Huyết ngục… Ma tôn… Kiếm đế…

Sao nghe như những nhân vật bình thường trong tiểu thuyết huyền huyễn vậy nhỉ?

Thương Lan giới không có Huyết ngục, cũng không có Ma tôn và Kiếm đế.

Nhưng Thương Lan giới có Hắc Uyên, chủ của Hắc Uyên thống trị hàng trăm vạn quỷ mị hồn phách, vị Vương giả đó sẽ trở lại vào một ngày nào đó trong tương lai. Và Yến Lăng, chính là chủ của Long Uyên thần kiếm, được xưng là Đại đệ tử có thiên phú thừa kế tôn hiệu Kiếm chủ nhất trong hàng nghìn năm nay của Vạn Nhận kiếm các sau Giang Vô Nhai, cũng là đệ nhất ma đầu Thương Lan giới khiến cả thiên hạ phải khiếp sợ trong nguyên tác.

Lâm Nhiên cầm quyển trục, vẻ mặt đờ đẫn.

Nàng cảm thấy không có từ ngữ nào có thể hình dùng được tâm trạng của mình bây giờ.

Mỗi khi nàng cảm thấy bản thân đã có hiểu biết sâu rộng với hiện thực tàn khốc thì hiện thực lại tát cho nàng một cái thật mạnh, rồi cười nhạo nàng: Ngu chưa, ngươi không hề biết giới hạn của ba ngươi là gì!

Lâm Nhiên chầm chậm ngẩng đầu, nhìn Ôn Tự bằng ánh mắt phức tạp: “… Có phải ngươi đang lòe ta không?”

Ôn Tự ngẩn ra một thoáng mới hiểu từ “lòe” có nghĩa là gì, hắn ta dừng một lát, sau đó mới dịu dàng nói: “Lâm cô nương cứ nói đùa… Cô nương đáng yêu thế này, sao Tự nỡ làm vậy được.”

Nước mắt Lâm Nhiên nhất thời chảy ra: “Quả nhiên ngươi đang lòe ta.”

Ôn Tự: “…” Khó khăn lắm hắn ta mới nói được mấy câu tiếng người, thế mà nàng lại không tin.

Tay của Lâm Nhiên bắt đầu rin lên, nhìn quyển “Huyết ngục Ma tôn” trong tay, bi thương không nói thành lời.

Nàng không chỉ bi thương vì quyển tiểu thuyết máu chó dùng đầu ngón chân cũng biết cay mắt nhường nào này rất có khả năng có liên quan tới Yến Lăng trong nguyên tác.

Nàng không chỉ bi thương vì cái tên Ôn Tự bệnh thần kinh không có lòng tốt này cố ý cầm nó tới chọc tức nàng.

Nàng không chỉ bi thương vì có lẽ nàng sắp phải tăng ca chín chín tám mốt ngày mà không được cho phụ cấp.

… Nàng chỉ không thể hiểu được, rốt cuộc quyển sách này phải đen đủi nhường nào mới bị Ôn Tự nhìn thấy chứ?!

“Ngươi lấy được nó từ đâu vậy?”

Lâm Nhiên nghẹn ngào, hỏi một câu hỏi phát ra từ sâu trong linh hồn đang tuyệt vọng: “Tại sao ngươi lại đọc loại sách này? Không phải khi ngươi nhìn thấy cái tên này thì sẽ vứt đi ngay sao? Thế mà ngươi còn đọc nó, lại còn đọc hết rồi, sao ngươi có thể làm vậy được?!”

“Lâm cô nương nói sai rồi, dù là sách gì thì cũng đều là tri thức cả, nếu đã là tri thức, sao có thể phân cao thấp được?”

Ôn Tự cong mắt, nhẹ nhàng nói: “Lâm cô nương, Tự bất tài, nhưng lại rất thích học tập, đọc sách nhiều một chút.”

