...

Hôm nay là một ngày quang đãng hiếm hoi trong bí cảnh Vân Thiên, ánh nắng xuyên qua bầu trời đầy mây mù, chiếu xuống thâm hiệp nứt ra trên mặt đất, khiến nơi đây càng thêm huyền bí và hùng vĩ.

Rất đông người đang đứng quanh Vân Thiên thâm thiệp, hết sức ồn ào.

Hẻm núi Vân Thiên đã bị các thế hệ người đến đây rèn luyện vơ vét vô số lần, tuy nói nó có vô số báu vật nhưng thật ra cũng không còn gì nữa.

Nhưng sâu trong hẻm núi Vân Thiên thì khác, đó là trung tâm của cả bí cảnh Vân Thiên, luôn bị ngăn cách với bên ngoài bởi một kết giới vô hình, cho dù bao năm qua có vô số tin đồn, ba tông môn lớn vẫn luôn ngầm cấm đệ tử vào đó một cách ăn ý. Giờ hiếm khi ba tông môn nới lỏng, quyết định khám phá nơi sâu nhất của hẻm núi Vân Thiên, ai cũng hết sức phấn khích, hào hứng chạy tới góp vui. Chắc chắn các nhân vật lớn của ba tông môn sẽ lấy thứ đáng giá nhất, nhưng chỉ cần họ ké được ít lợi lộc thì cũng đủ để hồi vốn rồi!

Mấy người Yến Lăng, Sở Như Dao cũng không ngăn cản họ, sau khi Yến Lăng nhấn mạnh “không thể biết trước những nguy hiểm dưới thâm hiệp, ai muốn xuống sẽ tự chịu rủi ro”, thấy vẫn còn rất nhiều người ở lại, hắn ta cũng đồng ý cho họ đi cùng.

Phương Du Thành không quá hài lòng khi thấy nhiều gánh nặng như thế, bèn nói riêng với Yến Lăng: “Yến sư đệ, cứ để mặc nhiều người đi theo như thế cũng không hay. Tuy đệ đã bảo họ tự chịu rủi ro nhưng khi đến nơi nguy hiểm bên dưới, chúng ta gần như vẫn là chủ lực, chẳng những tốn sức mà còn phải chia đồ không công, sao phải thế chứ.”

“Bảo vật trên đời, ai có duyên thì lấy được, ta đã nói sẽ tự chịu rủi ro nhưng họ vẫn quyết định xuống dưới, chúng ta cũng không có lý do gì để ngăn cản, dù sao cũng còn lệnh bài truyền tống mà.”

Yến Lăng: “Cho dù có họ hay không, ba tông môn chúng ta vẫn là chủ lực, người đông thế mạnh, khu vực có thể thăm dò cũng rộng hơn, chưa chắc đã không tốt.”

Phương Du Thành vẫn không cam lòng: “Nhưng...”

Yến Lăng nhìn về phía hắn ta bằng ánh mắt hết sức bình tĩnh.

Không hiểu sao Phương Du Thành bỗng thót tim.

“Ở đây toàn đệ tử tinh anh của các môn phái chính đạo, sau này sẽ là trụ cột của cả Thương Lan giới.”

Yến Lăng rời mắt, thản nhiên nói: “Vạn Nhận kiếm các được suy tôn là tông môn kiếm đạo số một Thương Lan giới, đã hưởng thụ sự nổi tiếng và kính trọng từ người đời trong nhiều năm, cũng nên gánh vác sứ mệnh. Đối với đệ tử chính đạo, chưa bàn đến việc cố gắng dìu dắt họ đến mức nào, thỉnh thoảng bảo vệ họ khi đủ khả năng cũng là trách nhiệm, là điều đương nhiên, không có gì để bàn cãi.”

Yến Lăng chỉ nhắc đến “Vạn Nhận kiếm các” chứ không chất vấn hay chỉ trích câu nào, nhưng mặt Phương Du Thành lại lập tức đỏ bừng lên.

Kiếm các là tông môn kiếm đạo số một, còn Bắc Thần lại là tông môn pháp đạo đứng đầu! Ngay cả kiếm các luôn độc lập cũng chủ động nhận trách nhiệm, còn Bắc Thần pháp tông được coi là tông môn lớn chính thống từ trước tới giờ lại chỉ nghĩ cho mình, coi bản thân hơn cả, tính toán chi li, có còn cần thể diện nữa không thế?!

Bị nhìn thấu những suy nghĩ nhỏ nhen, Phương Du Thành xấu hổ đến cực điểm, vừa thấy nhục vừa hơi bất mãn.

Tuy hắn ta biết Yến Lăng nói đúng, cũng biết Yến Lăng đã giữ thể diện cho mình, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy dáng vẻ chuyên nói đạo lý, nhìn người khác từ trên cao của Yến Lăng đúng là đáng ghét.

