Hầu Mạn Nga nhạy bén phát hiện bầu không khí thay đổi.

Sau buổi tối Ôn Tự bị Lâm Nhiên kéo tới chỗ nào đó nói chuyện, lúc trở về liền yên tĩnh hơn rất nhiều.

Hắn ta ho càng lúc càng nhiều, số lần ho ra máu cũng nhiều hơn. Mà hắn ta cũng biết họ không muốn thấy mình nên tự giác cách hai người họ xa một chút, nhưng vẫn không bỏ đi, chỉ chầm chậm đi theo ở đằng sau.

Thỉnh thoảng lúc họ dừng lại, hắn ta cũng dừng lại, đứng ở lưng chừng núi cách họ không xa cũng chẳng gần, dáng người thẳng tắp, yên lặng nhìn về phía này.

Tất nhiên không phải hắn ta nhìn nàng ta. Thực ra từ lúc trở mặt với nhau, Hầu Mạn Nga đã cảm thấy hắn ta coi nàng ta là không khí rồi... Dù sao có Lâm Nhiên bảo vệ, cho dù hắn ta biết nàng ta là người của thế giới khác thì cũng chẳng thể làm gì nàng ta. Ôn Tự là một tên điên thích hãm hại người khác làm trò vui, là kiểu người muốn gì làm nấy, nếu đã không bắt được nàng ta, hắn ta liền không thèm phí tâm tư nữa, coi như nàng ta không tồn tại, rất nhanh đã chuyển sang mục tiêu khác.

Vốn dĩ Hầu Mạn Nga nên thở phào nhẹ nhõm, dù sao tên biến thái này vừa nhìn đã biết là một nhân vật ghê gớm. Tuy nàng ta rất tự tin vào bản thân, nhưng bây giờ nàng ta cũng chỉ là một con gà mờ, trước khi báo thù cần phải trưởng thành đã, chờ nàng ta trưởng thành, trở thành đại lão rồi thì mới có thể đạp thứ khốn nạn này dưới chân mà nghiền nát. Cho nên trước lúc đó, nếu hắn ta coi nàng ta là không khí, nàng ta sẽ vui đến mức muốn nhảy lên.

Nhưng thực tế Hầu Mạn Nga không vui mừng nổi.

Bởi vì ngày nào Ôn Tự cũng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhiên.

Tên biến thái này không thèm muốn linh hồn nàng ta nữa, hắn ta đã chuyển mục tiêu rồi… Mà mục tiêu lại chính là Lâm Nhiên!

Hầu Mạn Nga như một nhân viên văn phòng bị ông sếp trong công ty nhòm ngó chồng mình vậy, tủi thân, nhẫn nhịn, giận dữ, cực kỳ giận dữ! Nhưng do cuộc sống áp bức, cho nên nàng ta không thể cào rách khuôn mặt đáng ghét trơ tráo kia, mà còn phải nuốt giận vào lòng, thậm chí còn phải lo lắng vào một hôm nào đó hắn ta ghen ăn tức ở, phát rồ phát dại cho mình thất nghiệp, rồi cướp chồng của mình đi… Mẹ kiếp! Đúng là càng nghĩ càng tức mà!

Hầu Mạn Nga như một cô vợ bé nhỏ chạy đến bên cạnh Lâm Nhiên, ôm lấy cánh tay nàng, tủi thân vô cùng: “Hôm đó hai người đã nói gì vậy? Tại sao hắn ta cứ đi theo chúng ta mãi thế? Lại còn cứ nhìn về bên này, đáng ghét chết đi được!”

Lâm Nhiên đang xử lý dược thảo thu thập được cùng với nguyên liệu lấy được từ trên người dị thú, bỗng nhiên bả vai bị cái đầu nho nhỏ của Hầu Mạn Nga dựa vào.

Có lẽ vì đã nói hết ra, cho nên Hầu Mạn Nga càng ngày càng ỷ vào nàng, gần đây cứ luôn dính lấy nàng, Lâm Nhiên theo thói quen xoa đầu nàng ta như vuốt lông mèo: “Không nói gì.”

Hầu Mạn Nga được xoa đầu rên khẽ hai tiếng, nhưng vẫn không vui lắm: “Không nói gì mà hắn ta cứ nhìn ngươi mãi.”

Lâm Nhiên nghĩ ngợi một lát: “Chắc là hận ta đấy, hôm đó ta đánh cho hắn ta sưng hết mặt lên, còn suýt chút nữa cắt đứt cổ hắn ta, chắc là hắn ta đang nghĩ làm thế nào để giết chết ta.”

Lâm Nhiên nói như vậy, Hầu Mạn Nga liền nhớ lại hôm đó Ôn Tự loạng choạng chạy từ trong rừng ra, trên người trên tay toàn là máu, còn ho nhè nhẹ, bàn tay thon dài gầy yếu trắng bệch túm lấy chiếc áo lông cáo, không nhanh không chậm mỉm cười gật đầu với nàng ta, làm lông tơ khắp người nàng ta dựng hết cả lên.

