánh lửa loang lổ từ Ngự Hỏa quyết, những con quái vật với đôi mắt khát máu và dáng vẻ dữ tợn khiến không ít người xem phải rụt cổ.
Dưới ánh lửa, không ngờ bề mặt của các bức tranh xung quanh lại bắt đầu chậm rãi tan chảy, hóa thành những giọt nước lớn nhỏ, chảy dọc theo vách đá, tạo thành dòng nước nhỏ xuống mặt đất.
Khi đám đông chú ý đến thì nước đã dâng đến mắt cá chân họ và vẫn đang từ từ dâng lên rồi.
Mọi người không thể không vận dụng linh khí, đi về phía trước trong tình trạng hơi lơ lửng trên không trung.
Nước rất sạch, trong đến mức có thể nhìn thấy hoa văn phức tạp dưới mặt đất, nhưng không hiểu sao, có lẽ do gợn nước lăn tăn, khi quan sát lâu, mọi người lại có ảo giác rằng hoa văn dưới đất đang quay tròn.
Trong khung cảnh yên ắng đầy quái dị này, bầu không khí bất giác trở nên ngột ngạt, có người nhỏ giọng phàn nàn: “Mấy bức tranh này là sao thế, phủ đệ đại tôn cần vẽ đám yêu ma quỷ quái này à... Nhìn bên kia đi, thứ đen như mực kia là gì vậy, dơi à? Hay chim thế?”
Mọi người ngẩng đầu, trông thấy một bức tranh khổng lồ trên mái vòm. Trên nền đen là một con quái vật màu đen khổng lồ đang sải rộng cánh, ngửa mặt lên trời gào thét, nó vừa to vừa dữ tợn, vô số khí đen không biết là gì cuộn trào quanh người nó, gần như sắp che kín cả bầu trời.
“Chắc là một loài hung thú họ chim, có cả lông đuôi và lông vũ...”
Có người ngập ngừng nói: “Mà có phải có người trên ngực nó không? Chính là ma tu áo tím hồi nãy.”
Sở Như Dao quay đầu nhìn, trông thấy một bóng người mờ ảo đang nằm trên ngực hung thú màu đen đang gào thét kia, đó chính là nữ tử áo tím định cầm trường kiếm xông vào đại điển với dáng vẻ đằng đằng sát khí trước đó.
Lúc này, nàng ta đang lẳng lặng cuộn tròn trong ngực hung thú màu đen như trẻ sơ sinh, nhắm nghiền mắt, nét mặt dữ tợn và méo mó, nhưng khóe mắt lại có nước mắt rõ rệt, từng giọt chảy dài trên má nàng ta.
Sở Như Dao bỗng phát hiện tay nàng ta hơi cuộn lại, hình như đang cầm thứ gì đó.
Nàng ấy nhìn kỹ mới phát hiện, nữ tử áo tím đó đang cầm một bông sen trên tay.
Đó là một bông sen trắng, xinh đẹp, tinh khiết. Giữa màn sương đen cuộn trào, nó yếu ớt đến mức dường như sẽ bị nghiền nát thành cát bụi trong giây lát. Nhưng nó vẫn kiên cường đứng đó, cánh hoa phát sáng, trong vắt và yếu ớt nhưng vẫn luôn chiếu sáng được một góc nhỏ, chiếu sáng khuôn mặt của nàng ta.
Giữa màn sương đen đầy trời và bóng thú dữ tợn là nữ tử áo tím đang rơi nước mắt và bông sen được nàng ta cầm trong tay.
Sở Như Dao bỗng rung động, trong khoảnh khắc đó, cảm giác tuyệt vọng và bi thương dữ dội như xông ra từ trong tranh, giáng mạnh vào tim nàng ấy, khiến nàng ấy lập tức nghẹt thở.
“Như Dao...”
Ánh mắt hoảng hốt của Sở Như Dao chậm rãi ngưng tụ, Yến Lăng trước mặt nàng ấy đang hơi nhíu mày, hắn ta nói: “Sao thế, sao tự dưng muội lại khóc?”
