...
Đường ngọc rộng rãi vắt ngang hai bên bờ bỗng nứt ra. Trong tiếng vang rền, trước ánh mắt kinh hãi và tuyệt vọng của đám đông, từng phần một sụp đổ ở phía cuối con đường rồi rơi xuống vực sâu không đáy.
Biển lửa dữ dội bỗng bùng lên từ dưới vực sâu đen ngòm, lửa có màu tím đỏ đầy nguy hiểm, bỗng cháy hừng hực dưới vực sâu hun hút. Ở những nơi mà nó đi qua, đường ngọc nhanh chóng vỡ vụn rồi tan chảy, thoạt nhìn trông như một dải ngân hà lộng lẫy đang cuồn cuộn chảy dưới chân, mang vẻ đẹp tráng lệ và hùng vĩ.
… Nhưng trong mắt mọi người ở đây, cảnh đẹp này lại tàn khốc đến mức đáng sợ.
Đường ngọc bất ngờ sụp đổ, rất nhiều đệ tử không kịp trở tay nên ngã xuống. May mà dù sao họ cũng là đệ tử ưu tú trong các tông, tố chất cơ bản vẫn còn đó, họ nhanh chóng ngự khí bay lên, tránh khỏi ngọn lửa trong tình thế nguy hiểm.
Nhưng họ chưa kịp thả lỏng thì lập tức biến sắc: “Không ổn rồi! Ngọn lửa này có thể hấp thu linh khí!”
Sóng khí bốc lên từ ngọn lửa tím chạm vào linh khí quanh người họ, lập tức phát ra tiếng ăn mòn xèo xèo. Đám đông hoảng sợ phát hiện ra linh lực của mình đang bị tiêu hao với tốc độ nhanh gấp trăm lần, cứ theo tốc độ này, chưa đầy mười mấy giây nữa, linh lực để ngự khí sẽ cạn kiệt trước khi họ kịp sang đến bờ bên kia, tất cả sẽ bị chôn vùi trong biển lửa.
“Không!”
“Bay sang bên kia đi! Mau uống đan dược bổ sung linh khí!”
“Ta hết linh lực rồi!”
Có người không chịu nổi, luống cuống lấy lệnh bài truyền tống ra, định bóp nát để ra ngoài, nhưng khi lệnh bài hóa thành bụi, nét mặt họ cũng hoàn toàn tuyệt vọng: “Không ra được! Tại sao không ra được chứ?”
“Lệnh bài truyền tống vô dụng rồi!”
Tiếng hét thê lương này khiến bầu không khí như đông cứng lại.
Cảnh tượng này khiến người Hầu Mạn Nga lạnh toát, nàng ta kéo tay Lâm Nhiên, ánh mắt hơi hoảng sợ: “... Đó là gì thế? Sao dưới đường ngọc lại có lửa? Chẳng phải mọi người nên thuận lợi đi qua ư! Mẹ ơi, sao còn có cả tình huống mà trong nguyên tác cũng không có thế?”
Đây là lần đầu tiên nàng ta đối mặt với tình huống khác hẳn nguyên tác, máu thật, cái chết đang đến gần, nỗi tuyệt vọng thực sự... Mọi thứ thê thảm đến mức khiến nàng ta sởn cả gai ốc.
Lâm Nhiên nhắm mắt lại: “Vì đây là biến số.”
Vận mệnh là một dòng sông dài cuồn cuộn chảy về phía trước, mỗi khi có một hay nhiều nhánh sông cùng đổ về một phía hoặc khô cạn thì sẽ gây ra phản ứng dây chuyền.
Trong cốt truyện gốc, có lẽ Vân Thiên phủ đệ này chào đón họ nên đã thu lại rất nhiều răng nanh và nguy hiểm, lặng lẽ chờ người thừa kế đến.