Hầu Mạn Nga không cảm thấy Ôn Tự hận Lâm Nhiên, có ai hận người ta mà nhìn người ta không chớp mắt thế không? Cmn chứ, ánh mắt đó giống như có thể bắn ra hàng nghìn sợi tơ dính lấy người ta rồi kéo người ta về động Bàn Tơ làm “này kia nọ” vậy!

Hầu Mạn Nga cảm thấy không được, tuyệt đối không được!

“Hắn ta đúng là biến thái quá rồi!”

Hầu Mạn Nga híp mắt nhìn về phía Ôn Tự phong độ bất phàm kia, thổi gió bên tai với Lâm Nhiên: “A Nhiên à, chúng ta mau đuổi hắn ta đi đi.”

Lâm Nhiên lắc đầu: “Hắn ta sẽ không đi đâu.”

“Vậy phải làm sao?”

Hầu Mạn Nga vùi đầu vào hõm vai nàng, nức nở giả vờ yếu ớt: “Người ta sợ lắm, người ta không muốn đi cùng với hắn đâu, A Nhiên à, A Nhiên ơi…”

Lâm Nhiên bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Càng sợ thì càng cần phải đối diện, đây không phải câu mà ngươi nói sao?”

Hầu Mạn Nga: “…” Đệch!

“Thực ra ngươi không cần thiết phải để ý tới hắn ta quá.”

Lâm Nhiên đoán chắc là Hầu Mạn Nga đã có ám ảnh tâm lý với Ôn Tự rồi.

Nàng nghiêng đầu nhìn, đúng lúc chạm mắt với Ôn Tự, hắn ta cúi đầu nhìn nàng, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Lúc thấy nàng nhìn qua, hắn ta không hề cảm thấy xấu hổ khi cứ nhìn chằm chằm người ta mãi, mà còn cong môi lên cười rất tự nhiên, trông nho nhã tuấn tú, cao quý vô song.

Lâm Nhiên bình tĩnh thu mắt về, nói với Hầu Mạn Nga: “Ngươi nên biết có một số người thông qua nhược điểm của ngươi để ảnh hưởng tới ngươi. Ngươi càng chú ý đến hắn, hắn sẽ càng thấy thú vị, ngươi càng bị hắn ảnh hưởng thì trái tim sẽ càng hoảng hốt, như vậy ngươi sẽ trúng kế của hắn ta. Cho nên ngươi phải bình tĩnh, ngươi bình tĩnh rồi thì dù hắn có quỷ kế nhiều đến mấy, trêu chọc nhiều đến mấy cũng sẽ chẳng làm gì được ngươi cả.”

Hầu Mạn Nga ngẩn ra: “Bình, bình tĩnh kiểu gì?”

Lâm Nhiên: “Cứ mặc kệ hắn thôi.”

Lâm Nhiên rất có kinh nghiệm về mặt này. Nàng đã đi tới rất nhiều thế giới khác nhau, rất hay gặp phải mấy kẻ thần kinh, nếu lần nào nàng cũng tính toán với họ, lần nào cũng suy nghĩ xem họ đang nghĩ gì, vậy thì không cần làm gì nữa hết, cứ dành thời gian cải tạo ở bệnh viện tâm thần vì mắc bệnh tự kỷ từ lâu rồi.

Cho nên sau này nàng đã rút ra kinh nghiệm rồi, một người bình thường như nàng sao mà có thể hiểu lối suy nghĩ của mấy người bệnh thần kinh chứ. Phí tâm tư với họ làm gì, nàng cứ làm việc của mình, mặc kệ họ thích chơi gì thì chơi, chỉ cần không làm lỡ chuyện của nàng thì nàng sẽ không quan tâm. Còn nếu định làm loạn gây chuyện thì nàng dạy dỗ họ một trận cũng không muộn.

Lâm Nhiên nghiêm túc nói với Hầu Mạn Nga: “Ngươi đừng bị ảnh hưởng bởi hắn, cũng mặc kệ hắn, mình nên làm gì thì làm đó. Dù bây giờ trông hắn đáng sợ, không thể địch nổi thế nào thì cũng chỉ là một đoạn quá khứ trong cuộc đời ngươi, là một hòn đá rèn luyện cho ngươi. Tới một ngày, đợi ngươi đánh bại được hắn rồi, ngươi sẽ nhận ra hắn chẳng là cái thá gì cả.”

