Dù Ôn Tự tự nhận mình tính toán không bỏ sót, mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay, cũng không thể nào ngờ được Lâm Nhiên lại làm như vậy.
Nàng đấm hắn ta, đấm mà không có chút dấu hiệu nào, cũng chẳng nói lời nào hết.
Ôn Tự lảo đảo lùi về sau mấy bước, che má trái lại, sau đó dần dần cảm nhận được cơn đau nhói như lửa đốt. Hắn ta chỉ cảm thấy khớp hàm đau nhức, giữa môi răng là mùi máu tanh ngọt cực nồng.
Có tơ máu chảy ra từ khóe môi hắn ta, hắn ta khẽ chạm vào, bụng ngón tay lập tức dính một chút máu đỏ thắm, đỏ tới mức chói mắt.
Ôn Tự nhìn chằm chằm chút máu kia, rất lâu cũng không nói gì.
Hắn ta cũng quên mất đã bao lâu rồi mình không bị thương, nhưng hôm nay thì hay rồi, bị nàng đánh tận hai lần.
Một ngụm huyết khí vọt lên cổ họng, hắn ta vươn tay chống lên thân cây rồi ho sù sụ.
Thân hình gầy gò khoác áo lông cáo dày nặng, cổ áo đan chéo giao nhau hơi mở ra, để lộ xương quai xanh gầy yếu nhô lên khắc trên làn da trắng bệch. Khi hắn ta ho, cần cổ thon dài đột nhiên nổi lên gân xanh chói mắt, những đường mạch máu xanh nhỏ kia đan xen lẫn nhau, uốn lượn phập phồng xuống dưới, kéo dài một đường tới chỗ sâu hoắm không thấy được trong cổ áo.
Hắn ta ho dã man như vậy, mỗi một hơi đầu có tơ máu, như thể sẽ yếu ớt chết đi ngay sau đó vậy.
Nhưng rõ ràng vô lực như thế, yếu ớt như thế, khiến người ta thương tiếc không đành lòng như thế, vậy mà lại cứ như hoa đồ mi nở trước phật liên, màu đỏ tươi diễm lệ chói mắt kia làm bẩn màu trắng vô ngần, lại tự dưng gợi lên thứ... dục vọng bạo ngược vi diệu nào đó của con người.
Lâm Nhiên bình tĩnh nhìn hắn ta ho, hỏi: “Cỏ Thanh Tâm ở đâu?”
Ôn Tự không đáp mà lại sờ mặt, ho một lúc nữa, rồi chậm rãi nở nụ cười: “Khụ... đã lâu lắm rồi, lâu lắm rồi không có ai khiến ta bị thương nữa... Lâm cô nương, cô đúng là, đúng là...”
Lâm Nhiên coi như không nghe thấy, lại nói lại lần nữa: “Cỏ Thanh Tâm ở đâu?”
Ôn Tự quay người lại, dựa lưng vào thân cây, khẽ thở gấp nhìn nàng chằm chằm. Hắn ta giơ bụng ngón tay lên lau tơ máu nơi khóe môi đi, bỗng nhiên bật cười: “Nếu Lâm cô nương muốn thì sao không tự tới lục soát? Dù gì cơ thể tàn phế của Tự cũng đã... không phản kháng được rồi, chẳng phải sao?”
Lâm Nhiên đi tới trước mặt hắn ta.
Ôn Tự cụp mắt nhìn nàng, nàng rất cao ráo, cũng thực sự mảnh khảnh, cần cổ thon dài như thể một tay hắn ta cũng nắm được, khiến người khác rất khó tưởng tượng được trong cơ thể mềm mại này, sao có thể bùng nổ thứ sức mạnh to lớn như núi biển vậy được.
Lâm Nhiên dừng bước chân khi cách hắn ta khoảng bốn năm bước, hỏi hắn ta một câu khác: “Rốt cuộc ngươi là ai? Vào bí cảnh Vân Thiên có mục đích gì?”
“Vậy cô nương lại là ai? Vào bí cảnh Vân Thiên là định làm gì...”
Ôn Tự hỏi ngược lại, cười khẽ: “... Với tu vi của cô nương, không thể tới để kết đan được.”
Mí mắt Lâm Nhiên chẳng chớp lấy một cái: “Ta đang hỏi ngươi.”
Ôn Tự nhìn nàng, đột nhiên từ từ thở dài một tiếng: “Lâm cô nương đúng là bá đạo thật đấy...”
Lâm Nhiên lẳng lặng siết nắm đấm.
“... Khụ.” Ôn Tự lặng lẽ quay lại chủ đề: “Lâm cô nương nói đùa gì thế, Tự chính là Tự, còn là ai được nữa?”