Nhưng bây giờ, có lẽ nó đã cảm nhận được điều gì đó từ cõi u minh… Có lẽ là Ôn Tự, có lẽ là Hầu Mạn Nga, cũng có lẽ là Yến Lăng, hoặc có lẽ là do trong thế giới đã bị ép phải thay đổi này, ai cũng có sự khác biệt.
Nó vẫn muốn chào đón người có duyên đã được định trước, vẫn muốn thoát khỏi lệnh cấm cổ xưa, nhưng cũng muốn từ chối những nguy cơ và sự cố mà họ có thể mang lại. Khi hai ý chí trái ngược đối đầu, điều này có nghĩa là những tu sĩ muốn tìm cơ duyên sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách và khảo nghiệm hơn.
Những tình huống bất ngờ thế này sẽ còn xuất hiện nhiều lần, vận mệnh đã thay đổi do bị ảnh hưởng vẫn sẽ can thiệp vào rất nhiều chuyện trong tương lai.
“Không, không! Ta gần hết đan dược rồi!!!”
“Mau cứu ta, mau cứu ta, ta không muốn chết!”
“Bên này, lửa sắp bùng lên bên này rồi!”
Giữa vô số tiếng hét chói tai, một giọng nói lạnh lùng và dứt khoát bỗng vang lên: “Đệ tử kiếm các, rút kiếm!”
Ánh sáng sắc bén và lạnh lẽo đi kèm với tiếng rút kiếm khỏi vỏ, kiếm khí lạnh thấu xương san bằng ngọn lửa tím đang cuộn trào.
“Lâm Nhiên.”
Lâm Nhiên rút Phong Trúc kiếm ra, Hầu Mạn Nga chỉ thấy nhoáng lên, sau đó nàng đã nhẹ nhàng đáp xuống đường ngọc bị nứt như chim nhạn, đứng cạnh vô số đệ tử kiếm các, kiếm khí cuồn cuộn lập tức bao phủ xung quanh.
Hầu Mạn Nga khẽ cắn môi, thấy bên Huyền Thiên tông cũng bắt đầu lập trận, bèn vung Xích Liên kiếm, chém ra kiếm quang rực rỡ và cháy bỏng, hét lên hung hãn: “Đệ tử pháp tông! Theo sát ta, lấy ta làm mắt trận!”
Đệ tử ba tông môn nhanh chóng lập trận, đứng thành hình tam giác để tạo mốc ở trước, giữa và sau đội ngũ. Những người còn lại cũng nhanh chóng lập các trận nhỏ, vô số pháp quang xen lẫn kiếm mang trải rộng ra thành mặt phẳng khổng lồ, nghiền nát con rồng lửa đang chuẩn bị xông lên.
Cuối cùng mọi người cũng có chút không gian để thở dốc, bầu không khí thoáng thả lỏng.
Nhưng thế còn lâu mới đủ.
“Đệ tử thạo Hỏa bày trận kiểm soát lửa, đệ tử thạo Phong hỗ trợ đè lửa xuống.”
Yến Lăng chém đứt lưỡi lửa đang liếm đến, hô lớn với mấy người do Phương Du Thành dẫn đầu ở phía trước: “Mọi người xông sang bên kia để mở đường tiếp ứng đi!”
Phương Du Thành cũng sửng sốt trước tình huống bất ngờ này. Nhưng dù sao hắn ta cũng là Đại đệ tử Bắc Thần, sau khi hoàn hồn, hắn ta không nghĩ đến những ân oán cá nhân với Yến Lăng nữa, vội dẫn sư huynh đệ bay sang bờ bên kia. Khi chỉ cách chưa đầy mười mấy mét, đường ngọc bỗng gãy ngang, Phương Du Thành ném pháp bảo Sơn Hà đồ ra, bóng núi sông nguy nga đánh bay ngọn lửa đang gầm thét trong thời gian ngắn, hắn ta nhảy đến trước cánh cổng bạch ngọc, nhân cơ hội này đẩy mạnh nhưng cổng vẫn không nhúc nhích. ( truyện trên app T Y T )
Phương Du Thành sững sờ, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cánh cổng này rất nặng, hắn ta trở tay triệu hồi Sơn Hà đồ, rót hết linh lực vào rồi dồn khí ở đan điền, đập mạnh Sơn Hà đồ vào cổng.