Hầu Mạn Nga: !(◎_◎;)

Hầu Mạn Nga ngẩn ngơ, trong lòng thầm nghĩ không hổ là ngươi. Một đại lão vừa hung dữ vừa điên cuồng như vậy, đến nàng ta còn thấy sợ hãi thấp thỏm khi nghĩ tới tương lai giết ngược lại hắn ta. Thế mà trong mắt Lâm Nhiên, hắn ta lại chẳng là cái thá gì hết?!

Đây rốt cuộc là cảnh giới gì? Hả? Là cảnh giới gì vậy?!

Hầu Mạn Nga cảm thấy kính nể, nàng ta cảm thấy tinh thần này của Lâm Nhiên rất tuyệt vời: Tương lai có thế nào thì cứ để bàn sau, dù sao phải giả ngầu trước đã, loại thái độ, loại khí thế này… Chậc! Quá tuyệt vời! Vừa nhìn đã khác hẳn mấy thứ yêu nghiệt diêm dúa ti tiện ngoài kia!

Hầu Mạn Nga sâu sắc cảm nhận được tầm mắt của mình đã được rộng mở, được khai sáng. Nàng ta vô thức rơi vào trầm tư, Lâm Nhiên thấy nàng ta đã có cảm ngộ thì rất vui mừng mà gật đầu: “Ta thấy chúng ta sắp tới hẻm núi Vân Thiên rồi, ngươi qua gò đất bên kia trước đi, xem thử có thể gọi được đồng môn không, ta sẽ thu dọn đồ đạc nhanh chóng rồi đi tìm ngươi.”

Hầu Mạn Nga vẫn đang nghiền ngẫm về “đạo lý thấm thía” mà Lâm Nhiên mới giảng cho, qua quýt ậm ừ hai tiếng, sau đó cầm Xích Liên kiếm hứng khởi chạy về phía gò núi kia.

Lúc này Lâm Nhiên mới cúi đầu lần lượt đặt những thứ đã phân loại vào trong nhẫn chứa đồ.

Ôn Tự thấy tiểu cô nương dị hồn kia chạy mất, chỉ còn lại Lâm Nhiên, liền nghĩ rằng gà con đã đi rồi, nàng không đến mức như gà mẹ bảo vệ gà con đuổi hắn ta nữa, thế là mỉm cười đi về phía nàng.

Hắn ta đi được một nửa đã ho nhẹ hai tiếng, vừa định nói gì đó thì Lâm Nhiên đã thu dọn xong đồ đạc đứng dậy đi mất rồi.

Nàng đi rất nhanh, từ đầu tới cuối còn chẳng nhìn hắn ta lấy một lần.

Ôn Tự: “…”

Ôn Tự hiếm khi nào thấy hơi hơi hối hận như bây giờ, biết trước thế này thì hắn ta đã không tính kế tiểu cô nương dị hồn kia, như vậy sẽ không đắc tội nàng, bị nàng ghi thù.

Ai mà biết được bình thường trông nàng hờ hững khoan thai, rộng lượng ôn hòa, dường như đối xử với ai cũng dịu dàng như nhau nhưng thực ra lại là người bao che bênh vực người của mình đến vậy chứ.

“Lâm cô nương…”

Lâm Nhiên nghe thấy giọng nói thâm sâu của tên bệnh thần kinh sau lưng thì thầm nhủ nguyên tắc ba không “không quan tâm, không trêu chọc, không quản”, tăng nhanh bước chân lên.

Mi tâm Ôn Tự nhảy lên một cái, đang định đuổi theo thì đã thấy Hầu Mạn Nga ở gò đất đối diện thò đầu ra, vui mừng vẫy tay nói: “Tìm thấy người rồi! Mau lên, mau lên, mấy người Sở sư tỷ ở bên này này.” ( truyện trên app T Y T )

Lâm Nhiên bước lên gò đất, thâm hiệp cực sâu cực lớn ở xa xa như bị rìu bổ trời chém từ trên không xuống, tạo ra một vết nứt kinh người.

Đây chính là thâm hiệp Vân Thiên, nơi sâu nhất của bí cảnh Vân Thiên, bên trong chôn giấu rất nhiều phủ đệ và vô số kỳ trân dị bảo của cường giả.

Truyền thuyết nói ở tận cùng của thâm hiệp cất giấu bí mật lớn nhất đã bị thời gian vùi lấp của bí cảnh này.

Lâm Nhiên nhìn xung quanh, thấy hai bên hẻm núi tụ tập rất nhiều người, là người của các tông phái tụ tập lại. Thỉnh thoảng lại có người lập nhóm đi vào trong hẻm núi, tất nhiên họ không dám đi vào nơi sâu nhất, mà chỉ tìm kiếm cơ duyên trong phủ đệ ở một số hang động chỗ nông thôi.

“Lâm sư tỷ tới rồi!”

“Lâm sư tỷ, bọn ta ở đây, bên này, bên này nè.”