Sở Như Dao ngơ ngác sờ mặt mình, đầu ngón tay nàng ấy ướt lạnh.
Nàng ấy khóc.
Tại sao nàng ấy lại khóc?
“Ta...”
Sở Như Dao hơi sững sờ: “Ta... Ta cũng không biết, sư huynh, ta không biết, ta chỉ bỗng dưng thấy rất... rất buồn, rất buồn.”
Yến Lăng nhìn vẻ mặt hoảng hốt hiếm thấy của vị sư muội luôn kiên cường, càng nhíu chặt mày hơn, hắn ta xoa đầu nàng ấy: “Không sao đâu, có lẽ muội có duyên với chủ nhân của nơi này nên mới cảm nhận được tình cảm mà nàng ấy để lại trong tranh.”
“Có lẽ thế.”
Sở Như Dao dùng mu bàn tay lau nước mắt ở khóe mắt, hít sâu một hơi, ánh mắt lại trở nên kiên định: “Ta không sao, cảm ơn sư huynh.”
Yến Lăng gật đầu, quay sang thấy Lâm Nhiên vẫn đang bình tĩnh nhìn bức tranh kia, ánh mắt càng thêm dịu dàng, hắn ta khẽ gọi nàng: “Lâm sư muội, đi thôi.”
Hầu Mạn Nga như được đại xá, kéo tay Lâm Nhiên đi về phía trước, lẩm bẩm: “Đúng vậy, có gì đáng để nhìn lâu như thế chứ, cứ lề mề thế này thì bảo bối sẽ bị người đi trước lấy hết, chẳng còn chút cặn nào đâu.”
Lâm Nhiên: “...”
Lâm Nhiên bất đắc dĩ: “Như Dao... Sở sư tỷ đồng cảm với bức tranh, nhìn đến mức khóc, nhưng trong đầu ngươi lại toàn bảo bối. Ngươi thử nghĩ đi, nếu ngươi là phượng hoàng, ngươi sẽ chọn ai làm chủ nhân của ngươi?”
Hầu Mạn Nga lập tức giận tím mặt: “Khóc có gì đặc biệt hơn người chứ? Bà đây là diễn viên chuyên nghiệp, nếu chỉ khóc như hoa lê trong mưa thì không bao giờ khóc lóc thảm thiết, còn nếu chỉ cần rơi một giọt nước mắt thì không bao giờ rơi giọt thứ hai, mà nếu con phượng hoàng ngu ngốc kia chọn xem ai khóc to hơn, chắc chắn ta sẽ khóc ngất vì nó ngay tại chỗ!”
Lâm Nhiên: “...” Với phẩm hạnh này, phượng hoàng chọn ngươi làm truyền nhân mới lạ.
Đám đông tiếp tục đi về phía trước, rẽ liên tục, ban đầu mọi người còn căng thẳng, nhưng sau khi đi rất lâu mà vẫn không thấy có gì khác thường, họ dần bình tĩnh lại, thậm chí còn phàn nàn: “Sao vẫn chưa tới thế...”
“Còn phải đi bao xa nữa? Đan dược của ta hết rồi.”
“Cũng nhanh thôi, đã mấy canh giờ rồi, linh khí của ta cũng không đủ nữa.”
Tiếng xì xào liên tục vang lên, xen lẫn với tiếng nước bị khuấy động. Cứ lơ lửng mãi cũng tốn linh khí, trước đó khi ở đường ngọc, mọi người đã dùng không ít đan dược, giờ ai cũng xót. Trừ một số người giàu có hoặc có thực lực mạnh ra, rất nhiều người đều dứt khoát đáp xuống đất, bước đi trong nước.
Dù sao nước cũng không bẩn, nhưng vạt áo bị ướt cũng không dễ chịu cho lắm, thôi cố chịu một chút, cùng lắm thì ra ngoài rồi vắt khô sau.
Họ cứ đi mãi đi mãi, một đệ tử Huyền Thiên tông ở cuối đội ngũ chỉ thấy vạt áo ngày càng nặng, còn có dấu hiệu không bước nổi.