Hắn ta đường đường là Đại đồ đệ của Chưởng môn Bắc Thần pháp tông, năm đó khi hắn ta nổi danh khắp các tông, tên nhãi này còn chưa vào kiếm các, giờ lại dám chỉ dạy hắn ta bằng những lời lẽ đanh thép thế này.

Tuy Phương Du Thành không vui nhưng cũng biết không thể để lộ ra ngoài, đành cười gượng như không có chuyện gì, đáp: “Yến sư đệ nói đúng lắm, do ta nóng lòng nên suy nghĩ nông cạn, kiếm các đại nghĩa, với tư cách là một trong ba tông môn chính đạo, đương nhiên Bắc Thần pháp tông cũng chẳng từ nan.”

Yến Lăng nhìn vẻ không vui thoáng hiện lên trên mặt Phương Du Thành, bình thản gật đầu.

Hắn ta không quản lý được chuyện người khác sẽ nghĩ thế nào, hắn ta chỉ nói những điều mà hắn ta nên nói, làm những chuyện mà hắn ta thấy nên làm thôi.

Hầu Mạn Nga đang giả vờ tập trung ngự kiếm bên cạnh lặng lẽ dỏng tai nghe lén, thấy Phương Du Thành mới nói mấy câu đã bị Yến Lăng chặn họng thì bĩu môi, quay sang nhỏ giọng chửi với Lâm Nhiên: “Họ Phương này đúng là không ra gì, bị mấy câu của Yến Lăng nói cho rúm ró luôn. Tiên sư nhà hắn, hắn đường đường là Đại đồ đệ của Chưởng môn, dù gì cũng là bộ mặt của Bắc Thần pháp tông bọn ta, mọi người đều thuộc ba tông môn lớn, hắn không nói lý nổi thì cũng phải đủ khí thế chứ! Chỉ được thế thôi à? Rúm ró như thế ư? Hắn rúm ró thì cứ rúm ró đi, nhưng thể diện của Bắc Thần bọn ta cũng bị hắn ném xuống đất… Mẹ kiếp! Khi nào lên chức, chắc chắn bà đây sẽ đạp loại người đáng xấu hổ này xuống ngay, hắn là cái thá gì mà xứng đại diện cho Bắc… Ê! Rốt cuộc ngươi có nghe ta nói không hả?!”

Hầu Mạn Nga đang rất kích động, quay sang lại thấy Lâm Nhiên đang ngồi khoanh chân trên Phong Trúc kiếm, vẻ mặt hết sức ngơ ngác, ánh mắt đờ đẫn, rõ ràng nàng không nghe thấy nàng ta nói gì.

Hầu Mạn Nga lập tức mất hứng, điều khiển Xích Liên kiếm bay sang, nhảy phắt lên Phong Trúc kiếm, vừa kêu ầm ĩ vừa nhào lên lưng Lâm Nhiên, nửa chừng vẫn không quên tiện tay ôm theo bảo bối Xích Liên của mình.

Phong Trúc kiếm bị ép chở quá tải: “...” Thương cho tấm thân già của nó, ôi.

Hầu Mạn Nga giữ lấy Lâm Nhiên, bám cổ nàng, nhéo tai nàng với vẻ hung hãn: “Ngươi nghĩ gì thế, không nghe ta nói à.”

Lúc này ánh mắt Lâm Nhiên mới dần khôi phục tiêu cự, nàng ngơ ngác nhìn nàng ta: “Ơi?”

Lúc này Hầu Mạn Nga mới nhìn thấy mặt nàng, nàng ta cũng ngẩn ra: “Ôi mẹ ơi, quầng thâm mắt to thế, sao ngươi lại tiều tụy thế này?”

Lâm Nhiên lập tức hiện vẻ đau khổ.

Nàng không muốn nhớ lại xem mấy ngày nay đã trải qua chuyện gì nữa, uy lực của ngược luyến cổ đại và ba tuổi rưỡi bá đạo đúng là đáng sợ, mới nửa cuốn thôi đã khiến nàng hơi lú lẫn, giờ nàng nhìn ai cũng nghĩ đến câu “nụ cười gian tà” và “khuôn mặt tuấn tú có góc cạnh rõ ràng như đao khắc”.

Lâm Nhiên vuốt mặt: “Không có gì, hai ngày nay ta mất ngủ thôi.”

Hầu Mạn Nga không tin, chế giễu không thương tiếc: “Ngươi còn mất ngủ cơ á? Với dáng vẻ ngả lưng ở đâu là ngủ được ở đó của ngươi, cho dù heo mất ngủ thì ta cũng không tin là ngươi mất ngủ.”

“...” Lâm Nhiên cảm thấy đầu gối mình bị trúng một tên rồi, đau quá.