Có người gọi tên nàng, Lâm Nhiên thu tầm mắt lại, nhìn Hầu Mạn Nga đã trở lại với tính cách tươi sáng hài hước. Nàng ta kéo tay Sở Như Dao nói chuyện vui vẻ; Sở Như Dao thì vừa lễ độ vừa khó khăn chống đỡ với Hầu Mạn Nga bám dính lấy mình, cho tới khi nhìn thấy nàng, khuôn mặt lạnh lùng mới dần dần trở nên ấm áp, nở một nụ cười thật tươi, gật đầu với nàng.

Xung quanh họ có rất nhiều đệ tử kiếm các và Bắc Thần pháp tông vây quanh, trông cứ như một đám thú nhồi bông nhảy nhót loạn xạ, nhiệt tình ầm ĩ vẫy tay với nàng.

Lâm Nhiên mỉm cười, đổi tay cầm Phong Trúc kiếm, bước nhanh về phía họ.

“Đại công tử!”

“Đại công tử ở đây…”

Ôn Tự nhìn Lâm Nhiên đi nhanh xuống gò đất, nhưng hắn ta đã chậm một bước, bị một mọi người vây quanh.

“Tham kiến Ôn công tử, Ôn công tử tới muộn quá, không gặp phải nguy hiểm gì chứ?”

“Ôn công tử tới đúng lúc lắm, bọn ta đang định vào trong hẻm núi tìm cơ duyên, Ôn công tử tu vi cao thâm, có muốn đi cùng bọn ta để góp thêm sức lực không?”

Ôn Tự thấy bóng dáng cao gầy của Lâm Nhiên biến mất trong vòng vây chen chúc của các đệ tử Vạn Nhận kiếm các, ánh sáng kỳ lạ trong mắt hắn ta hơi gợn sóng, rồi lại dần dần lắng xuống, trở về nét ôn hòa không nhìn rõ cảm xúc.

“Ta không sao.”

Ôn Tự nhẹ nhàng an ủi các đệ tử Ôn gia ở xung quanh, đợi họ yên tĩnh lại, hắn ta mới nở nụ cười, chắp tay với mọi người, vừa khiêm nhường vừa lễ độ: “Nếu các vị đã mời, ta không dám từ chối, bèn cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”

Sở Như Dao thấy nàng, nở nụ cười, nói: “Chúc mừng sư muội đột phá Trúc Cơ đỉnh phong.”

Lâm Nhiên cũng cười: “Chỉ là may mắn thôi.”

Lâm Nhiên nhìn nhóm người xung quanh rồi nhẩm tính sơ qua, liền biết đại đa số đệ tử vì chưa bóp vỡ lệnh bài nên chưa bị đá ra ngoài bí cảnh đều đã ở đây hết.

Lâm Nhiên hỏi Sở Như Dao: “Không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”

Sở Như Dao trả lời: “Có hai đệ tử bị trúng chướng khí lúc đi qua đầm lầy, sau đó lần lượt có năm sáu đệ tử bị dị thú và cạm bẫy làm bị thương. Thấy tình hình không ổn nên họ đều đã bóp vỡ lệnh bài ra ngoài rồi. Bên ta có một sư đệ đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, ta sợ hắn ở đây không ổn định nên cũng bảo hắn ra ngoài.”

Lâm Nhiên gật đầu, sau đấy khó hiểu hỏi: “Đại sư huynh vẫn chưa tới ư?”

Sở Như Dao nói: “Đã tới từ mấy hôm trước rồi. Nhưng hình như phía Đông có dị thú bạo loạn, sư huynh sợ xảy ra chuyện gì nên đã dẫn theo mấy sư huynh sư đệ qua đó xem, còn ta ở đây trông chừng… Đúng rồi, ta thấy muội, Hầu sư muội cùng Ôn công tử kết bạn đi từ phía Tây Bắc tới đây, không sao chứ?”

Lâm Nhiên không thể nói ra chuyện Ôn Tự có thể khống chế biển mị hoa, bởi vì chuyện đó có dính líu tới Hầu Mạn Nga, nhưng nàng vẫn muốn mấy người Sở Như Dao cảnh giác, thế là trầm ngâm, nói một cách hàm súc: “Suy nghĩ của Ôn công tử sâu xa, tu vi cao cường, nếu là đối thủ thì chắc chắn sẽ là một kẻ địch mạnh.”

Sở Như Dao ngẩn ra, hai mắt mở lớn, hoang mang nhìn nàng, giống như không hiểu cách nói hàm súc này, sao tự dưng nàng lại nói đến từ “kẻ địch mạnh” rồi?

Lâm Nhiên đỡ trán, hơi bất lực.

Nữ chính chỗ nào cũng tốt, chỉ là chưa trải qua thế sự nên có hơi đơn thuần.