Lâm Nhiên: “Biển mị hoa sống ở bí cảnh Vân Thiên hàng nhìn năm, nuôi dưỡng bằng thi cốt lấy dinh dưỡng từ hồn phách, không rõ được sự tàn khốc quỷ quyệt trong đó. Tuy Ôn gia là đại tộc tu chân, nhiều thế hệ tu tập đều là mật pháp gia tộc chính thống, nhưng Đại công tử Ôn gia mới chỉ tới Trúc Cơ, còn chưa có bản lĩnh thao túng biển mị hoa.”
Ôn Tự cười khẽ, không hề phủ nhận: “Tự có thể coi đây là lời khen không?”
Lâm Nhiên nhìn hắn ta với vẻ âm u.
“...” Ôn Tự khụ một tiếng, sợ cô nương này chẳng nói chẳng rằng lại đấm thêm một quyền. Hắn ta không thể không kiềm chế lại, sau đó giải thích: “Lâm cô nương, Tự từng nói rồi, Tự chỉ là một người làm ăn, không vì tài không vì lợi, chỉ giao dịch thôi.”
Lâm Nhiên: “Ai bảo ngươi giao dịch cái gì?”
“Là một người làm ăn, đương nhiên phải giữ bí mật cho khách rồi.”
Ôn Tự cười nhàn nhạt: “Nhưng nếu là Lâm cô nương, vậy Tự sẵn sàng tiết lộ một chút... Có người mời ta vào bí cảnh Vân Thiên để lấy một thứ cho hắn, một thứ... có thể giúp hắn được sống.”
Lâm Nhiên nhíu mày.
Nàng nhớ, ở thâm hiệp của bí cảnh Vân Thiên có một phủ đệ đại năng, nhưng bí bảo phủ bụi trong đó là một mảnh tàn phách của phượng hoàng thượng cổ. Tàn phách cuối cùng kia nhận Sở Như Dao làm chủ, dung nhập thành kiếm linh của nàng ấy, sau này thậm chí có thể biến ra thực thể, là chiến hữu thân thiết nhất của nàng ấy, cũng là đồng bạn ít ỏi đi cùng nàng ấy tới cuối cùng sau khi thế sự xoay vần.
Lâm Nhiên biết phượng hoàng luôn có truyền thuyết sống lại từ biển lửa. Trong nguyên tác, sau này mảnh tàn phách của phượng hoàng cũng cứu Sở Như Dao rất nhiều lần. Lâm Nhiên không chắc có phải người ủy thác cho Ôn Tự kia muốn lấy mảnh tàn hồn này không... Từ xưa đến nay Thương Lan giới rộng lớn vô biên, bí thuật kì lạ lưu truyền đến nay nhiều không đếm xuể, có khi sẽ có bí pháp có thể biến tàn phách của phượng hoàng để giữ mạng cho mình.
Nếu Ôn Tự tới vì tàn phách của phượng hoàng...
Lâm Nhiên khẽ xoa chuôi Phong Trúc kiếm, nghiêm túc suy nghĩ khả năng đánh hắn ta cho tàn phế rồi đá ra ngoài.
Nàng không tùy tiện giết người, nhưng đánh cho tàn phế thì không thành vấn đề. Nhất là khi Ôn Tự dám ra tay với Hầu Mạn Nga... Tuy rằng trong đó có nguyên nhân từ bản thân Hầu Mạn Nga, nhưng ra tay tàn nhẫn như vậy, Lâm Nhiên vẫn không nhịn được mà muốn bao che bênh vực, trong lòng tức giận, cũng muốn lấy việc công trả thù riêng một lần.
Ngay khi Lâm Nhiên định làm vậy, Ôn Tự bỗng mỉm cười: “Lâm cô nương, không phải cô định ra tay với Tự đấy chứ? Có lẽ làm vậy sẽ làm trái với nguyên tắc làm việc của cô nương đấy... Tự nghĩ cô nương là một người rất ngay thẳng, sẽ không để việc tư ảnh hưởng việc công, càng không vì tình cảm riêng ảnh hưởng tới pháp lí công chính đâu.”
Ôn Tự ngẩng đầu nhìn hắn ta, Ôn Tự vẫn tỏ ra vô tội: “Là tiểu cô nương kia có ý đồ không tốt với ta trước, ta chỉ thuận thế thôi.”
Lâm Nhiên: “Nàng ấy không muốn lấy mạng của ngươi, nhưng ngươi lại muốn lấy mạng của nàng ấy.”