Hầu Mạn Nga vẫn đang lải nhải, Lâm Nhiên nghĩ ngợi, cảm thấy bạn bè thực thụ phải chia sẻ với nhau, bèn lặng lẽ lấy quyển trục kia ra: “Mạn Nga, hay ngươi đọc thử cuốn sách này xem thế nào.”

Hầu Mạn Nga rướn cổ nhìn cuốn thẻ tre cổ xưa và trang nghiêm, mang lại cảm giác không biết là gì, chỉ biết là rất lợi hại kia, bất giác cảm thấy kính nể trước tri thức, gượng gạo ho khan hai tiếng rồi trịnh trọng chìa tay ra...

Ba phút sau, Hầu Mạn Nga: “...”

Tay nàng ta bắt đầu run rẩy, nét mặt nàng ta dần đờ đẫn.

Lâm Nhiên: “Ta đã tan vỡ rồi, còn ngươi thì sao?”

“...” Hầu Mạn Nga (tan nát cõi lòng): “... Lâm Nhiên, ta liều mạng với ngươi!!!”

...

Vô số tia sáng lấp lánh lao vào thâm hiệp, bay xuống dưới theo vách đá dốc đứng cao vạn trượng, cứ sâu dần, xa dần... Mãi đến khi ánh nắng tươi đẹp dần biến mất, xung quanh ngày càng tối tăm hơn.

“Phá!”

Cùng với giọng nói trong trẻo của Yến Lăng, mười mấy đệ tử kiếm các đồng loạt ném Phá Giới thạch ra. Sau ánh sáng chói lòa bất ngờ xuất hiện, kết giới có hình nửa vòng cung gợn sóng lăn tăn lặng lẽ tan vỡ, ánh sáng chiếu rọi cảnh tượng dưới đáy vực trước mắt mọi người.

Lâm Nhiên lảo đảo bước xuống Phong Trúc, vuốt mái tóc vừa bị Hầu Mạn Nga cào cho rối bời, ôm cục cưng đang hoảng hốt trước chấn động từ bách kiếm của mình, dịu dàng vỗ về nó một lúc lâu rồi mới nhét lại vào vỏ kiếm, sau đó nàng mới có thời gian để quan sát xung quanh.

Sau khi đặt chân xuống đất, nàng cảm nhận rõ khí lạnh mờ nhạt đang truyền đến từ bùn đất qua đế giày, từng luồng hơi bốc lên, dính vào người nàng, khiến nàng bỗng thấy hơi lạnh lẽo.

Nàng giậm chân, thu hồi Phong Trúc kiếm rồi nhìn quanh, chỉ thấy bốn bề hoang vắng, cỏ dại mọc um tùm, thỉnh thoảng lại có rất nhiều tảng đá lởm chởm với hình thù kỳ lạ, thấp thì chỉ cao bằng hai người, cao thì lên đến cả trăm trượng. Chúng sừng sững đứng kín ở đó, thoạt nhìn trông như vô số con quái vật dữ tợn.

Hầu Mạn Nga vừa suýt tương tàn với nàng ngoan ngoãn nép vào người nàng, lẩm bẩm: “Mẹ ơi, trong sách cũng không nói khung cảnh sẽ âm u thế này... Phủ đệ của đại năng này xây kiểu quái gì thế, đáng sợ thật.”

Lâm Nhiên vỗ vào tay nàng ta, đệ tử các tông cũng lần lượt đáp xuống xung quanh họ, mọi người đều đang nhìn ngó xung quanh, xì xào bàn tán với giọng hào hứng.

Tuy trước đó Phương Du Thành đã ích kỷ phàn nàn rằng không muốn dẫn quá nhiều người xuống để chia chác cơ duyên, nhưng vừa đến nơi, hắn ta đã lập tức ra vẻ Đại đệ tử Bắc Thần, hắng giọng rồi lên tiếng trước: “Đệ tử các tông bày trận, canh gác trước sau, chỗ nào có nguy hiểm thì lập tức cảnh báo. Mọi người đều là huynh đệ tỷ muội từ các môn phái thân thiết, nên giúp đỡ nhau, đồng tâm hiệp lực.”

Các đệ tử rất tán thành, đồng thanh đáp: “Phương sư huynh nói đúng, chúng ta xin nghe lệnh sư huynh.”

Phương Du Thành thận trọng gật đầu.

Yến Lăng im lặng nhìn Phương Du Thành chỉ trỏ, sau khi hắn ta nói hết, Yến Lăng mới nắm chặt Long Uyên kiếm, rảo bước về phía trước mở đường. Sở Như Dao không hề do dự, dẫn các đệ tử kiếm các đi theo. Kiếm thế hùng vĩ gần như hóa thành thực chất, sắc bén như cầu vồng, khiến đám đông vẫn đang hơi nhốn nháo lập tức im lặng, họ nhìn cảnh tượng này, sự rung động khó diễn tả thành lời dần hiện lên trong mắt.