Hắn ta chỉ nghĩ vạt áo bị nước thấm, bèn cắn răng, xách vạt áo lên vắt, nhưng khi hắn ta kéo lên, vạt áo không hề di chuyển.
Hắn ta sửng sốt, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, tay đã vô thức kéo một cái.
Lần này tay hắn ta bỗng nhẹ bẫng, kéo được rồi.
Cùng với vạt áo bị kéo lên, một đám bọt nước bỗng bắn lên mặt hắn ta, đệ tử kia lập tức bị một lớp màng nước bao phủ, còn chưa kịp kêu lên sợ hãi thì đã hóa thành một vũng máu rồi tan vào nước.
Màng nước kia lại rơi xuống nước, chậm rãi di chuyển, màu máu trong màng nước ngày càng nhạt, cuối cùng biến mất, không hề phát ra mùi máu tanh.
Có nhiều màng nước hơn nổi lên từ dưới đáy nước, lặng lẽ bơi về phía đám đông vẫn đang tiến lên, chưa hay biết gì.
Hết người này đến người khác lặng lẽ biến mất ở cuối hàng, cho đến khi Yến Lăng đứng lại.
Hắn ta cảm nhận được hơi thở vô cùng mờ nhạt nhưng quen thuộc của sinh vật hắc ám.
Hắn ta bỗng quay phắt đầu lại, những người phía sau cũng buộc phải đứng lại, họ ngạc nhiên nhìn hắn ta: “Yến sư huynh, sao thế?”
Yến Lăng không trả lời, ném mạnh cây đuốc trên tay lên trời, hét lớn: “Hoàng Hoài! Phía sau có nguy hiểm!”
Ánh lửa chiếu sáng mặt tất cả mọi người, cũng chiếu sáng nước trên mặt đất, từng màng nước bao quanh những vũng máu đang nổi lềnh bềnh.
“Nhiều máu quá! Máu ở đâu ra thế?”
“Đây là gì?”
“Cái quái gì...”
Ở cuối đội ngũ, Đại đệ tử Hoàng Hoài của Huyền Thiên tông kinh hãi, vô thức nhìn ra sau, lập tức giận dữ phát hiện ra, chẳng biết đệ tử các tông môn phía sau mình đã ít đi mười mấy người từ lúc nào.
Thứ đó vẫn luôn giết người nhưng hắn ta không hề phát hiện ra ư?!
“Áaa ta giết các ngươi!”
Hoàng Hoài vừa căm hận vừa hối hận, kích động rút đao bên hông ra, chém mạnh vào một màng nước bên cạnh với đôi mắt đỏ ngầu, lưỡi đao lập tức chém vỡ màng nước, máu trong màng nước lập tức bắn lên mặt hắn ta.
Hoàng Hoài vô thức nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc đó, màng nước đã bị chém vỡ bỗng bắn lên, lao thẳng về phía mặt hắn ta như một tấm lưới nước trải rộng.
“Hoàng sư huynh!”
“Mau tránh ra! Không!”
Hoàng Hoài nghe thấy tiếng hét thảm thiết của các đệ tử xung quanh, cũng cảm thấy mát lạnh, hắn ta thầm biết mình đã giận quá mất khôn nhưng không kịp nữa, chỉ có thể vung đao trong vô vọng, nhưng lại bị màng nước dễ dàng tránh đi, trước mắt hắn ta hoàn toàn mơ hồ, hắn ta tuyệt vọng nhìn màng nước đang ngày càng lớn.
Mãi đến khi gió mạnh lướt qua tai hắn ta, kiếm khí lạnh thấu xương đã chém nát màng nước chỉ còn cách hắn ta một chút, nó rơi xuống nước, co quắp hai lần rồi hoàn toàn bất động.
Hoàng Hoài lau vết máu trên mặt, hít sâu một hơi, cười khổ, hổ thẹn và cảm kích: “Yến sư đệ, đệ lại cứu ta rồi.”
“Đây là Thủy Thực, đến từ U Minh Tuyệt Địa, lấy máu thịt làm thức ăn, có thể hòa vào nước và sinh sôi cực nhanh trong thời gian ngắn, tốc độ lành lại của cơ thể cực nhanh, phải chém nát nó trong chớp mắt.”