“Ầm!”
Sóng âm hùng vĩ như tiếng chuông lan ra từng đợt, như hóa thành thực chất. Tai Phương Du Thành lập tức chảy máu, Sơn Hà đồ nặng nề rơi xuống đất, lồng ngực Phương Du Thành thắt lại, suýt phun một ngụm máu ra ngoài.
Nhưng hắn ta cũng không còn tâm trạng chú ý đến pháp bảo bản mệnh của mình nữa, chỉ nhìn cánh cổng vẫn đang sừng sững trước mặt như muốn rách cả mắt ra, thậm chí trên cổng lớn đang đóng chặt còn không có vết rạn nào.
Đó là chiêu mạnh nhất của hắn ta đấy!
Phương Du Thành thấy đầu ù đi, vô thức lảo đảo lùi lại hai bước, hắn ta mở to mắt nhìn cánh cổng vẫn đang hiên ngang đứng đó với vẻ hoảng sợ, hơi nóng khủng khiếp phía sau khiến người hắn ta bắt đầu run lên.
Vô số suy nghĩ đáng sợ lởn vởn trong đầu hắn ta, khiến hắn ta bỗng hét chói tai: “Cổng này không mở được! Cổng này không mở được! Chúng ta bị lừa rồi!”
“Sao cơ?”
Đám đông lập tức sững sờ.
“Cổng này không mở được, bí cảnh này không vào được!”
Đầu óc Phương Du Thành rối bời, giọng hắn ta rất thảm thiết: “Chúng ta bị lừa, chúng ta đều bị lừa rồi. Đây là cái bẫy, chúng ta sẽ phải chết ở đây!”
Bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, tất cả tiếng hét đều biến mất, hầu hết mọi người đều có vẻ mặt không dám tin và tuyệt vọng.
Họ không muốn tin, nhưng họ cũng không thể nghi ngờ lời nói của Đại đệ tử Bắc Thần pháp tông, hồi nãy họ đã tận mắt chứng kiến Sơn Hà đồ trứ danh của Phương Du Thành im lìm rơi xuống đất.
“Hoang đường!” Ánh mắt Yến Lăng bỗng trở nên lạnh lùng: “Chưa mất mạng thì đâu phải bước đường cùng? Mở tiếp đi!”
Phương Du Thành gào lên: “Không mở được! Ta đã nói là không mở được! Chiêu hồi nãy đã tiêu hao hết linh lực của ta rồi!”
Hắn ta hét lớn: “Chúng ta không vào được, không vào được rồi, chúng ta phải quay lại, quay lại thì mới có đường sống...”
Câu nói này đúng là nực cười, ngọn lửa quái dị kia đã nung chảy hơn nửa đường ngọc, chưa bàn đến chuyện quay lại kiểu gì, chỉ riêng với việc họ đến đây theo đường bằng, đúng là càng dễ cho lửa cháy hơn, họ còn chưa kịp chạy thì đã bị lửa nuốt trọn rồi.
Phải tiến lên! Phải xông vào phủ đệ thì mới có chút hy vọng sống!
Từng đợt sóng đáng sợ cuồn cuộn trong mắt Yến Lăng, hắn ta bỗng nhảy lên, lao về phía trước như sao băng, quát khẽ: “Như Dao! Mở đường cho ta!”
“Vâng, sư huynh!”
Sở Như Dao rút khỏi vòng vây của biển lửa dày đặc, bỗng vung mạnh Phượng Minh kiếm lên. Sau tiếng phượng hót trong trẻo, sương giá đầy trời bỗng đông thành băng, tạo thành một con đường băng dài từ chân nàng ấy đến bờ bên kia.