Đây chính là Vạn Nhận kiếm các ư.

Đây chính là... tông môn kiếm đạo số một à.

Mi mắt Phương Du Thành giật khẽ, hắn ta vội gọi đệ tử pháp tông: “Chúng ta cũng đi thôi.” Không thể để kiếm các chiếm hết ưu thế được.

Đám đông giẫm lên cỏ dại, đi xuyên qua những tảng đá lởm chởm, có người tò mò sờ đá thử, thấy tay dính đầy bụi: “Hình dạng của tảng đá này kỳ lạ thật đấy.”

Sở Như Dao thản nhiên nói: “Đó không phải đá, mà là hồn phách của hung thú thượng cổ bị phong ấn ở đây.”

Đám đông giật mình: “Sao cơ?”

Rất nhiều người lập tức nhảy ra xa, kinh hãi nhìn chằm chằm vào những tảng đá kỳ dị có lớn có nhỏ kia, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ có hung thú thượng cổ chui ra ngoài.

Đó là thượng cổ đấy! Khi đó linh khí trong trời đất nồng đậm, có khi con kiến mà họ giẫm phải cũng là Kim Đan! Chứ đừng nói đến hung thú luôn bắt đầu từ Kim Đan đỉnh phong, Nguyên Anh vừa vơ đã được cả đống, không chừng còn có cả Hóa Thần hay Hợp Đạo. Cả đám Trúc Cơ như họ cộng lại cũng không đủ cho chúng nhét kẽ răng.

“Mọi người đừng sợ, những hồn phách này đã bị phong ấn hàng nghìn năm, tan biến lâu rồi, giờ chỉ còn là hóa thạch.”

Phương Du Thành chớp thời cơ, trấn an mọi người: “Trong cuốn Bí cảnh bốn phương ở Tàng Thư Các của Bắc Thần có ghi, bí cảnh Vân Thiên vốn là thế giới nhỏ do một đại tôn thượng cổ mở. Thực lực của đại tôn đó rất mạnh mẽ, từng có tiếng tăm hiển hách, tiếc rằng đại tôn không thể chiến thắng tâm ma khi đột phá Hợp Đạo kỳ, dẫn đến thân tử đạo tiêu. Trước khi qua đời, đại tôn đã cảm nhận được nên cố tình đi khắp chân trời góc biển, bắt chín trăm chín mươi chín hung thú tàn ác làm hại bách tính, rút hồn phách ra phong ấn ở đây. Sau khi tọa hóa, đại tôn lấy bản thân làm mắt trận, dùng sức mạnh của những thú hồn kia để duy trì linh khí dồi dào trong bí cảnh, cung cấp nơi rèn luyện và đột phá cho các thế hệ tu sĩ trẻ sau này. Dần dần, nó trở thành bí cảnh Vân Thiên như ngày nay.”

Đám đông nghe xong thì đều cảm khái:

“Vị đại tôn này quả là cao thượng.”

“Tôn giả như thế lại thất bại khi chỉ cách Hợp Đạo trường sinh một bước, đúng là đáng tiếc.”

“Tâm ma tâm ma, chẳng biết đó là tâm ma gì, ngay cả một vị đại năng Hóa Thần kỳ cũng không thoát được...”

Hầu Mạn Nga nghe mọi người xung quanh bàn tán thì lại kiêu ngạo hẳn lên, nàng ta bước đến bên Lâm Nhiên, vờ vịt ho khan, đắc ý nói: “Ta biết đại tôn kia là ai, ta còn biết bảo vật ở đây là gì cơ. Có phải ngươi rất tò mò, có phải ngươi rất muốn biết không? Ngươi mau cầu xin ta đi, nếu ta vui thì sẽ nói cho ngươi biết.”

Lâm Nhiên thành thật lắc đầu: “Không muốn biết.”

Hầu Mạn Nga: “...” Đậu!

“... Hừ, ngươi càng không muốn biết thì ta càng phải nói cho ngươi nghe!”

Hầu Mạn Nga giả ngầu thất bại, không biết giấu mặt vào đâu, nàng ta cố gắng thản nhiên, “hừ” khẽ: “Ta nói cho ngươi hay, đại tôn này là nữ, tên Thiên Lưu Tứ, là chưởng giáo của một tông môn lớn thời thượng cổ tên Vân Thiên cung. Đại tôn có một dị thú khế ước bản mệnh, là phượng hoàng thượng cổ, lẽ ra khi đại tôn qua đời, thú khế ước của nàng ấy cũng phải chết theo, nhưng nàng ấy không nỡ. Do đó trước khi chết, nàng ấy đã dùng hết sức mạnh cuối cùng để giữ lại một luồng tàn phách của phượng hoàng, để ở nơi sâu trong phủ đệ, chỉ chờ ngày nào đó, người có duyên sẽ giúp phượng hoàng nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa... À, cuối cùng con phượng hoàng đó sẽ nhận Sở Như Dao làm chủ nhân.”