Ôn Tự: “Ta không hề muốn lấy mạng của nàng ta, ta chỉ đặt một cái bẫy, nếu nàng ta thoát ra được, không những sống tiếp mà còn phá giải được tâm ma, tu vi thăng tiến một bước, được rất nhiều lợi ích, chẳng phải rất vui vẻ sao?”
“Nhưng nếu như nàng ấy không đi ra được, nàng ấy sẽ vĩnh viễn trở thành con rối của ngươi.”
Lâm Nhiên: “Cái bẫy ngươi bày ra là cái bẫy cửu tử nhất sinh, khác gì muốn lấy luôn mạng của nàng ấy?”
“Trên đời làm gì có cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, là tự nàng ta chủ động đi tới bàn cược, vậy thì muốn có lời lớn thì cũng phải cược lớn chứ, đương nhiên phải là Tự quyết định... Theo Tự thấy, đây chính là một cuộc giao dịch công bằng.”
Ôn Tự cười: “Khi nàng ta lựa chọn thì nàng ta cũng phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, dù sống hay chết cũng phải gánh chịu hậu quả.”
Lâm Nhiên nắm chặt chuôi kiếm: “Vậy khi ngươi lựa chọn coi nàng ấy như quân cờ để tìm niềm vui, ngươi cũng đã chuẩn bị sẵn sẽ gánh hậu quả lớn rồi.”
“Hậu quả gì?” Ôn Tự bật cười: “Cô nương rút đao tương trợ cho tỷ muội tình thâm à?”
“Không.”
Lâm Nhiên lắc đầu: “Đánh con cháu trong nhà ta thì ta sẽ đến hỏi tội.”
Ôn Tự: “...”
Ôn Tự ho ra một búng máu, bị nghẹn đến mức khom lưng ho, ho mãi ho mãi rồi lại mỉm cười.
“Xem ra cô thích nàng ta thật đấy.”
Ôn Tự không nhịn được cười: “Nói thật nhé, cô nương ra mặt cho nàng ta như vậy, thực sự khiến Tự thấy rất kinh ngạc. Tự nghĩ với tính cách xa cách hiểu chuyện như Lâm cô nương thì cô đã quá lõi đời rồi, nên có cái nhìn thoáng với yêu hận tình thù này từ lâu... Cho nên nàng ta có gì đặc biệt ư? Hay là do trên người nàng ta có hồn phách dị giới?”
“Việc này không liên quan tới ngươi.”
Lâm Nhiên lạnh nhạt nói một câu, rút Phong Trúc kiếm ra.
Ánh kiếm lạnh thấu xương cắt qua không khí, ngay lúc đó, Ôn Tự cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lẽo trên người nàng.
Cô nương dịu dàng dễ tính này, lúc bao che bênh vực người của mình cũng hung dữ đáng sợ thật.
Ôn Tự khẽ than một tiếng: “Ta đào tim móc phổi nói nhiều điều với Lâm cô nương như vậy, cô nương vẫn vô tình với ta thế ư?”
Lâm Nhiên cảm thấy hắn ta diễn ghê quá đấy, nhưng nàng không muốn phối hợp diễn cùng với hắn ta. Cho nên nàng suy nghĩ một giây, quả quyết coi như không thấy, chẳng nói lấy một lời đã chém một nhát kiếm về phía hắn.
Ôn Tự nghiêng người né tránh, kiếm phong từ nhát kiếm kia chém ra tận mấy trượng, vết kiếm khắc sâu mấy trăm mét vào mặt đất. Hắn ta quay người nhìn lại, cái cây vốn dĩ um tùm đằng sau đã trở thành mảnh đất trống.
Ôn Tự: “...”
Ôn Tự: “Lâm cô nương, rốt cuộc cô muốn đá ta ra ngoài, hay là muốn nhân cơ hội lấy mạng của ta vậy.”
Mí mắt Lâm Nhiên còn chẳng thèm nhấc lên, nàng vung trường kiếm, ngay sau đó người đã nhảy vọt lên không trung nhẹ nhàng như chim hồng, sau đó bất chợt chém thẳng về phía Ôn Tự.
Ôn Tự phất mạnh tay áo, luồng sáng pháp chú cực lớn biến thành tấm chắn trước mặt hắn ta, nhưng lại bị lưỡi Phong Trúc kiếm chém thành vô số mảnh nhỏ ngay lập tức. Ôn Tự đột nhiên vung quạt hương bồ chắn trước ngực, lá hương bồ nhìn thì cũ kĩ yếu ớt nhưng lại chặn được lưỡi kiếm chém thẳng xuống.