“... Ờ.” Sắc mặt Lâm Nhiên đờ đẫn: “Ta quên mất ngươi là một văn hào thuộc lòng thuật hợp hoan.”

Ôn Tự cười càng tươi hơn, khiêm tốn nói: “Văn hào thì không dám nhận, chỉ là hiểu sơ qua, hiểu sơ qua thôi.”

“...” Lâm Nhiên suýt chút nữa đã òa khóc tại chỗ.

Nàng cũng coi như đã trải qua vô số mưa to gió lớn rồi, nhưng nàng không ngờ tri thức của Ôn Tự lại uyên bác thâm sâu như vậy, đọc cũng nhiều như vậy, nàng càng không ngờ Ôn Tự lại điên cuồng tới nỗi đến loại sách này cũng không bỏ qua.

Lâm Nhiên nhìn thanh niên yếu ớt bệnh tật diện mạo anh tuấn đối diện, không khỏi nhớ lại đêm đó ở bên cạnh đống lửa, hắn ta hơi nghiêng người dựa vào nơi ấy, tư thế tao nhã đẹp đẽ, nhưng ai mà ngờ thực ra tay trái của hắn ta vẫn cầm chiếc quạt hương bồ cũ mèm, còn tay phải lại cầm cuốn Ma tôn Long Ngạo Thiên*, trong lòng còn rục rịch nghĩ tới những chuyện không thể miêu tả với quả óc chó…

(*: Giải nghĩa ở cuối chương)

Lâm Nhiên không muốn sống nữa.

Thế giới loạn xì ngầu này quả nhiên vẫn nên hủy diệt đi.

Có lẽ vẻ mặt quả nàng quá thê lương, nên Ôn Tự cười càng sâu hơn: “Phản ứng Lâm cô nương lớn đến vậy, có tồi tệ đến mức thế sao?”

Lâm Nhiên không trả lời, nhét quyển trục kia lại cho hắn ta, giơ tay: “Ta không muốn cái này, ta muốn cỏ Thanh Tâm.”

Ôn Tự nhìn quyển trục trong tay mình, ngẩn ra, nhìn nàng với vẻ hơi kỳ lạ, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, thật sự không muốn đọc chút nào.

Ôn Tự hơi thất sách rồi.

Nhưng không sao, dù gì tính cách cô nương này cũng kỳ lạ, hắn ta thất sách trước mặt nàng cũng chẳng phải lần một lần hai.

Danh hiệu cáo già không phải chỉ trưng ra nói cho có, Ôn Tự cất sách đi, thong dong nói: “Cũng được, cô nương tự mình lấy đi.”

Lâm Nhiên nhìn hắn ta như nhìn kẻ ngu: “Nó có trên người ngươi đâu, sao ta lấy được?”

“Tuy không ở trên người ta, nhưng ta biết nó ở đâu.”

Ôn Tự cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cô nương dỗ Tự đi, có khi Tự sẽ thay đổi suy nghĩ, nói hết chuyện cho cô nương nghe.”

Lâm Nhiên nhìn hắn ta, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Ôn Tự cười: “Ở trước mặt Tự, cô nương cứ nói thoải mái, không cần phải kiêng kỵ gì cả, chỉ cần là chuyện cô nương nói, có là gì thì Tự cũng muốn nghe.”

“Vậy ta nói thẳng nhé.”

“Thật ra ta không hay văng tục đâu.” Lâm Nhiên thở dài: “Nhưng ngươi đang nghĩ cái chó gì thế.”

Ôn Tự: “…”

Ôn Tự nghẹn lời, nhìn đôi mắt trong sáng nghiêm túc của nàng, trong lòng đột nhiên nổi lên một ngọn lửa.

Đôi mắt xinh đẹp thế này, cô nương xinh đẹp thế này, cho dù khiến người ta giận tới nỗi huyệt thái dương đau nhói cũng không thể không thích được.