Lâm Nhiên gật đầu.

“Sao ngươi bình tĩnh thế.”

Hầu Mạn Nga lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào nàng: “Chẳng lẽ ngươi cũng biết à? Tức là ngươi cũng xuyên không tới đây thật đúng không?”

Lâm Nhiên vờ như không nghe thấy.

“Ôi dào, ngươi sợ gì chứ, chẳng phải ta đã nói hết cho ngươi rồi à.” Hầu Mạn Nga ôm cánh tay nàng, dáo dác nhìn quanh: “Ngươi cứ lặng lẽ nói cho ta biết đi, ngươi xuyên không từ đâu đến thế, là nơi kiểu như vũ trụ Tinh Tế à? Hay ngươi là người tiền sử thời nguyên thủy? Ngươi biết điện thoại là gì không? Biết máy tính và máy tính bảng không? Giờ đám đông đang ép tổng đài giảm tốc độ 4G để tăng 5G đấy, ngươi có biết không?”

Lâm Nhiên: “...” Đúng là quá đủ rồi.

Lâm Nhiên che cái miệng đang ríu rít của Hầu Mạn Nga lại, đúng lúc nàng ta mở to mắt, định xù lông, nàng bất đắc dĩ nói: “Ngươi tự biết là được rồi, còn đắc ý nữa chứ, ta thấy ngươi quên Ôn Tự... À không đúng, ngươi quên lúc bị hắn ta bẫy cho kêu trời trách đất rồi đúng không.” Cô nhóc vô tư này không chịu nhớ lâu gì cả.

Hầu Mạn Nga vô thức liếc Ôn Tự đang đi đầu đội ngũ bên kia, lập tức suy sụp, lầu bầu: “Sao ngươi lại chọc vào nỗi đau của ta chứ, trên đời này có mấy tên biến thái chết tiệt như thế đâu, ta xui nên mới gặp phải hắn.”

“Trên đời này nhiều ngọa hổ tàng long lắm, nếu Ôn Tự đã có thể nhìn thấu ngươi, chắc chắn người khác cũng làm được.”

Lâm Nhiên vuốt tóc nàng ta: “Ngươi phải nhớ, cơ duyên này của ngươi đã là điều mà rất nhiều người nằm mơ cũng không có. Nhưng càng như thế, ngươi càng phải trân trọng nó. Đừng khoe khoang, cũng đừng tham lam, muốn chiếm hết mọi thứ làm của riêng, con người phải học cách bằng lòng với cuộc sống.”

Trên đời không có chuyện gì hoàn hảo cả, nếu ai đó có mọi thứ trong tay, dễ dàng đạt được điều mà họ mong muốn thì họ nên sợ hãi... Bởi thông thường trong những tình huống đó, ông trời sắp ngấm ngầm giở trò rồi.

Nếu người khác có âm mưu, bạn còn đề phòng được, nhưng nếu ông trời định giở trò, ngày nào cũng cho bạn huênh hoang đắc ý rồi bất ngờ kéo bạn xuống, ném bạn vào bùn đen, thì đúng là không còn biết khóc với ai nữa.

Suy nghĩ của Hầu Mạn Nga bị vạch trần, nàng ta còn đang định ngấm ngầm thuyết phục Lâm Nhiên đi cùng mình để lặng lẽ lấy được cơ duyên, kết quả còn chưa kịp nói gì thì đã bị Lâm Nhiên dập tắt.

Hầu Mạn Nga lập tức ủ rũ, mạnh miệng lẩm bẩm: “Biết rồi biết rồi, ngươi còn dài dòng hơn cả cha ta... Hừ, ta cũng không sợ, khi đó ta sẽ đối đầu chính diện với Sở Như Dao. Ta lợi hại như thế, không kém hơn Sở Như Dao chút nào, nếu phượng hoàng có mắt, chắc chắn sẽ chọn ta.”

Lâm Nhiên xoa đầu chú hươu ngốc nhà mình với vẻ hiền từ: “Được rồi, vậy lúc đó ta sẽ nhìn ngươi phát huy nhé.”

Hầu Mạn Nga được nàng vỗ về, lập tức hớn hở, cái đuôi vểnh cao, sung sướng đến mức không biết đâu là phía Bắc.

Lúc này, cuối cùng đám đông cũng băng qua rừng đá, phía trước bỗng sáng bừng lên.