Ánh kiếm màu xanh, hương bồ khô, lưỡi kiếm sắc bén, lá tròn, tất cả trộn lại với nhau. Kiếm phong lạnh lẽo lan ra ba ngàn đợt khí, cành lá rậm rạp chấn động dữ dội, bay lên trời rồi lại rào rạt rơi xuống.
Có chiếc lá khẽ bay xuống đầu vai hắn ta, Ôn Tự bỗng ngửi thấy một luồng hương thơm nhạt, vừa giống lá trúc, nhưng lại vừa giống hoa đào, mát lạnh, nhè nhẹ. Từng luồng từng luồng ập tới, tới khi sắp rút đi rồi thì lại mang theo sự mềm mại thấm sâu từng chút một, nếu không chú ý sẽ chẳng thể nhận ra.
Hơi thở Ôn Tự cứng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt còn trong suốt hơn làn nước mùa thu.
Trong mắt nàng là ảnh ngược của trăng sáng, ánh trăng như biển rừng xanh mướt trùng điệp, ánh sao rơi xuống đầy trời.
Gió đêm lướt qua một lọn tóc đen của nàng, nàng cách hắn ta gần như vậy, ngăn cách giữa hai người là lưỡi kiếm và lá tròn đang sát phạt giao nhau, đến cả hơi thở cũng như quấn lấy.
Nàng nhìn chằm chằm hắn ta, ánh kiếm lạnh lẽo không che được ánh mắt lạnh lùng của nàng, bỗng có một sợi tóc lướt qua mi mắt, hàng mi dài của nàng khẽ run lên, lúc ngước mắt lên lần nữa, đáy mắt kia rạng rỡ như ánh nước chảy xuôi.
Trái tim Ôn Tự chợt thắt lại, tim đập nhanh chưa từng có, theo đó là cơn đau đớn và mê loạn như nghẹt thở, chiếm lấy tất cả ý thức của hắn ta như dời sông lấp biển.
Bàn tay gầy gò trắng bệch hơi run rẩy khó nhận ra, ngay sau đó, chiếc quạt hương bồ của hắn ta rơi mạnh xuống đất, lưỡi kiếm mang theo hơi lạnh đè lên cổ hắn ta, từ từ đè vào nửa tấc, rạch ra một đường máu, tia máu đỏ tươi chảy ra.
“Ngươi tự rời đi đi, tạm thời ta sẽ không giết ngươi.”
Ôn Tự đứng ở đó, khép mắt lại, kìm nén những cảm xúc u ám sâu thẳm kìm nén nơi đáy mắt kia, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn nàng như thường, nở nụ cười hơi bất đắc dĩ: “Lâm cô nương, Tự còn tưởng cô không muốn giết ta, dù gì trước đó cô còn ngăn Hầu cô nương lại, không để nàng ta tới tìm ta báo thù cơ mà, chẳng phải sao?”
Lâm Nhiên khựng lại: “Ngươi nghe lén bọn ta nói chuyện?”
“Ta chỉ sợ cô nương nhất thời tức giận nên đi xa quá, Tự không tìm được thôi.”
Ôn Tự cong mắt: “... Không ngờ lại nghe thấy, Lâm cô nương nói giúp Tự, còn ngăn Hầu cô nương lại nữa... Tự vui lắm đấy, tình cảm sâu nặng như vậy, Tự không có gì để báo đáp, chỉ có...”
Lâm Nhiên lạnh nhạt: “Ta không nói giúp ngươi, ngươi vui mừng sớm quá rồi.”
Ôn Tự hơi ngừng lại.
“Nếu bây giờ nàng ấy tới tính sổ với ngươi thì chẳng phải mắc bẫy của ngươi à?”
Con ngươi trong suốt của Lâm Nhiên nhìn hắn ta: “Ngươi biết rõ nàng ấy vừa manh động lại vừa nhạy cảm yếu ớt, nhưng tính cách lại có thù tất báo. Bị ngươi tính kế thì sẽ vô cùng hận ngươi, lúc tỉnh lại chắc chắn sẽ tìm ngươi báo thù, nhưng nàng ấy không đánh lại ngươi, khi tiếp tục rơi vào cạm bẫy của ngươi thì chắc chắn sẽ nghi ngờ bản thân, sinh lòng sợ hãi ngươi. Sau đó ngươi chỉ cần nói thêm vài câu là có thể trở thành nỗi ám ảnh trên con đường tu luyện trong tương lai của nàng ấy rồi, trở thành tâm ma mà nàng ấy không vượt qua được, phá hủy tâm đạo của nàng ấy dễ như trở bàn tay, khiến nàng ấy chỉ có thể mặc ngươi nắm quyền sinh sát.”
Ôn Tự bỗng sững sờ, không ngờ nàng lại nhìn thấu mình được như vậy.