Hầu Mạn Nga vẫn luôn nghe trộm ở bên cạnh, thấy cảnh này thì “hừ” một tiếng nhẹ đến mức không dễ nhận ra, trông như một đứa bé đang đắc ý.

Hầu Mạn Nga khịt mũi như vậy, cuối cùng Sở Như Dao cũng hiểu ra gì đó, nàng ấy hơi nhíu mày, ngập ngừng nhìn Lâm Nhiên và Hầu Mạn Nga, một lúc lâu mới chầm chậm gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta… sẽ chú ý… Nhưng Ôn công tử là thiếu chủ Ôn gia, trước giờ sống ẩn dật giản dị, nổi danh là chính nhân quân tử, hơn nữa Ôn gia còn là đại tộc chính đạo, nếu có gì kỳ lạ thì không thể không phát hiện ra mới đúng… Chắc hai sư muội đã nghĩ nhiều rồi.”

Hầu Mạn Nga nghe vậy, mi tâm lại bắt đầu dựng lên.

“...” Lâm Nhiên đổ mồ hôi, ngăn Hầu Mạn Nga lại trước khi nàng ta bắt đầu chửi bậy, nàng gật đầu với Sở Như Dao: “Bọn ta cũng mong vậy, ta nói nhiều mấy câu cũng chỉ mong sư tỷ suy nghĩ cẩn thận thôi, chứ thật sự không có gì thì đương nhiên là tốt nhất.”

Sở Như Dao gật đầu, sau đấy lại nhắc nhở: “Chuyện chưa điều tra rõ ràng, xin sư muội nói năng cẩn thận, đừng truyền ra ngoài.” Nàng ấy nhíu mày, sau đó quay người rời đi.

Hầu Mạn Nga nhìn bóng lưng nàng ấy, lửa giận bỗng chốc xộc lên, hằm hè nói với Lâm Nhiên: “Sao ngươi lại ngăn ta? Nàng ta có thái độ gì đấy?! Chúng ta tốt bụng nhắc nhở nàng ta, thế mà nàng ta lại cảm thấy chúng ta nhỏ nhen, nghĩ xấu cho người ta. Tức chết đi được, ngươi không nên ngăn ta, phải xem ta chửi cho nàng ta một trận ra trò mới đúng!”

“Chuyện này có gì đáng giận đâu.” Lâm Nhiên hơi bất lực: “Đâu có khoa trương như vậy. Từ trước tới nay danh tiếng của Ôn Tự với Ôn gia đều rất tốt, Như Dao là Đại sư tỷ, không thể vì mấy câu nói của chúng ta mà nghi ngờ người ta được, tỷ ấy không phải loại người như vậy. Hơn nữa tỷ ấy cũng đã đồng ý rồi, tính tình tỷ ấy cẩn thận, nếu đã đồng ý thì chắc chắn sẽ để tâm… Chuyện chúng ta nói không có chứng cớ, để người khác nghe thấy sẽ gặp phiền phức đấy, tỷ ấy cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi.”

Quả nhiên Hầu Mạn Nga không quan tâm tới Sở Như Dao nữa, nàng ta bắt được một vấn đề quan trọng, hỏi ra mối nghi ngờ từ sâu trong linh hồn: “Sao ngươi lại gọi nàng ta là Như Dao? Không phải ngươi vẫn luôn gọi nàng ta là Đại sư tỷ à? Ngươi gọi nàng ta thân mật thế làm gì?”

Lâm Nhiên: “?” Thế cũng ghen tỵ cho được?!

“Hơn nữa ta mới khịa có mấy câu mà ngươi đã nói giúp nàng rồi, người ta đã đi mà ngươi vẫn còn nhìn? Ngươi tưởng nàng ta sẽ nghe được những lời nói tốt về nàng ta của ngươi chắc?!”

Hầu Mạn Nga chống nạnh, dùng ánh mắt “ông chồng trung niên đầu hói nhà mình liệu có nhìn trộm gái xinh bên ngoài hay không” để nhìn nàng, lại còn uy hiếp nói: “Tại sao ngươi lại đối xử tốt với nàng ta thế? Không phải nàng ta chỉ lạnh lùng một chút, xinh đẹp một chút, giỏi giang một chút thôi sao, có gì ghê gớm đâu. Có một số người đâu kém gì nàng ta, ta nói cho ngươi nghe, mê gái sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp đâu! Ngươi phải quý trọng người trước mắt, hiểu không?”

Vừa nói, nàng ta vừa ưỡn ngực lên.

Lâm Nhiên: “…”

Lâm Nhiên hoang mang nhìn nàng ta, ánh mắt Hầu Mạn Nga dần dần trở nên hung hăng, trừng nàng, đáy mắt lấp lóe sự hung ác.

Lâm Nhiên tựa như đã sực hiểu ra điều gì đó.

“Ta quý trọng mà, ta còn chưa đủ quý trọng ngươi sao?”