Trước mặt họ là vực sâu đen ngòm không thấy đáy, một con đường dài rộng bằng bạch ngọc trải từ trước mặt họ đến bờ bên kia. Từ xa có thể thấy ở cuối con đường là một cánh cổng bạch ngọc hùng vĩ, cổng đang đóng chặt, bên trên điêu khắc những phù điêu lộng lẫy, nó sừng sững đứng đó, toát lên sự huy hoàng và uy nghiêm khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.

Đám đông bỗng hơi xôn xao.

“Chắc đó là phủ đệ của đại tôn hả.”

“Chắc chắn là thế rồi, xa thế này mà vẫn cảm nhận được sóng linh lực... Phải biết rằng nơi này đã bị quên lãng hàng vạn năm rồi đấy.”

“Không hổ là đại tôn Hóa Thần kỳ, chẳng biết lúc đại tôn còn sống thì sẽ oai phong đến mức nào nữa...”

Phương Du Thành cũng hơi kích động, thấy Yến Lăng không nhúc nhích, hắn ta không khỏi giục: “Yến sư đệ, sao đệ lại ngừng thế?”

Yến Lăng đứng im trước con đường, bỗng vươn tay ra, có gió lướt qua lòng bàn tay hắn ta, hắn ta nhắm mắt một lát rồi mở ra, trầm giọng nói: “Nhiệt độ đang tăng, tăng rất nhanh.”

Phương Du Thành thoáng sửng sốt, cẩn thận cảm nhận lại, hình như đúng là ấm áp hơn vừa rồi.

“Chẳng phải thế lại hay à, hồi nãy u hồn tập trung trong rừng đá, quá lạnh lẽo, giờ chúng ta ra khỏi rừng đá nên nhiệt độ cũng bình thường lại thôi.”

Phương Du Thành không tán đồng, họ có thể thấy rõ con đường ngọc trước mặt từ đầu đến cuối, rõ ràng không có cạm bẫy nào, hắn ta thấy Yến Lăng quá đa nghi nên dứt khoát nói: “Huynh đệ kiếm các đã đi đầu một lúc lâu, cũng vất vả rồi, lần này cứ để pháp tông bọn ta mở đường.”

Sau khi dứt lời, hắn ta không chờ Yến Lăng lên tiếng, bước lên con đường ngọc trước Yến Lăng.

Đường ngọc không biến đổi gì, Phương Du Thành cũng không bị tấn công.

Yến Lăng hơi nhíu mày, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Phương Du Thành cũng thầm thả lỏng, hắn ta quay đầu cười đắc ý với Yến Lăng: “Đúng là sư đệ đa nghi rồi, nếu thế thì vi huynh sẽ đi trước dò đường, sư đệ tự theo nhé.” Hắn ta nói rồi quay người, dẫn đệ tử pháp tông rảo bước về phía trước, đệ tử các tông khác ở phía sau thấy thế thì cũng vội vàng chạy theo.

Yến Lăng không nói gì, chỉ nói với Sở Như Dao: “Muội dẫn đệ tử bảo vệ đội ở giữa, ta ở đằng sau.”

Sở Như Dao gật đầu, dẫn đệ tử kiếm các hòa vào đám đông.

Lâm Nhiên nghĩ ngợi, bước đến sau lưng Yến Lăng.

Yến Lăng nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt thản nhiên của hắn ta chứa đựng vẻ kiềm chế nhưng vẫn rất ôn hòa: “Lâm sư muội.”

Lâm Nhiên: “Để ta giúp sư huynh một tay.”

Yến Lăng mấp máy môi, lẽ ra nên từ chối, nhưng lời đến môi rồi lại hóa thành một tiếng trầm ấm: “Ừ.”

Hầu Mạn Nga đang định kéo Lâm Nhiên xông lên trước. Cướp bảo bối thì phải đến trước chứ, kết quả thoáng cái nàng đã chạy ra sau lưng Yến Lăng. Nghe thấy câu “Giúp một tay” kia, Hầu Mạn Nga bỗng đau hết cả răng, chỉ thấy bảo bối đầy trời đều bay đi, sau đó bay vào lòng người khác.

Nhưng nàng ta cũng không còn cách nào khác, ai bảo nàng ta ưng một cô nhóc lười “không màng danh lợi” thế này đây, biết trách ai bây giờ?!

Hầu Mạn Nga nguýt mắt, miễn cưỡng ôm Xích Liên đến bên cạnh nàng, ngọt ngào chào Yến Lăng: “Yến sư huynh, ta cũng giúp sư huynh canh chừng phía sau”, nhưng tay nàng ta lại đặt lên phần thịt mềm trên lưng Lâm Nhiên, ai oán nhéo một cái.

Lâm Nhiên: “...” Không không, đúng chỗ có máu buồn, đừng nhéo...

Lâm Nhiên cố nhịn cười, cố giữ biểu cảm thật nghiêm túc, nhưng có lẽ do kinh nghiệm quản lý nét mặt của nàng vẫn chưa đủ phong phú nên không thể tránh khỏi việc vẻ mặt hơi méo mó...