Hắn ta muốn ôm nàng, muốn hôn nàng như đôi tình nhân quyến luyến thân mật, muốn nói những lời yêu thương dịu dàng dễ nghe, nhưng cũng muốn… từng tấc từng tấc nghiền nát nàng, nuốt nàng vào trong cổ họng, ép nàng vào trong máu thịt.

“Cô nương đối xử với ai cũng tốt, chỉ riêng với Tự là lạnh nhạt vô tình.”

Hắn ta đột nhiên lại gần nàng từng bước một, tiếng nói trầm thấp khàn khàn phát ra từ trong cổ họng: “Vạn vật có linh, người có tính, là phúc hay là họa cũng đều là mệnh. Cô nương trông trong sáng, thông thấu thế này, đáng lẽ lòng nên bao dung vạn vật, tại sao lại không thể bao dung cho Tự…”

Lâm Nhiên nhìn hắn ta càng ngày càng gần nàng, tròng mắt màu đen rõ ràng nhuốm lên một màn sương u tối. Nàng biết, cái tên thần kinh này lại bắt đầu có dấu hiệu tái phát bệnh rồi.

Vẻ mặt nàng không thay đổi, bình tĩnh sờ vào Phong Trúc.

“Ôn công tử.”

Giọng nói của nam nhân vang lên từ sau lưng, theo đó là tiếng lưỡi kiếm và vỏ kiếm ma sát với nhau, thêm cả tiếng cảnh cáo lạnh lùng vang lên: “Ngươi lại gần quá rồi.”

Ôn Tự và Lâm Nhiên cùng khựng lại.

Ôn Tự đứng thẳng người dậy, chầm chậm quay lại, một thanh niên dáng người thẳng tắp đứng ở đó, tay cầm chuôi Long Uyên kiếm, xương ngón tay thon dài hơi lồi lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

Lâm Nhiên ngẩn ra: “Đại sư huynh, huynh đến từ khi nào vậy?”

“Mới nãy.”

Yến Lăng liếc nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng vẫn như thường, không giống bị bắt nạt thì mới hơi yên tâm. Hắn ta quay đầu nhìn Ôn Tự, ánh mắt rét buốt: “Ôn công tử, không biết ngươi có chuyện gì muốn thương lượng với sư muội ta? Sư muội ta không rõ nhiều chuyện tông môn, nếu có chuyện gì, Lăng mỗ xin rửa tai lắng nghe.”

Ôn Tự nhìn luồng khí thế lạnh lẽo vẫn luôn được đệ tử đứng đầu kiếm các nổi tiếng trầm mặc kiệm lời này đè nén giờ lại bộc phát ra, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn hắn ta chằm chằm, rõ ràng nặng như núi, nhưng cứ như chỉ trong một thoáng kinh hồng sẽ xuất kiếm đâm xuyên qua tim hắn ta vậy.

Ôn Tự mỉm cười, nhưng trong mắt lại nổi lên ý lạnh.

Thằng nhóc này đúng là lo chuyện bao đồng.

Hắn ta nhìn Yến Lăng, sau đó mới quay đầu nhìn Lâm Nhiên, giọng nói âm u: “Lâm cô nương có nhiều sứ giả bảo vệ quá nhỉ, nam nam nữ nữ, trăm hoa cùng nở… Cô nương sống cũng tiêu dao quá.”

Lâm Nhiên thương hại nhìn hắn ta, lắc đầu: “Ngươi có ngưỡng mộ cũng vô dụng, đây chính là niềm vui của người tốt, cả đời này ngươi cũng không thể trải nghiệm được đâu.”

Ôn Tự bỗng chốc không muốn nói chuyện với nàng nữa… Cô nương này đúng là biết chọc giận người khác.

Yến Lăng thấy Lâm Nhiên khịa Ôn Tự, hơi mím môi lại.

Tính cách Lâm Nhiên luôn rất tốt, suốt bao nhiêu năm nay, hắn ta chưa từng thấy nàng nói chuyện như vậy với ai.