Lâm Nhiên nói xong còn sờ đầu Hầu Mạn Nga, cười: “Mạn Nga là cô nương mà ta thích nhất đấy.”

Hầu Mạn Nga ngẩn ngơ, nhìn ánh mắt dịu dàng của nàng, mặt bỗng chốc đỏ bừng.

“Ai nói với ngươi chuyện này…”

Ánh mắt nàng ta lấp lánh, gẩy gẩy ngón tay, rầm rì nói: “Cũng, cũng chỉ được như vậy thôi… Ngươi phải tiếp tục cố gắng mới được!”

“Ừ, ta sẽ tiếp tục cố gắng.”

Lâm Nhiên gật đầu: “Còn nữa, ta biết ngươi ngực to, không cần ưỡn cao vậy đâu, ta không so được với ngươi, ta biết từ lâu rồi.”

Hầu Mạn Nga: “…”

Lớn cái đầu ngươi ấy, đồ khốn kiếp không hiểu phong tình gì cả…

Sau khi hội họp với mọi người, Lâm Nhiên liền trở về với dáng vẻ lười biếng của mình, lúc các đệ tử khác hứng khởi tìm bạn đi vào hẻm núi thì nàng lại tìm một góc đánh một giấc thật ngon.

Giấc ngủ này kéo dài tới tận năm ngày sau, khi nhóm người của Bắc Thần pháp tông và Huyền Thiên tông tới nơi.

Ba đại tông môn cùng hội tụ, những đệ tử còn chưa ra ngoài của một số tông môn tầm trung và nhỏ lẻ tẻ khác cũng tụ họp lại, xung quanh thâm hiệp Vân Thiên bỗng chốc vô cùng náo nhiệt.

Ba ngày sau, cuối cùng Yến Lăng cũng dẫn các đệ tử kiếm các trở về.

Lâm Nhiên đứng ở bên rìa đám đông nhìn Sở Như Dao, Phương Du Thành dẫn một nhóm người đi nghênh đón từ xa. Đương nhiên Hầu Mạn Nga cũng tới góp vui, còn Ôn Tự thì lại không có ở đây… Ánh mắt Lâm Nhiên quét một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy Yến Lăng đi ở đằng trước đoàn người.

“Yến sư đệ, cuối cùng đệ cũng về rồi!”

Phương Du Thành cười xởi lởi đi đón Yến Lăng trước tiên, hắn ta cố ý nói thật to cho mọi người cùng nghe thấy. Tuy hắn ta với Yến Lăng là đồ đệ đứng đầu hai tông, nhưng thân phận của Yến Lăng vẫn thấp hơn hắn ta một chút, Phương Du Thành hắn mới là người đứng đầu trong nhóm đệ tử của ba đại tông.

Đứng đối diện hắn ta là mười mấy đệ tử đi ra ngoài chuyến này… Ai nấy cũng mang sắc mặt mệt mỏi, phong trần, rõ ràng đã trải qua một trận khổ chiến.

Vạt áo Yến Lăng cũng bị rách ra mấy đường, nhưng khuôn mặt lạnh lùng kia vẫn bình tĩnh như ngày thường, không nhìn ra điều gì khác lạ.

Phương Du Thành mỉm cười bước lại gần, lúc này mới nhìn thấy trường kiếm Long Uyên mà Yến Lăng vẫn nắm chặt trong tay, vỏ kiếm mở ra một khe hở, trong tiếng vang u u là khí thế hung hăng sát phạt còn chưa tan hết, khiến Phương Du Thành phải biến sắc.

“Dìu các đệ tử bị thương đi nghỉ ngơi, mấy đệ tử Huyền Thiên tông bị thương nặng hơn, đút cho họ ít đan dược…”

Yến Lăng nhẹ giọng phân phó, khi người bị thương được đưa đi chữa trị hết, hắn ta mới ngẩng đầu nhìn Phương Du Thành: “Phương sư huynh.”

Ánh mắt của hắn ta lạnh nhạt, giọng nói trầm trầm, nhưng trong mắt Phương Du Thành lại như lưỡi đao sắc bén lướt qua sườn mặt, vô cùng có sức uy hiếp, khiến lòng hắn ta chùng xuống.

Rốt cuộc Yến Lăng này có thiên phú bậc nào, vẫn chưa nhược quán* mà đã có kiếm thế mạnh mẽ như vậy…

(*: Tới tuổi trưởng thành – 20 tuổi)

Sắc mặt Phương Du Thành cứng đờ, Sở Như Dao bên cạnh tiến lên mấy bước, quan tâm hỏi: “Sư huynh vẫn bình an chứ?”

Ánh mắt Yến Lăng lướt qua đám đông nhưng lại không nhìn thấy người mình muốn gặp, hắn ta hơi mím môi, nhìn nàng ấy rồi gật đầu: “Tất cả vẫn ổn.”