Hương nhai bách thanh nhã thoảng tới, đội ngũ của Ôn gia đi ngang qua, Ôn Tự khoác áo lông cáo dày, ho khẽ mấy tiếng, hình như chỉ tình cờ nhìn lướt qua, trông thấy Lâm Nhiên đang đứng giữa Yến Lăng và Hầu Mạn Nga, hắn ta hơi nhướng mắt, mỉm cười đầy ẩn ý: “Lâm cô nương vui thế à, còn không kìm được nụ cười trên mặt.”

Lâm Nhiên: “...?”

Cứ thử nhéo chỗ buồn trên người ngươi xem, chắc chắn ngươi cũng không nhịn được cười thôi. Ở đấy mà nói mát.

Lâm Nhiên không muốn nhìn thấy Ôn Tự, vừa thấy nam nhân này là nàng lại nghĩ đến cuốn sách kia, cũng kéo theo một loạt phản ứng dây chuyền: Tim khó chịu, chóng mặt hoa mắt, khó thở... Mắt nàng đau, cực kỳ đau, sắp mù luôn rồi.

Lâm Nhiên quay đầu đi, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hòn đá dưới đất, giả vờ nghiêm trang như thể không hề có hắn ta ở đây.

Ôn Tự hơi nhếch môi, khẽ liếc Hầu Mạn Nga cũng đang giả chết bên cạnh Lâm Nhiên rồi nhanh chóng quay sang Lâm Nhiên tiếp, đang định nói gì đó thì một bóng dáng cao gầy đã chắn trước nàng.

Ôn Tự ngừng lại, ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt đen lạnh lẽo.

Khí thế trầm lắng của Yến Lăng dần trở nên sắc bén, hắn ta bước lên một bước, chắn trước Lâm Nhiên, một tay giữ chuôi Long Uyên kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Tự.

Ôn Tự nhìn kiếm khách trẻ lạnh lùng và kiên nghị này, dáng vẻ như chú rồng canh ngọc quý dưới biển sâu, thường ngày im lặng như đang ngủ say, nhưng vào lúc này lại thẳng thừng hé răng nanh sắc bén lạnh lẽo ra với kẻ nhòm ngó đầy nguy hiểm.

Nụ cười của Ôn Tự dần trở nên lạnh lùng.

Thằng nhóc này đúng là hơi chướng mắt rồi đấy.

Hai thanh niên có phong thái hơn người lẳng lặng nhìn nhau, một đôi mắt phượng mơ màng chứa ý cười, một đôi mắt đen lạnh lùng và trong vắt, không ai lên tiếng nhưng bầu không khí ngày càng căng thẳng, dường như có thứ gì đó sắp nổ tung. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mãi đến khi Lâm Nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hai người họ, sau đó nàng lại nhìn Ôn Tự với vẻ mặt kỳ lạ, trong mắt gần như đang viết rõ: Sao ngươi vẫn chưa đi?

Ôn Tự: “...” Ôi, tức quá đi mất.

Bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng bỗng tan biến, Ôn Tự mỉm cười ôn hòa, khẽ liếc nàng rồi hơi cúi người với Yến Lăng, ung dung dẫn đệ tử Ôn gia rời đi.

Yến Lăng nhìn hắn ta đi xa, mím chặt môi, nét mặt càng thêm lạnh lẽo.

Hầu Mạn Nga nhìn bóng lưng Ôn Tự rồi nhìn vẻ mặt lạnh tanh rõ rệt của Yến Lăng, bỗng hiểu ra điều gì đó.

Nàng ta bỗng quay sang, nhìn chằm chằm Lâm Nhiên bằng ánh mắt hung ác, nghiến răng: “Lâm Nhiên, ngươi...” Vừa sểnh ra là lại trêu hoa ghẹo nguyệt tiếp rồi...

“Ngươi cũng cảm nhận được à.”

Lâm Nhiên day huyệt thái dương, nhỏ giọng phàn nàn: “Ôn Tự phiền phức quá, ta ít khi thấy sư huynh lạnh lùng với ai như thế.”

Hầu Mạn Nga: “... Mẹ nó, trọng điểm là chuyện này à? Trọng điểm là...”

“Yến sư đệ.”

Một giọng nói bỗng truyền đến từ bên cạnh.

Mấy người quay đầu lại, trông thấy một đám người đang rảo bước đến.

Khác với áo trắng và bội kiếm của đệ tử kiếm các, áo quần rộng rãi của đệ tử pháp tông, những đệ tử này đều mặc đồ đen, ai cũng có khí thế nổi bật và sắc bén, không giống tu sĩ mà giống hiệp khách đón gió đạp trăng ở võ lâm thế tục hơn.

Họ đến từ Huyền Thiên tông.