“Ngươi nói sai rồi, hiện giờ ta không muốn để nàng ấy tới báo thù ngươi là vì không muốn gian kế của ngươi thành công, chứ không phải không muốn giết ngươi.”
Lâm Nhiên bình tĩnh nói: “Ta chỉ giữ ngươi lại cho nàng ấy, đợi sau này tu vi của nàng ấy lên cảnh giới cao, ta sẽ đợi nàng ấy tự tay giết ngươi, phá giải tâm ma cho nàng ấy, hoàn thành nhân quả cho nàng ấy, giúp nàng ấy chứng minh đại đạo.”
Ôn Tự nhìn nàng không chớp mắt, im lặng một hồi lâu, sau đó lẳng lặng thở dài một hơi: “Trái tim của Lâm cô nương đúng là thiên vị quá đấy. Cô bảo vệ Hầu cô nương kĩ càng như vậy, đến cả những chuyện chẳng có chút dấu hiệu nào trong tương lai cũng phải tính toán chuẩn bị trước cho nàng ta, nhưng vô tình với Tự như thế, chỉ coi Tự như đá mài dao, đúng là làm Tự rất buồn đấy.”
Lâm Nhiên nhìn chằm chằm dáng vẻ chân tình thật lòng của hắn ta, bỗng dưng cũng thở dài một hơi: “Đúng là ta thiên vị thật, mà ngươi cũng lèo nhèo lảm nhảm thật.”
Ôn Tự: “...”
“Đừng nói nhảm nữa.” Lâm Nhiên nhìn màn chắn hư vô xung quanh dần vặn vẹo tiêu tan, loáng thoáng truyền tới tiếng gọi hồn liên tục của Hầu Mạn Nga ở bên ngoài, đúng là còn quấn người hơn cả mèo con chưa ăn no nữa, Lâm Nhiên thực sự sợ nàng gọi sói tới đây, thế là quyết định tốc chiến tốc thắng: “Lệnh bài truyền tống của ngươi đâu, lấy ra.”
Ôn Tự hơi mở cánh tay ra, tay áo rộng thêu họa tiết như mây, hắn cười ôn hòa vô hại: “Tự đã nói rồi mà, Lâm cô nương muốn gì thì cứ tới mà lục soát.”
“...” Lâm Nhiên ngẩng đầu nhìn trời ba giây, dứt khoát quyết định chém hắn ta một kiếm.
Nàng không tin hắn thực sự không bóp vỡ lệnh bài truyền tống trong lúc sống chết quan trọng. Nếu hắn ta thực sự không muốn sống như vậy, thế thì cũng là tự hắn ta chọn thôi, lương tâm nàng chẳng có gì phải cắn rứt cả.
Tuy rằng như vậy nàng cũng sẽ bị hạn chế vì vượt quá tu vi Kim Đan, bị bí cảnh đá ra ngoài, nhưng có thể dẫn cả Ôn Tự đi. Không có tên thần kinh không an phận này, sau này nhóm nhân vật chính thực hiện từng bước cũng sẽ không xảy ra sự cố, vậy nàng ra ngoài thì cứ ra ngoài thôi, vừa khéo đi về ngủ bù một giấc.
Lâm Nhiên vừa trở tay, đang định vui vẻ cho Ôn Tự một nhát thấy máu ở cổ thì chợt có một bàn tay thon dài trắng nõn nắm lấy lưỡi kiếm.
Lưỡi kiếm sắc bén dễ dàng cứa đứt lòng bàn tay, dòng máu đỏ tươi lập tức trào ra, chảy xuôi xuống cổ tay thon gầy của hắn ta, nhỏ từng giọt lên tân Phong Trúc kiếm, uốn lượn thành vệt máu đỏ tươi chói mắt.
Ôn Tự không né tránh, không bóp nát lệnh truyền tống, cũng không đấu một trận quyết chiến với nàng, hắn chỉ tay không nắm lưỡi kiếm, sải bước ép sát tới trước mặt nàng.
“Lâm cô nương, Tự không thể đi được.”
Hắn ta chẳng thèm nhìn vết thương rách ra chảy máu ồ ạt, chỉ đi thẳng tới trước mặt nàng, mãi tới khi gần trong gang tấc mới dừng lại.
Lâm Nhiên không lùi lại, cũng không thu kiếm, ánh mắt nàng dừng trên bàn tay máu me be bét, có thể loáng thoáng thấy được phần xương trắng nhởn, rồi lại ngước mắt lên nhìn hắn, nhíu mày lại.