Ngọn lửa cảm nhận được kiếm khí trong tiếng phượng hót, thoáng chững lại vì hơi thở phượng hoàng mờ nhạt trong đó, nhưng nó lập tức cảm nhận được hơi lạnh tương khắc với mình, thế là càng thêm giận dữ, bỗng phát huy uy thế còn đáng sợ hơn, rồng lửa khổng lồ gầm gừ bay lên, gần như lập tức nuốt chửng nửa sau của đường băng.
Sắc mặt Sở Như Dao bỗng tái mét, nàng ấy cắn chặt răng, bỗng thấy sau lưng ấm áp, một bàn tay nhẹ nhàng áp lên lưng nàng ấy, liên tục truyền linh lực ôn hòa sang.
Sở Như Dao kinh ngạc quay đầu lại, trông thấy một gương mặt xinh đẹp.
Lâm Nhiên giải thích: “Linh lực của ta có thuộc tính ôn hòa, truyền cho tỷ một ít cũng không làm xáo trộn Băng linh khí của tỷ, linh khí của chúng ta gộp vào với nhau, tỷ sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.”
Nàng nhìn nàng ấy bằng ánh mắt trong veo, Sở Như Dao bỗng nhận thấy sự cổ vũ đầy dịu dàng trong mắt nàng.
Tim Sở Như Dao bỗng đập thình thịch.
Nàng ấy phát hiện, hình như đây là lần đầu tiên nàng ấy quan sát kỹ Lâm sư muội đến thế: Đó không còn là biểu tượng mang danh sư muội của đỉnh Vô Tình nữa, mà là một cô nương mảnh mai, có gương mặt xinh đẹp và đôi mắt sáng ngời dịu dàng.
Sở Như Dao bỗng cảm thấy ấm áp, mím môi, gật mạnh đầu.
Nàng ấy quay đầu lại, ánh mắt lập tức trở nên kiên định, kiếm khí đông lại thành sương trắng dày đặc, kiếm khí băng tuyết mạnh mẽ hơn cũng ồ ạt tuôn ra từ Phượng Minh kiếm.
Con đường không khí bỗng đóng băng, ngay sau đó lại tan thành nước tuyết.
Ngọn lửa cuồn cuộn kia ngày càng dữ dội, đường băng cũng hẹp và nhỏ dần, bóng dáng Yến Lăng xa dần như tia chớp, kiếm thế hùng vĩ từng bước vượt lên.
Mặt Sở Như Dao ngày càng tái, nàng ấy bắt đầu lảo đảo, môi khô đến mức trắng bệch, luồng hơi lạnh toát lan từ mắt cá chân đến bắp chân nàng ấy rồi đọng lại thành sương.
Ở mép đường ngọc, Ôn Tự khẽ ho hai tiếng, vẫn mang dáng vẻ gầy gò ốm yếu và gương mặt ôn hòa như lúc đầu.
Hắn ta nở nụ cười nhạt đầy ẩn ý, liếc sang, trông thấy mặt cô gái Băng linh căn kia đã trắng nhợt, người lảo đảo sắp ngã.
Hắn ta cũng nhìn thấy Lâm Nhiên bên cạnh nàng ấy.
Hắn ta tưởng Lâm Nhiên sẽ ngăn cản nàng ấy vì không nỡ, sẽ đứng ra, sẽ cứu mọi người... Hắn ta biết nàng làm được.
Nếu có ai ở đây cứu được họ, chắc chắn sẽ là nàng.
Nhưng nàng không làm thế.
Ôn Tự quan sát, thiếu nữ áo xanh mảnh khảnh vẫn bình tĩnh đứng đó, tay nàng đỡ lưng cô gái Băng linh căn kia, ngọn lửa ma quái đang bùng lên khắp nơi và vô số gương mặt tuyệt vọng phản chiếu trong mắt nàng.