Hầu Mạn Nga lập tức mở to mắt.

Tuy nàng ta lướt đọc nguyên tác rất vội, nhớ lẫn hết cốt truyện và nhân vật, nhưng nàng ta vẫn nhớ mang máng về việc sau này Yến Lăng sẽ hắc hóa thành chủ Hắc Uyên, mà chi tiết nàng ta nhớ kỹ nhất chính là... Huyền Thiên tông sẽ bị Yến Lăng tàn sát hết.

“Yến sư đệ.”

Đại đệ tử Hoàng Hoài của Huyền Thiên tông là một thanh niên có vẻ ngoài bình thường, thân hình cao lớn, tên Hoàng Hoài, lúc này hắn ta đang chắp tay với Yến Lăng, ánh mắt hết sức nghiêm túc và cảm kích: “Ta đã nghe sư đệ sư muội nói, trước đó dị thú ở phía Đông bạo động, mấy đệ tử của Huyền Thiên tông ta suýt bị giẫm chết, may mà sư đệ tới kịp, cứu được họ, bảo vệ họ suốt chặng đường về... Sư đệ cao thượng, đại ân đại đức không lời nào cảm tạ hết, nếu sau này sư đệ cần đến, Hoàng Hoài ta và Huyền Thiên tông chúng ta quyết không chối từ.”

Yến Lăng nhìn về phía hắn ta.

Hầu Mạn Nga không khỏi nín thở, tim đập thình thịch.

Mu bàn tay nàng ta bỗng bị vỗ nhẹ một cái, như lời nhắc nhở, Hầu Mạn Nga quay sang, trông thấy sườn mặt trắng trẻo thanh tú của Lâm Nhiên.

Hầu Mạn Nga ngẩn ra, liếc sang bên cạnh, mới phát hiện chẳng biết Yến Lăng đã bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng ta từ khi nào, trong mắt hắn ta chứa đựng vẻ nghiền ngẫm.

Hầu Mạn Nga: Mẹ ơi? Không hổ là boss lớn tương lai, sao đại ca này nhạy bén thế?!

Ánh mắt lạnh lùng và nghiêm túc của hắn ta khiến Hầu Mạn Nga sợ hết hồn, lập tức nép sát vào người Lâm Nhiên như chú gà con, vỗ đôi cánh mềm mại, cúi đầu ngoan ngoãn giả chết.

Yến Lăng cũng nhìn Lâm Nhiên, Lâm Nhiên mỉm cười với hắn ta, trong mắt Yến Lăng lóe lên vẻ bất đắc dĩ, cũng không giấu được ý cười, lúc này hắn ta mới quay đầu, nhìn Hoàng Hoài, bình tĩnh nói: “Hoàng sư huynh khách sáo quá, ta chỉ tiện tay thôi, không đáng kể đâu.”

“Hay cho câu tiện tay, trên đời này có mấy ai có tấm lòng như Yến sư đệ chứ?”

Hoàng Hoài há miệng, cuối cùng chỉ cúi người rất thấp: “Yến sư đệ, sư huynh không giỏi ăn nói, cũng không biết nói lời hoa mỹ, chỉ biết hành động thực tế, lần thăm dò bí cảnh này cứ để Huyền Thiên tông ta bảo vệ cuối đội ngũ cho.”

Yến Lăng lắc đầu: “Không cần đâu, ba tông môn cứ thay phiên nhau...”

“Á!”

Tiếng hét thảm thiết bỗng cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, đám đông lập tức quay đầu lại, kinh hãi trông thấy một vết nứt bỗng xuất hiện ở mép đường ngọc, một người hét lên rồi ngã xuống chỉ trong chớp mắt.

Hoàng Hoài chỉ thấy một cơn gió lướt qua mặt, Yến Lăng bên cạnh đã biến mất, ngay sau đó, hắn ta nhẹ nhàng đáp xuống cạnh vết nứt trên đường ngọc như chim én, nắm cổ áo người kia.

“Hứa huynh đệ!”

“Hứa sư đệ không sao chứ... Cảm ơn Yến sư huynh.”

“Đại sư huynh!”

“Thân pháp của Yến sư huynh tốt quá...”

Yến Lăng đặt người vẫn chưa hoàn hồn xuống đất, đang định nói gì đó giữa tiếng ồn ào thì ánh mắt bỗng khựng lại.

“Rắc...”

Một vết nứt dài mảnh ngoằn ngoèo đang lan đến từ cuối đường ngọc, tiếng ngọc nứt chói tai khiến người ta lạnh cả sống lưng, cùng với hơi nóng đang ồ ạt dâng từ dưới lên khiến Yến Lăng có linh cảm không lành.

“Đường ngọc sắp gãy rồi!”

Hắn ta quát: “Đệ tử kiếm các, rút kiếm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play