Yến Lăng xông tới cuối đội, dùng mấy luồng kiếm khí chém nát Thủy Thực xung quanh, nhưng ngày càng có nhiều Thủy Thực hơn lặng lẽ lao về phía đám đông theo dòng nước, hắn ta quát: “Mau đi đi! Đến chỗ không có nước!”
Phương Du Thành nhìn lại, lập tức sợ hết hồn, nghe thấy Yến Lăng nói thế, hắn ta quát to: “Mọi người đi theo ta!” Sau đó hắn ta cắm đầu chạy. Các đệ tử phía sau vội hốt hoảng đuổi theo.
Sở Như Dao lo lắng: “Sư huynh? Còn huynh thì sao? Để ta giúp huynh!”
Yến Lăng kiên quyết: “Muội để ý đến đội ngũ, ta không sao, ta sẽ mau chóng đuổi theo.”
“Mọi người cũng đi đi!”
Hoàng Hoài hét lên với đệ tử Huyền Thiên tông rồi vung đại đao, chạy về bên cạnh Yến Lăng: “Yến sư đệ, ta ở lại với đệ.”
Yến Lăng nhìn hắn ta, thấy mắt hắn ta đỏ ngầu, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận và áy náy, rõ ràng sẽ không dễ dàng rời đi, bèn gật đầu.
Những người khác vội vã chạy về phía trước, nhưng số lượng Thủy Thực nằm ngoài sức tưởng tượng, tuy có Yến Lăng và Hoàng Hoài chặn ở phía sau, số Thủy Thực đuổi theo họ vẫn ngày càng nhiều hơn.
Thấy đội ngũ sắp bị đuổi kịp, Sở Như Dao khẽ cắn môi: “Thế này không được, chúng ta phải dụ bớt chúng đi.”
Phương Du Thành thót tim, ai sẽ dụ chúng? Yến Lăng và Hoàng Hoài không ở đây, nhìn kiểu gì cũng thấy Đại đệ tử Bắc Thần như hắn ta nên đảm nhiệm vấn đề này.
Nếu là chuyện khác thì không sao, nhưng hồi nãy hắn ta đã thấy rõ sự hung hãn và đáng sợ của Thủy Thực, Yến Lăng nói tốc độ sinh sôi của thứ này cực nhanh, chẳng phải chúng là vô tận à, nếu hắn ta dụ chúng đi, không ai biết sau đó hắn ta sẽ gặp phải chuyện gì hay chết ở đâu hết.
Quả nhiên Sở Như Dao nói tiếp: “Ta và Phương sư huynh có thực lực mạnh nhất, chi bằng chúng ta đi vòng ra sau, lao vào các đường rẽ khác để dụ bớt Thủy Thực đi, sau đó sẽ tìm cơ hội tụ họp.”
... Đúng là đồ lỗ mãng ngu xuẩn của kiếm các, chỉ nghĩ đến việc hy sinh vì người khác thôi… Chỉ có đứa ngu mới nhắc đến đại nghĩa vào lúc này!
Phương Du Thành chửi thầm, nhưng không thể từ chối trước mặt mọi người, đành phải cắn răng hùa theo: “... Sư muội nói có lý lắm, ta nghe sư muội.”
Sở Như Dao ngây thơ tưởng Phương Du Thành đã thật lòng đồng ý. Khi đến ngã rẽ, trông thấy phía trước lại xuất hiện mấy lối vào song song, nàng ấy nhanh chóng rạch ngón tay, mùi máu tanh lập tức thu hút đám Thủy Thực đang đuổi theo sát phía sau, chúng từ bỏ đám đông đang hoảng sợ, điên cuồng lao về phía nàng ấy.
Sở Như Dao tăng tốc, lao đến một lối vào, đồng thời hô lớn: “Phương sư huynh! Ta và huynh chia ra hành động!”