Nhưng nàng không hề nhúc nhích.
Nét mặt nàng trầm lắng như biển, thản nhiên như thể thờ ơ với mọi sự sống chết xung quanh. Nhưng ánh mắt nàng lại đong đầy lòng trắc ẩn, con ngươi trong veo, sâu thẳm, ôn hòa và sáng ngời ấy như sóng trăng giữa bầu trời quang đãng, khiến người ta lo lắng, không biết liệu giọt nước mắt trong suốt có rơi xuống khi nàng chớp mắt lần tiếp theo không.
Ôn Tự không nhìn thấu nàng.
Hắn ta hiểu được tất cả mọi người, hắn ta có thể đùa bỡn tất cả mọi người, nhưng hắn ta vẫn không nhìn thấu nàng.
Chẳng hạn như bây giờ, hắn ta đang không hiểu, nàng đã buồn đến thế rồi, tại sao vẫn đứng im chứ?
… Lòng trắc ẩn nặng nề đến mức khiến người đời không tưởng tượng nổi ấy đã làm thế nào để giữ chân nàng, khiến nàng tuy buồn nhưng vẫn kiên nhẫn… đứng im?
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt dịu dàng bỗng lóe lên ánh sao sáng.
Nhịp tim Ôn Tự hơi chững lại, cơn giận và lòng đố kỵ ngút trời không thể diễn tả thành lời bỗng gặm nhấm trái tim hắn ta.
Ai đã thu hút ánh mắt nàng? Ai đã nhận được sự kỳ vọng và tin tưởng của nàng? Ai đã khiến mắt nàng sáng ngời như thế?
Ôn Tự quay đầu lại, trông thấy bóng lưng cao gầy và rắn rỏi của Yến Lăng.
Sườn mắt trẻ trung tuấn tú, ánh mắt lạnh lùng và kiên định, mũi kiếm mang theo sự quyết đoán, còn cả kiếm thế đang hiên ngang xông lên trước của Yến Lăng…
“Sư huynh!”
Sở Như Dao bỗng hét chói tai, dùng nốt sức lực cuối cùng rồi ngã xuống đất như chim gãy cánh.
Lâm Nhiên đỡ lấy vai nàng ấy, để nàng ấy dựa vào mình tạm nghỉ.
Nàng lại nhìn về phía trước bằng ánh mắt sáng ngời, không chớp mắt, dường như đang nhìn nụ xuân đâm xuyên qua mặt đất, như đang nhìn ánh bình minh lóe lên nơi chân trời tối tăm.
Ngọn lửa ma quái bốc lên tận trời, sức mạnh đáng sợ và tàn bạo nhất đã hóa thành cự long nuốt trời, đang ngoác cái miệng máu, định nuốt chửng Yến Lăng.
Yến Lăng giậm nhẹ chân lên đường băng, chỉ sau chớp mắt, băng đã tan hết trước cái miệng khổng lồ của ngọn lửa.
Cùng lúc đó, hắn ta cũng bay vút lên.
Trong khoảnh khắc đó, hắn ta nắm chặt chuôi kiếm, quần áo cũng rách ra, cơ bắp trên lưng căng cứng, gân xanh nổi gồ trên cánh tay thon dài, người hắn ta như trăng treo giữa trời, vung kiếm chém một nhát.
... Nên miêu tả nhát kiếm đó thế nào nhỉ.
Ai lướt qua chỉ để lại bóng hình, mang theo khí thế như sấm sét.
Cửu thiên ngân hà đã giáng xuống đất, mở ra biển rộng mênh mông!
Lâm Nhiên chậm rãi, chậm rãi mỉm cười.
Nước mùa thu ngừng chảy, thời gian ngừng trôi, chỉ vì chờ nhát kiếm ấy.
Chỉ vì chờ nhát kiếm ấy.
“Ầm!”
….
Lời tác giả:
Hôm nay sư huynh gánh team! (≧▽≦)/