Yến Lăng nói: “Ôn công tử, ta với Lâm sư muội còn có chuyện cần bàn bạc, không tiện cho người ngoài nghe, nếu công tử không còn chuyện gì khác thì có thể tránh đi không?”

“Tất nhiên, vừa hay Tự cũng đã nói xong với Lâm cô nương rồi.”

Thái độ Ôn Tự khiêm nhường, nhưng lại đặt quyển trục vào tay Lâm Nhiên ngay trước mặt Yến Lăng.

“Đây là tâm ý của Tự, sao Lâm cô nương lại nhẫn tâm vứt bỏ chứ.”

Ngón tay Ôn Tự như có như không lướt qua lòng bàn tay nàng, bàn tay thon dài hơi nắm lấy nàng, nhìn từ bên cạnh, trông hai người có hơi thân mật quá mức.

Ánh mắt Yến Lăng lạnh lùng.

Vẻ mặt Ôn Tự càng dịu dàng hơn, trong ánh nhìn không có chút cảm xúc gì của Lâm Nhiên, hắn ta cười nhẹ: “Lâm cô nương cứ xem cho thật kỹ, nếu có chỗ nào không hiểu cứ tới tìm Tự, Tự… đợi cô nương.”

Nói xong, không đợi Lâm Nhiên có phản ứng gì, hắn ta đã tự động lùi mấy bước, khi lướt qua Yến Lăng thì còn cười với hắn, sau đó rời đi.

Bàn tay cầm kiếm của Yến Lăng nắm chặt lại, Long Uyên hơi ngâm lên một tiếng, hắn ta thả lỏng tay ra, nhắm mắt hít sâu một hơi, cố đè nén cảm xúc xuống, lúc này mới đi về phía Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên đang cúi đầu ngẩn người nhìn quyển trục.

Nàng đang nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc mình có nên đọc cái thứ này không.

Ôn Tự bảo nàng đọc thứ này, chắc chắn không mang ý tốt gì. Có thể hắn ta định bẫy nàng, có thể muốn nàng phân không rõ thật giả. Thứ bên trong là thật hay giả, có mấy phần thật mấy phần giả còn chưa rõ, nhưng điều duy nhất có thể xác định là… thứ này vô cùng cay mắt.

Vậy vấn đề tới rồi đây, rốt cuộc nàng có cần đôi mắt này không… À nhầm, rốt cuộc nàng có nên đọc quyển sách này không.

“Lâm sư muội, hắn ta cho muội cái gì thế?”

Giọng nói lành lạnh của Yến Lăng vang lên, Lâm Nhiên hoàn hồn, cất quyển trục đi: “Không có gì, một quyển sách thôi ấy mà.”

Còn lâu Yến Lăng mới đến lúc biết được thân phận của mình, hơn nữa quyển sách này còn do Ôn Tự đưa, đương nhiên Lâm Nhiên không thể đưa cho Yến Lăng đọc được rồi.

Yến Lăng thấy nàng không muốn cho mình xem liền dời ánh mắt đi, biết ý không hỏi nhiều, chỉ giải thích: “Vừa nãy Sở sư muội nói với ta là muội cho rằng Ôn Tự có chỗ kỳ lạ, cần cảnh giác với hắn ta, nên ta mới đến để hỏi muội kỹ hơn. Thấy hắn ta cách muội quá gần, sợ hắn ta gây bất lợi cho muội nên mới lên tiếng cắt ngang, chứ không có ý muốn nghe lén đâu.”

Lâm Nhiên thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn ta, mỉm cười: “Sư huynh khách sáo quá rồi, nếu ta còn không tin nhân phẩm của huynh thì chắc là trên thế gian sẽ không còn quân tử chân chính nữa.”