Ôn Tự nhìn nàng chăm chú không chớp mắt, thấy được biểu cảm đáng yêu kia của nàng, chậm rãi cười: “Nếu Tự đi rồi, cô nương sẽ không tìm được cỏ Thanh tâm nữa... À không, không chỉ là cỏ Thanh Tâm, cả bí cảnh Vân Thiên cùng với các cô nương đồng môn trong bí cảnh, e rằng cũng sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
Ánh mắt Lâm Nhiên chăm chú: “Ngươi đã làm gì?”
Ôn Tự mỉm cười, dựng một ngón tay thon dài lên đặt lên giữa môi, giọng điệu nhẹ bẫng dịu dàng: “Cái này thì... tạm thời không thể nói với cô nương được.”
Lâm Nhiên nhíu mày lại.
Ôn Tự tưởng rằng nàng sẽ kinh ngạc, sẽ nổi giận, thậm chí từng nghĩ nàng lại đánh một quyền.
Nhưng nàng nghe xong lời hắn ta nói thì chỉ nhíu mày lại, rồi rơi vào trầm tư, thậm chí trên mặt còn chẳng có chút oán hận và nổi giận nào.
... Bình tĩnh quyết đoán tới khó tin.
Phải là người như thế nào mới có thể làm được như vậy, sau khi bị bất ngờ đánh úp lại chẳng có chút oán giận nào, mà chỉ quả quyết suy nghĩ tới đầu đuôi mọi chuyện và cách xử lý.
Ôn Tự hơi khựng lại, sau đó yên lặng nhìn góc nghiêng trắng nõn xinh đẹp của nàng.
Trong lòng hắn ta nổi lên gợn sóng kì lạ, như hồ xuân tĩnh lặng không gợn sóng chợt bị cành liễu nhẹ nhàng lướt qua.
Hắn ta thực sự muốn biết, phải là trải nghiệm như thế nào, tâm tính như thế nào mới tạo ra được một cô nương như vậy: Bình tĩnh, mạnh mẽ, như thể bất kì hoàn cảnh khó khăn nguy hiểm nào cũng sẽ bị nàng chém hết chỉ trong một nhát kiếm, nhưng lại có thể khắc chế như vậy, khiêm tốn như vậy, ôn hòa như vậy.
Ôn Tự hơi hoảng hốt, lúc hoàn hồn lại, lưỡi kiếm trong tay đã bị thu về một cách nhẹ nhàng.
Ôn Tự nhìn nàng, Lâm Nhiên thu kiếm về vỏ, bình tĩnh treo vỏ kiếm bên hông.
Ôn Tự sững sờ trước sự dứt khoát của nàng: “Cô cứ...”
Hắn ta hơi ngừng lại, sau đó bật cười: “Lâm cô nương cứ tin như vậy, không chứng thực thêm sao?”
Lâm Nhiên nhìn hắn ta thật sâu rồi lắc đầu, nghĩ thầm còn cần chứng thực gì chứ, ta lại chẳng hiểu rõ đám thần kinh các ngươi chắc! Tên nào cũng báo đời như nhau cả thôi, không chệch đi đâu được. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cũng chẳng biết cái tên “Ôn Tự” này làm kiểu gì, rõ ràng không phải người được trời chọn xuyên không hay sống lại, nhưng lại biết vị trí của biển mị hoa, còn nhìn ra được Hầu Mạn Nga tới từ dị giới... Hầu Mạn Nga là cô nương gian manh tới mức nào, vậy mà cũng suýt chút nữa bị hắn ta lừa vào hố rồi.
Người thâm trầm tùy tính như vậy mà lại biết rõ bí cảnh Vân Thiên như lòng bàn tay. Mà hôm nay hắn ta có ý đồ với chí bảo ở Vân Thiên, ai biết được hắn ta có chuẩn bị kế hoạch dự phòng ở đâu không, chỉ đợi tình hình thay đổi là sẽ cho tất cả mọi người nổ tung trong lúc không kịp đề phòng.
Lâm Nhiên có ngốc thì mới coi Sở Như Dao và Yến Lăng là tiền cược chỉ để cược với Ôn Tự trong lúc xúc động nhất thời... Thôi vậy, tranh thủ tắm rửa đi ngủ sớm thôi.
Nàng chỉ có cơ hội lần này, nàng ra tay với hắn ta thì chính nàng cũng sẽ bị bí cảnh bài xích, cho nên trước khi bị đá ra ngoài, nàng phải bảo đảm tất cả sự đe dọa bên ngoài đều bị nhổ sạch, phải chắc chắn mấy người Sở Như Dao và Yến Lăng có thể thuận lợi đi hết cốt truyện. Nhưng bây giờ hiển nhiên vẫn chưa được.