Lúc này Phương Du Thành mới nhớ mình muốn nói gì, hắn ta vội vàng thu lại vẻ ghen ghét đố kỵ và sợ hãi trong đáy mắt lại, miễn cưỡng nở nụ cười với Yến Lăng, nói lời trách phạt quan tâm: “… Nghe nói Yến sư đệ đi về phía Đông, ta còn lo lắng mãi. Yến sư đệ cũng thật là, dị thú bạo loạn thì cứ mặc kệ chúng nó, đâu có liên quan gì tới chúng ta, cần gì phải dẫn các sư huynh sư đệ đi ngàn dặm xa xôi cực khổ…”

“Không phải đâu Phương sư huynh, trước đó Yến sư huynh đã nói rồi, ở cùng một bí cảnh, cách nhau không đến vạn dặm, dị thú đột nhiên bạo loạn, bây giờ không liên quan tới chúng ta, nhưng tương lai chưa chắc đã không liên quan.”

Còn chưa đợi Yến Lăng nói gì, đệ tử kiếm các sau lưng hắn ta đã cùng lắc đầu: “Vẫn nên đi xem thử mới yên tâm được, bọn ta không cực khổ gì lắm, còn Yến sư huynh thì vẫn luôn đánh xung phong, mấy ngày mấy đêm không hề chợp mắt, huynh ấy mới là người cực khổ nhất.”

Phương Du Thành không ngờ danh vọng của Yến Lăng lại cao như vậy. Hắn ta còn chưa nói gì, các đệ tử đã vội nói thay Yến Lăng rồi, chuyện này làm cho Phương Du Thành trở thành người suy nghĩ không chu đáo, suýt chút nữa hắn ta đã không giữ được bình tĩnh, cười gượng hai tiếng: “Vẫn là Yến sư đệ suy nghĩ chu đáo… Vậy Yến sư đệ có phát hiện gì không?”

Yến Lăng lắc đầu: “Dị thú bạo động rất đột ngột, sau khi bọn ta bình ổn chúng thì có tìm kiếm khắp một lượt, nhưng không phát hiện điều gì dị thường.”

“Thì ra là vậy, dị thú mà, tính cách vốn tàn bạo hiếu chiến, không tìm ra nguyên nhân cũng là bình thường.”

Phương Du Thành vừa nghe thấy không phát hiện được gì mới cảm thấy thể diện được tìm về, nụ cười tự nhiên hơn rất nhiều, an ủi nói: “Những chuyện này đều là chuyện nhỏ, sư đệ đừng để ở trong lòng… Nói ra thì chúng ta đã quyết định đi xuống thâm hiệp ở dưới hẻm núi này để tìm cơ duyên, sư đệ về đúng lúc lắm, sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, chúng ta sẽ xuất phát nhé.”

Yến Lăng: “Thâm hiệp?”

“Đúng đó sư huynh, động huyệt phủ đệ ở tầng trên của hẻm núi Vân Thiên đã bị nhóm người trước đây lục tìm mấy lần rồi, không có ý nghĩa lớn nào với chúng ta cả.”

Sở Như Dao cũng giải thích: “Lần này khó khăn lắm ba tông chúng ta mới tập hợp đủ, sư huynh, ta, Phương sư huynh cũng ở đây, thực lực các sư huynh sư đệ ở các tông môn khác cũng không thấp, đây có lẽ là lần duy nhất chúng ta vào bí cảnh Vân Thiên rồi, nên tới thâm hiệp để tìm cơ duyên mới phải.”

Lông mày Yến Lăng hơi nhíu lại, thấy Sở Như Dao, Phương Du Thành và đám đông các đệ tử khác đều khấp khởi chờ mong, hắn ta trầm ngâm một lúc, gật đầu: “Chúng ta cần ba ngày chỉnh lý lại đội ngũ, sau khi kiểm kê nhân số đầy đủ sẽ xuất phát.”

Phương Du Thành cười: “Tất nhiên rồi, nào Yến sư đệ, chúng ta cùng thảo luận sau khi xuống thâm hiệp sẽ mở kết giới thế nào…”

Lâm Nhiên thấy Yến Lăng bình yên trở về, lại thấy họ bắt đầu thảo luận kế hoạch tiếp theo, cảm thấy chuyện này không phải là chuyện mà một người lười biếng như nàng phải tham gia, thế là âm thầm rút khỏi đám đông hài lòng định quay về cái ổ của nàng ngủ một giấc nữa.

Sắp xuống thâm hiệp Vân Thiên rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất bận. Không được, nàng phải tranh thủ thời gian ngủ nhiều một chút.

Lâm Nhiên vui vẻ chạy về trên cây cổ thụ nàng vất vả chọn mãi mới được, kết quả vừa lại gần đã thấy một vị khách không mời mà tới.