Yến Lăng đã từng nghe quá nhiều lời khen ngợi nịnh nọt rồi, trước giờ hắn ta vẫn bình tĩnh không gợn sóng, chỉ có câu này của nàng khiến hắn ta cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Cơn giận và cơn ghen vừa rồi lập tức biến mất, hắn ta phải mím chặt môi mới khiến khóe môi không giương lên, nhưng khí tức xung quanh rõ ràng đã dịu dàng xuống.

“Sư huynh đến là tốt rồi.”

Lâm Nhiên vừa hay có lời muốn nói: “Ta nghi ngờ Ôn Tự bây giờ đã bị đoạt xá.”

Yến Lăng bỗng trở nên nghiêm túc hơn: “Đoạt xá?”

Đoạt xá, nói thẳng ra chính là mượn xác hoàn hồn.

Có một số đại năng Kim Đan kỳ, thậm chí là Nguyên Anh kỳ có thể vì một nguyên nhân nào đó mà chết đi, nhưng trước khi thân thể của họ chết, nếu may mắn giữ lại được một sợi thần thức hồn phách, lại may mắn trong thời gian ngắn tìm được vật sống tương thích với khí tràng của bản thân thì có thể nuốt hồn phách của vật sống đó, chiếm thân thể của vật sống đó rồi sống lại.

Đoạt xá có rất nhiều hạn chế, có vô cùng ít người thành công, hơn nữa phương pháp này quá độc ác, cho nên bị chính đạo coi thường, được coi là âm chiêu của tà tu.

Sở Như Dao bây giờ còn quá đơn thuần, xử lý chuyện theo quy tắc, làm chuyện quá câu nệ, có một số lời Lâm Nhiên không tiện nói với nàng ấy, nhưng với Yến Lăng thì nàng thả lỏng hơn nhiều, nàng kể ngắn gọn:

“Trước đó bọn ta đi cùng đường, hắn không chỉ biết vị trí biển mị hoa mà còn có thể khống chế được đom đóm trong đó, trông thì có vẻ là tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng vào một số lúc, rõ ràng hắn ta còn vượt qua cả Kim Đan kỳ…. Trên người hắn ta có rất nhiều chỗ kỳ lạ, tuy Ôn gia là đại tộc, học thức uyên bác, nhưng Đại công tử Ôn gia không thể mạnh đến mức đó được. Ta nghi ngờ Ôn Tự chân chính đã làm giao dịch gì với hắn ta, đưa thân thể cho hắn ta, bây giờ Đại công tử Ôn gia đã bị đoạt xá thành một người khác rồi.”

Nghe thấy “biển mị hoa” và “đom đóm”, vẻ mặt Yến Lăng run lên, sốt sắng hỏi: “Hắn ta ra tay với muội ư? Muội có sao không?”

“Ta không sao.” Lâm Nhiên không muốn nhắc tới Hầu Mạn Nga, tránh để lộ bí mật hồn phách dị giới của nàng ta, thế là đành kéo hết chuyện lên người mình, nàng cười: “Hắn ta chỉ thăm dò chút thôi, dù sao ta cũng là đệ tử thân truyền của kiếm các, có danh tiếng sư phụ trấn ở đó, hắn không dám ra tay với ta đâu, sư huynh đừng lo.”

Sát ý tản ra của Yến Lăng thu lại bớt.

Sau một lúc im lặng, hắn ta nói: “Muội tìm được chứng cứ chưa?”

Hắn ta không hỏi “muội có chứng cứ không?”, mà là hỏi “muội tìm được chứng cứ chưa?”.

Hắn ta không hề nghi ngờ lời nàng nói, chỉ hỏi nàng có thể lấy ra thứ gì để chứng minh cho người ngoài thấy hay không.

Đây là một sự tin tưởng vô điều kiện.

Trong lòng Lâm Nhiên cảm thấy ấm áp, nàng lắc đầu: “Chỉ có ta với Mạn Nga nhìn thấy thôi, hắn ta hành sự thận trọng, không để lại chứng cứ gì.”