Ôn Tự không đi chứ gì? Lâm Nhiên ngẫm lại một lát thì cũng nghĩ thông suốt rồi, vậy thì đừng đi nữa, cứ đi cùng nhau đi, hắn ta cũng không thể hại chết cả bản thân mình được. Nàng sẽ đợi hắn ta lấp phẳng hố rồi giải quyết hắn ta luôn.
“Ta chỉ hỏi một câu cuối cùng.”
Lâm Nhiên: “Ngươi giết Ôn Tự thực sự rồi à?”
Nàng hỏi một đằng Ôn Tự trả lời một nẻo: “Cô nương, ta chỉ là một người làm ăn trong sạch, làm ăn thôi, không giết người.”
Hắn ta không giết người, hắn ta chỉ thực hiện dục vọng của con người, sau đó khoanh tay mỉm cười nhìn họ vui mừng như điên, nhìn họ thỏa thuê đắc ý, cũng nhìn họ... tự mình diệt vong.
Lâm Nhiên nhìn hắn ta một lúc bằng ánh mắt dò xét, gật đầu quay người định đi, nhưng Ôn Tự đằng sau bỗng mỉm cười: “Lâm cô nương, cô lương thiện quá đấy.”
“Lương thiện là một chuyện tốt, nhưng càng là nhược điểm. Giống như bây giờ vậy, rõ ràng cô chiếm thế thượng phong, nhưng vì nghĩ cho người bên cạnh, cho nên cô không thể không bị ta kiềm chế.”
“Lâm cô nương, phải kiêng kị nhiều như vậy, phải chịu giới hạn của những khuôn phép mà cô vốn không cần tuân thủ, cô không thấy bí bách sao?”
Ôn Tự chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, cụp mắt nhìn vành tai nho nhỏ thanh tú, ánh mắt hơi lay chuyển, khẽ nói rằng: “... Đến cả Tự cũng thấy uất ức thay cô nương đấy.”
Lâm Nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn hắn ta, bình tĩnh nói: “Tiểu Minh sống được tới trăm tuổi, ngươi biết tại sao không?”
Ôn Tự: “... Gì cơ?”
“Bởi vì hắn ít nói nhảm, cũng không lắm chuyện.”
Lâm Nhiên tự nói một mình: “Ngươi hiểu rồi chứ.”
Ôn Tự: “...”
Lâm Nhiên quay người bỏ đi, Ôn Tự nhìn bóng lưng xinh đẹp mảnh khảnh của nàng, không khỏi mỉm cười.
“So với nhận phó thác của người khác cứu mạng của người khác, thứ ngươi nên quan tâm nhất là chính bản thân ngươi.”
Ý cười nơi khóe môi Ôn Tự ngưng lại.
Dưới ánh trăng mông lung, hắn ta nhìn nàng hơi quay đầu lại, để lộ nửa góc nghiêng trắng nõn mượt mà, sắc mặt vừa thản nhiên lại vừa sạch sẽ: “Ngươi bị bệnh nặng lắm rồi đấy.”
Cổ họng Ôn Tự ngưa ngứa, hắn ta lại cúi đầu ho, ho ra một ngụm máu. Hắn ta khẽ quệt vết máu ở khóe môi đi, cười như thường: “Vẫn ổn, để cô nương phải quan tâm rồi.”
“Vẫn ổn” kiểu gì mà cứ ho ra máu suốt như thế. Rõ ràng đã là tu sĩ sắp kết đan, khí lạnh bất xâm, nhưng lúc nào cũng khoác áo khoác lông cáo dày cộp nặng trịch, mặt còn trắng tái hơn cả ngọc.
Nhưng cho dù như vậy, hắn ta vẫn vào bí cảnh, dùng sức mạnh của mình phá hư thân thể của mình chẳng chút kiêng nể. Dù máu chảy đầu tay, dù lòng bàn tay bê bết máu, lòi cả ra xương trắng, hắn ta vẫn có thể mỉm cười dịu dàng ấm áp.
Hắn ta chơi đùa tính mạng của người khác, nhưng cũng chẳng để ý tới tính mạng của mình.
Hoặc là nói, có lẽ chính vì chẳng quan tâm tới cả mạng của mình, cho nên hắn ta mới tùy ý thong dong chơi đùa vận mệnh của người khác như vậy.
“Người vì mình là lẽ đương nhiên, cho dù muốn sống, hay là tìm thú vui... Nhưng nếu những thứ này đều phải giẫm đạp lên người khác để thực hiện, vậy thì cho dù có được nhất thời, cuối cùng cũng sẽ gặp báo ứng thôi.”