Thanh niên đứng dưới tán cây, cao lớn anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, áo khoác lông cáo màu đen bọc bên ngoài áo dài màu trắng, có gió thổi qua, mái tóc đen dài hơi lay động, hắn ta ho nhẹ một tiếng, sắc mặt trắng muốt như trăng rằm, công tử như ngọc.

Hắn ta mỉm cười nhìn nàng, khuôn mặt như nhuốm nước mùa xuân, dịu dàng tao nhã: “Lâm cô nương.”

Lâm Nhiên lạnh lùng dừng chân lại, mặt không đổi sắc quay người rời đi, cả quá trình không vượt quá ba giây, vô cùng lưu loát.

Ôn Tự: “…”

Lòng Ôn Tự hơi khó chịu, vừa tức vừa buồn cười: “Cô nương không muốn gặp ta đến vậy sao?”

Lâm Nhiên càng bước nhanh hơn, trong lòng thầm nghĩ ngươi nói thế khác nào nói thừa.

“Lâm cô nương.”

Ôn Tự chỉ đành cao giọng nói: “Tự có một thứ muốn tặng cho cô… Là một thứ mà cô nương chắc chắn muốn có.”

Lúc này Lâm Nhiên mới dừng lại, quay đầu nhìn hắn ta, nghi ngờ: “Ngươi muốn cho ta cỏ Thanh Tâm?”

Ôn Tự chậm rãi đi về phía nàng, giọng nói nhẹ nhàng: “Tự cũng muốn đưa lắm, nhưng nếu đưa cho cô nương rồi, trong tay Tự sẽ chẳng còn thứ gì nữa, chỉ sợ cô nương càng không muốn gặp Tự hơn.”

Lâm Nhiên biết ngay hắn ta sẽ không đưa mà, nàng bỗng chốc cụt hứng, lại muốn rời đi: “Ngoài cỏ Thanh Tâm ra, ta không nghĩ ra trên người ngươi còn có thứ gì mà ta muốn nữa.”

“Cô nương đừng sốt ruột.”

Ôn Tự càng ngày càng tới gần, cho tới khi Lâm Nhiên nhíu mày, hắn ta mới dừng lại, điềm đạm lấy từ trong ống tay áo ra một quyển trục.

Lâm Nhiên chớp chớp mắt: Trông nàng giống một người thích học tập lắm à?

Ôn Tự nói: “Đây là một quyển trục mà Tự ngẫu nhiên có được, thú vị lắm, Tự nghĩ chắc cô nương sẽ thích.”

Lâm Nhiên không rõ hắn ta định giở trò gì, nàng hơi ngập ngừng, nhưng vẫn giơ tay ra.

Dù sao cũng là cho không, không xem thì phí.

Ôn Tự nhìn tay của nàng, bàn tay thon dài gầy yếu, ngón tay nhòn nhọn mềm mại, móng tay tròn tròn sạch sẽ hơi hồng hồng, còn có hoa tay nho nhỏ nữa.

Một bàn tay rất xinh đẹp, xinh đẹp như con người nàng vậy.

Mắt Ôn Tự hơi tối xuống, nhưng lại không nói gì, giơ tay đưa quyển trục cho Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên đang định nhận lấy, nhưng hắn ta lại hơi thu tay về, cúi đầu cười khẽ bên tai nàng, giọng cuối hơi nâng lên: “Con người của Lâm cô nương giống như tên của cô vậy, nhìn thì bình thường không gì đặc biệt, nhưng lại phong hoa nội liễm, Tự cảm thấy cái tên này rất… hay đấy.”

“Ờ.” Lâm Nhiên gật đầu: “Cảm ơn, ta cũng thấy thế.”

Ôn Tự: “…”

“Rốt cuộc ngươi có đưa không đây?”

Lâm Nhiên nghiêm túc nói: “Tuy là xem chùa, nhưng ta đọc cũng lãng phí thời gian lắm, nếu ngươi không đưa thì ta về ngủ đây.”

Ôn Tự: “…”

Ôn Tự đưa quyển trục cho nàng, sức rất mạnh.

Lâm Nhiên không quá để ý mà mở quyển trục ra, nhìn thấy dòng chữ to viết theo hàng dọc ở ngoài cùng bên phải.

Ôn Tự nhìn nàng chằm chằm, ý tứ sâu xa hỏi: “Cô nương có nhìn ra điều gì không?”

Vẻ mặt Lâm Nhiên dần trở nên phức tạp.

Bởi vì nàng nhìn thấy dòng chữ to tướng như rồng bay phượng múa đó viết:

[Huyết ngục Ma tôn - Tuyệt thế Kiếm đế Dục Phong Thiên]

Lâm Nhiên (OvO): “…???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play