Yến Lăng trầm ngâm: “Ôn gia là đại tộc, có danh vọng tích lũy, nếu không có chứng cứ xác thực thì chúng ta không thể làm bừa, tránh mang tiếng cho tông môn.”

Lâm Nhiên gật đầu: “Ta biết, cho nên ta chỉ nhắc nhở sư huynh và Sở sư tỷ phòng bị… nói ra thì…”

Lâm Nhiên nhớ lại hành vi kỳ lạ của Ôn Tự, cảm thấy chưa chắc đã không tra ra cái tên bệnh thần kinh này ở Thương Lan giới: “Đại sư huynh, huynh quen biết nhiều người hơn ta, có thể giúp ta điều tra xem gần đây ở Thương Lan giới có đại năng nào có thói quen cầm quạt hương bồ, sở trường là thuật hợp hoan, thích đọc thoại bản, có lẽ còn có một số sở thích kỳ lạ… ví dụ như… thích… óc chó… ờm… chết không?”

Yến Lăng nghe xong, trầm mặc một lúc: “… Có một đại năng… như vậy sao?”

“Chắc là có đó.”

Lâm Nhiên thở dài một hơi, giọng nói trầm trầm: “Vốn dĩ ta cũng không tin, cho tới khi ta tận mắt nhìn thấy đủ các loại dáng vẻ của tu sĩ.”

Ngay cả Ôn Tự cũng có thể lăn lộn thành đại lão, đúng là chim lớn rồi thì rừng nào cũng có mà.

Yến Lăng nhìn dáng vẻ buồn bực của nàng, không biết tại sao lại đột nhiên thấy buồn cười.

Hắn ta luôn cảm thấy nàng rất trưởng thành, nàng cười với hắn ta, hắn ta sẽ thấy trong lòng bình yên, thậm chí còn vô thức ỷ vào nàng. Nhưng lúc này đây, đột nhiên hắn ta ý thức được rằng nàng vẫn còn nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn, dung mạo tinh tế yêu kiều, cho dù lúc than thở thì mặt mày vẫn mang ý cười, là sự dịu dàng trời sinh.

Sao có thể mềm mại như vậy cơ chứ.

Ngón tay hắn hơi cử động, muốn khắc chế như trước đây, nhưng lại bỗng nhớ tới dáng vẻ Ôn Tự cười bên cạnh nàng vừa rồi.

Nhớ đến bàn tay gần như đã đụng vào nàng, nhớ tới ánh mắt nhìn như lạnh nhạt nhưng thực ra lại u ám lạnh lẽo khi đi qua hắn ta của Ôn Tự… Yến Lăng cứ như bị đầu độc, không nhịn được mà giơ tay xoa đầu nàng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lâm Nhiên: “…?”

Bị một đứa bé mình nhìn từ nhỏ cho tới lớn xoa đầu, bà nội Lâm cảm thấy tâm trạng mình hơi phức tạp.

“Muội đừng lo.”

Mái tóc dưới tay mềm mại y như trong tưởng tượng của hắn ta, ánh mắt Yến Lăng dịu dàng hơn, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhẹ tới mức bất cứ ai nghe thấy cũng nghi ngờ đây có phải Quân Tử kiếm lạnh lùng nghiêm khắc của Vạn Nhận kiếm các hay không: “Cho dù hắn là yêu tà đoạt xá thì cũng có ta ở đây rồi, ta sẽ bảo vệ muội… bảo vệ bọn muội.”

Cảm giác xấu hổ mập mờ nhất thời bị cảm giác vui mừng thay thế.

Hạt giống nhỏ trưởng thành rồi, đã lớn thành một cây đại thụ tươi xanh thẳng tắp rồi, đã biết che mưa chắn gió cho nàng rồi, trái tim người cha già của nàng cũng được an ủi.

Lâm Nhiên cong mắt cười: “Ta tin sư huynh, sư huynh là tuyệt vời nhất.”