Trông thấy vô số Thủy Thực ồ ạt lao về phía Sở Như Dao, Phương Du Thành sởn cả gai ốc, trái tim vốn không tự nguyện hoàn toàn chùn bước, hắn ta không khỏi bước chậm lại, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, đám Thủy Thực đang hung hãn lao tới kia đã gần như nuốt chửng Sở Như Dao.
Sở Như Dao bỗng nhìn hắn ta với vẻ không dám tin: “Phương sư huynh, huynh...”
Ánh mắt Phương Du Thành hoảng sợ và trốn tránh.
Đúng lúc này, mùi máu ngọt ngào rõ rệt hơn truyền đến từ lối vào khác, Thủy Thực đã tới gần Sở Như Dao lập tức đổi hướng, chen nhau lao về phía bên kia.
“Lâm Nhiên!!”
Giọng nữ lanh lảnh suýt đâm thủng màng nhĩ của người khác vang lên, tất cả mọi người, bao gồm cả Sở Như Dao đều kinh ngạc quay đầu lại. Thiếu nữ áo xanh vẫn luôn trầm lặng đến mức khiến người ta nghĩ nàng không tồn tại đang ôm cánh tay chảy máu, vẫy tay với nàng ấy, cười rất thản nhiên: “Sư tỷ, ta đi trước nhé.”
Nói rồi, nàng quay đầu lao vào cửa hang bên kia, không chờ Sở Như Dao đáp lời.
Sở Như Dao chấn động, hoảng hốt gọi: “Lâm sư...”
“Lâm Nhiên, mả tổ nhà ngươi!”
Cùng với tiếng quát chói tai hung hãn, nữ tử áo đỏ vung Xích Liên kiếm bay sát theo sau, giận dữ gào thét: “Đệch mợ, trái tim thánh mẫu ngày nào cũng lên cơn! Ta biết ngay ngươi đúng là đen đủi tám đời mà! Con mẹ nó, ngươi chờ ta với!”
“...”
Sở Như Dao sững sờ, thấy Thủy Thực đã đuổi tới, nàng ấy không nghĩ nhiều được nữa, quay người xông vào cửa hang bên mình, ánh mắt rất phức tạp.
Phương Du Thành cũng sững sờ trước sự xuất hiện của Lâm Nhiên, nhưng đã có người sẵn lòng chủ động dụ Thủy Thực đi, hắn ta mong còn không được, bèn hô lớn “Đi theo ta” rồi lao tới cửa hang ở giữa.
Sau giây phút ngơ ngác, mọi người đều có vẻ mặt phức tạp khác nhau, nhưng Thủy Thực phía sau đã đuổi theo, họ đành chạy trước. Giữa đám đông hỗn loạn, không ai chú ý đến việc có người chậm rãi rớt xuống cuối hàng rồi cứ chậm dần, chậm dần cho đến khi đứng hẳn lại.
Ôn Tự chậm rãi đứng vững, ho khẽ mấy tiếng, tia máu rỉ ra từ khóe môi hắn ta.
Có Thủy Thực bị mùi máu thu hút, ngập ngừng tới gần, Ôn Tự nghiêng đầu mỉm cười nhìn nó, nhấc đôi giày thêu hoa văn xanh nhạt lên, hờ hững giẫm một phát, sau tiếng bọt khí vỡ rất nhỏ, Thủy Thực kia lặng lẽ tan thành nước.
Ôn Tự ung dung quay người lại.
Vô số Thủy Thực gian xảo khát máu lướt qua người hắn ta, đều không dám đến gần, trong hành lang tối tăm, hắn cứ bước trong nước, giẫm lên vô số Thủy Thực, chậm rãi đi ngược dòng, vừa đi vừa ho.
Hắn ta nhìn qua cửa hang mà Lâm Nhiên vừa biến mất, khẽ ngửi mùi máu ngọt ngào còn sót lại trong không khí hòa với hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, cơ thể luôn suy nhược và lạnh lẽo, không có chút sức lực nào của hắn ta như đang chậm rãi nóng lên.
Hắn ta mím môi cười khẽ, đôi mắt dịu dàng như nước xuân dần bị che lấp bởi sương mù u ám.
Lâm cô nương... Lâm cô nương...
Lâm Nhiên.