Ôn Tự nhìn đôi mắt trong suốt kia, giọng nói của nàng tản ra trong gió đêm, không biết được cảm xúc, chỉ là quá nhẹ nhàng: “Ngươi nói ngươi tin nhân quả, tin công bằng, vậy thì ngươi nên biết rằng, từ lúc bắt đầu ngươi đã không nên đi con đường này, ngươi không nên tới bí cảnh Vân Thiên.”
Ôn Tự không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng quay đầu đi không nhìn hắn ta nữa, tay không đẩy kết giới nhỏ ra, cứ thế rời đi thẳng.
Lâm Nhiên sải bước đi ra ngoài, Thiên Nhất đột nhiên nói: “Ngay từ đầu hắn ta nói chuyện với ngươi thì đã lẳng lặng thăm dò ngươi, mê hoặc ngươi rồi, định khiến ngươi nghi ngờ nguyên tắc của mình, khiến đạo tâm của ngươi dao động, từ đó kiểm soát ngươi.”
Lâm Nhiên “ừm” một tiếng: “Ta biết.”
Thiên Nhất: “Vậy tại sao ngươi còn nói những lời cuối cùng kia.”
Tại sao ư.
Lâm Nhiên nghĩ, bởi vì quá đáng thương.
... Cho dù là Đại công tử Ôn gia thực sự thai độc trời sinh, không biết làm những giao dịch gì để sống sót thành ra không rõ sống chết; hay là “Ôn Tự” nhìn thì thần bí mạnh mẽ, thoải mái tùy tính nhưng lại chỉ có thể chơi đùa lòng người lấy làm niềm vui như bây giờ, cũng đều rất đáng thương.
“Cứ coi như ta thánh mẫu đi.”
Ngọn lửa trại sáng ngời đã gần ngay trước mắt, loáng thoáng thấy được bóng dáng của Hầu Mạn Nga. Lâm Nhiên bước từng bước qua rừng đêm rậm rạp, đột nhiên nói: “Thực ra dù ta biết không thể nào, nhưng vẫn không nhịn được mà thử tìm một khả năng để tất cả những người trong câu chuyện đều có thể làm một người tốt, đều có được một kết cục tốt mọi người đều vui mừng.”
Đó mà ước mơ to lớn xa vời giấu ở nơi sâu nhất trong lòng nàng, biết rõ vĩnh viễn không thể thực hiện được, nhưng vẫn không kìm được mà thử cố gắng hết lần này tới lần khác.
Thiên Nhất im lặng rất lâu, sau đó chỉ nói: “Ngươi vui là được.”
Lâm Nhiên cười: “Được.”
Nàng đi xa rồi.
Ôn Tự nhìn bóng dáng nàng biến mất, chút ánh sáng cuối cùng của huỳnh trùng bị chôn vùi trong cổ tay áo nàng, hắn hoàn toàn không nghe được thấy giọng nói của nàng nữa.
Biểu cảm trên mặt hắn ta cũng dần biến mất theo đó.
Hắn ta im lặng rất lâu.
Một lúc lâu sau, hắn chống lên thân cây rồi ho sù sụ.
Ôn Tự ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng lẳng lặng treo cao, ánh trăng trong suốt, hơi lạnh, nhưng lại dịu dàng như nước.
Hắn ta nhìn ánh trăng kia, một lúc sau, hắn ta chậm rãi vươn tay, bàn tay gầy gò trắng bệch che mất nửa vầng trăng kia, nửa khuôn mặt hắn ta ẩn trong bóng râm u tối.
Chu thành cửu môn môn cửu khai, nguyện trục minh nguyệt nhập quân hoài*.
(*Tạm dịch nghĩa: Thành Chu chín cổng, cánh cổng thứ chín mở ra, muốn men theo ánh trăng sáng ôm ấp người vào lòng)
Đêm nay, hắn ta đã nhìn thấy ánh trăng đẹp nhất.
Lòng bàn tay hắn ta khép lại từng chút một, như thể nắm hết ánh trăng trên trời vào trong lòng bàn tay.
Hắn ta bỗng từ từ bật cười, cười từng tiếng từng tiếng một, tiếng cười càng ngày càng lớn, càng ngày càng điên cuồng, quay cuồng trong sương mù dày đặc, âm u quỷ dị như ma.
Hắn ta bật cười vỗ vào lồng lực mình, xuyên qua nhịp tim yếu ớt vô lực gần như đang than thở, hắn ta cảm nhận được dục niệm không thể kháng cự lần đầu tiên xông lên như ngập trời kia.
Hắn ta muốn bắt lấy ánh trăng đó.
Hắn ta muốn biến nàng trở thành ánh trăng chỉ thuộc về mình.