Nàng cười rất chân thành, trong đôi mắt sáng ngời trong suốt kia có hình dáng của hắn ta, đẹp đẽ không nói lên lời.

Vành tai của Yến Lăng đỏ lên, hàng lông mi dài không khống chế được mà hơi run run, hắn ta cụp mắt xuống, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

“Yến sư huynh! Có ai nhìn thấy Yến sư huynh không?”

Bên đó truyền tới tiếng ồn ào, Yến Lăng giật mình, cứ như bị gọi tỉnh từ trong mộng. Hắn ta vội vàng lùi lại mấy bước, nắm tay lại để sau lưng cứ như một đứa bé phạm lỗi, thấp thỏm hoảng hốt nhìn nàng.

Hắn ta sẽ đem lại phiền phức cho nàng, hắn ta không nên, không nên lại gần nàng nữa…

Lâm Nhiên hoang mang.

Sao thế? Vừa rồi còn đang hăm hở nói sẽ bảo vệ người cha già này cơ mà, sao đột nhiên lại biến thành một đứa bé đáng thương bị bắt nạt rồi?

Nàng ngơ ngác nhìn Yến Lăng, Yến Lăng bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, mặt đột nhiên đỏ bừng.

“Ta… Ta làm rối tóc của muội rồi.”

Hắn ta cúi đầu không dám nhìn nàng, ngón tay cọ cọ hai cái vào Long Uyên kiếm, nhỏ giọng nói: “… Ta xin lỗi.”

Lâm Nhiên còn tưởng chuyện gì, có mỗi chuyện này cũng cần xin lỗi, Đại sư huynh nghiêm túc quá đấy.

Nàng vuốt lại mái tóc, an ủi: “Không sao, tóc của ta vẫn luôn rối như vậy… Huynh xem này, mấy sợi tóc này của ta cứ luôn chổng lên, cứ như sợ bị ta cắt trọc ấy, ta còn đang nghĩ lúc nào sẽ cắt nó đi đây.”

Yến Lăng vô thức nhìn lên, chỉ thấy trong một vùng tóc mềm mại bị đè xuống cho bằng ở trên đỉnh đầu nàng, có mấy sợi tóc dựng ngược lên rất quật cường.

“Ta khổ quá mà.” Lâm Nhiên che đầu, vẻ mặt bi thương phẫn nộ: “Trước đây có bị vậy đâu.”

Vốn dĩ tóc của nàng rất đẹp, cứ cách dăm ba ngày là A Tân sẽ lại làm kẹo mè đen cho nàng ăn, cho nàng nuôi tóc mềm mại xinh đẹp, kết quả lúc tới bí cảnh Vân Thiên này, hôm nay ở Hỏa Diệm sơn ngày mai ở Tật Phong cốc, khiến mái tóc thẳng của nàng biến thành mái tóc xoăn tự nhiên luôn rồi.

Lâm Nhiên càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng tức giận, nàng muốn về nhà, muốn ăn kẹo mè đen cẩu kỷ A Tân làm, muốn sư phụ dịu dàng tỉ mỉ cắt tóc cho nàng, muốn đến chỗ cây đào sau núi không có mấy kẻ thần kinh xuất hiện để ngủ một giấc no nê.

Yến Lăng thấy dáng vẻ tự kỷ chỉ hận không thể co lại thành một cục của nàng, chính hắn ta cũng không ý thức được khóe môi mình lại cong lên tiếp.

“Không cần cắt đâu.”

Lâm Nhiên đột nhiên nghe được giọng nói nhẹ tới mức cứ như nàng bị ảo giác: “… Đáng yêu lắm.”

… Hả, gì cơ?

“Chúc mừng muội đột phá Trúc Cơ đỉnh phong.”

Lâm Nhiên ngẩng đầu, lúc này Yến Lăng đã quay người, để lại cho nàng một bóng lưng cao gầy thẳng tắp, theo đó là câu nói mang vẻ xa cách như trước đây vang lên: “Ta đi trước đây, sắp khởi hành tới thâm hiệp rồi, những ngày này sư muội nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”

“Được! Ta biết rồi, tạm biệt sư huynh nha.”

Lâm Nhiên lơ đãng phất tay, nhìn bóng lưng hắn ta rời đi xa, nàng xoay người nhảy lên cây. Lúc nằm trên cành cây thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào xa xa, thế là nàng quay đầu nhìn, cách những cành cây rậm rạp, nàng thấp thoáng nhìn thấy đầu người đang chuyển động ở phía thâm hiệp, tất cả mọi người đều đang nắm bắt từng giây từng phút để đi tìm cơ duyên.

Mọi người đều đang cố gắng mà… Có lý nào nàng lại không phấn đấu được.

Lâm Nhiên nhắm chặt mắt lại, một lúc lâu sau, nàng khó khăn lấy quyển “Huyết ngục Ma tôn” ra.

Nàng an ủi bản thân, chỉ là Long Ngạo Thiên thôi mà, nàng đọc còn ít chắc? Ngay cả bản người thật nàng còn xem nhiều rồi, có gì phải sợ đâu?!

Cảm xúc Lâm Nhiên từ từ bình ổn lại, nàng hít một hơi sâu, gắng gượng mở một trang ra…

“Đôi mắt sâu như bầu trời đầy sao bắn ra tia sáng lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp: Nữ nhân, ngươi đang chơi với lửa đấy.”

“Người phụ nữ cao quý xinh đẹp ôm trong lòng một đứa bé vẫn còn bọc trong tã lót, nước mắt tuôn ra như mưa, sống không bằng chết: Ta tưởng ngươi yêu ta, nhưng ngươi lại chỉ muốn móc tim gan thận của ta… Cố Bắc X, ngươi thật nhẫn tâm! Ta hận ngươi! Sớm muộn gì cũng có một ngày, Lăng Nhi ta sẽ mang theo ngọn lửa báo thù bò lên từ địa ngục, giết hết tất cả các ngươi!”

“Bia đỡ đạn nào đó nở một nụ cười điên cuồng cao ngạo, chỉ vào đứa bé đang uống sữa trên giường, hét lên: Đứa bé này đáng sợ như vậy, sau này tất sẽ thành hậu hoạn, không thể giữ lại, xem ta chém chết nó đây… Á! Không ngờ nó lại có ma quang hộ thể! Ta chết rồi!”

“Hắn, tuy lúc đó chỉ mới ba tuổi, nhưng đã lộ ra khí chất vương giả bá đạo, không hổ là Chúa tể Thâm Uyên, là Vua của bóng đêm đã được định trước, tất cả sinh linh đều sẽ phải quỳ xuống dưới chân Chúa tể chí tôn của Huyết Ngục Vô Tận!”

“...”

Lâm Nhiên: QAQ

Nàng khổ quá mà, thật sự rất khổ, cực kỳ khổ!

(*: Long Ngạo Thiên là một kiểu nhân vật thường có gia thế, thực lực cực mạnh, thậm chí có thể tới mức vô địch, cho dù không có thực lực và gia thế siêu cường thì cũng có độ may mắn bậc nhất, hào quang nhân vật chính sáng chói, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, có những tình tiết được buff phi lý đến mức coi thường IQ độc giả. Hành động rất ngược đời, không theo lẽ thường, đặc biệt là không có não. Thường sẽ có hậu cung hùng hậu, thậm chí chẳng cần cưa thì gái cũng tự đổ, đều là những mỹ nữ con nhà danh gia vọng tộc, không thì cũng là cường nữ vang danh, nói chung đều là những người phụ nữ hoàn hảo cực phẩm nhưng đều bị “bá khí” của Long Ngạo Thiên thu hút, không dứt ra được, nguyện lòng gia nhập hậu cung.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play