Lâm Nhiên cảm thấy cô nương Hầu Mạn Nga này hơi thiếu thốn tình yêu thương. Mặc dù nàng là một kẻ độc thân đến từ gia đình tử tế, từng xuyên qua bao nhiêu thế giới vẫn không có cơ hội bày tỏ tình mẹ, nhưng nàng tự nhận thấy mình có thể có một chút tình cha. Tình cha như núi mà, nàng luôn dùng tấm lòng ấy để quan tâm vô số “người được chọn” lập dị. Nàng nghĩ mình làm được, đảm đương được vai trò người cha này.

Nhưng có lẽ Hầu Mạn Nga không nghĩ như vậy, thế là Lâm Nhiên suýt nữa bị nàng ta đè xuống đất đánh.

“Ngươi còn muốn làm ba ta?!”

Hầu Mạn Nga nói sự thật: “Không biết bây giờ người giàu có mới được làm ba à, kiếm tu như các ngươi nghèo rớt mồng tơi, chỉ xứng làm đệ thôi! Làm đệ!”

“...” Trái tim Lâm Nhiên đau đớn, thế gian này ngay cả tình thân cũng phải đi đôi với tiền bạc ư, giữa con người với nhau có thể có chân tình được không.

Nàng đặt tay lên ngực, đôi mắt vô hồn, nằm trên đất, ngửa mặt nhìn bầu trời sao.

“Này… Sao ngươi lại có vẻ mặt đó, ta có mạnh tay đâu.”

Hầu Mạn Nga chỉ muốn đùa giỡn thôi, không ngờ đấm có mấy cái mà Lâm Nhiên đã lập tức nằm im trên đất. Nàng ta bỗng hốt hoảng, bước đến muốn kéo nàng dậy: “Ngươi dậy đi, ngươi đừng có mà ăn vạ, tu sĩ chúng ta sức lực khỏe mạnh, ngươi đừng giả vờ yếu đuối với ta.”

Lâm Nhiên không muốn đứng dậy, lắc đầu nói: “Ta đi đường mệt lắm rồi, ta nghỉ một lát thôi.”

Vì để cứu Hầu Mạn Nga nhanh nhất có thể, suốt đường trở về nàng hừng hực khí thế, sau đó lại chém một nhát đánh bay đom đóm trong biển hoa. Sức mạnh nàng phóng ra vượt xa giới hạn của Trúc Cơ đỉnh phong, thậm chí sắp đạt đến Kim Đan trung kỳ, vượt quá giới hạn tu vi của Kim Đan kỳ ở bí cảnh Vân Thiên, tấm màn của bí cảnh sắp sửa bắt đầu ngăn chặn nàng, muốn tống khứ nàng ra ngoài.

Trước đó cứu người thì bất chấp tất cả, bây giờ lấy lại tinh thần, Lâm Nhiên chỉ cảm thấy mình giống như mặc mười lớp đai chống gù lưng bó sát vậy. Lưng thẳng hay không thì không biết nhưng thận sắp chui xuống ngang bằng với ruột rồi.

Lâm Nhiên nghĩ mình nên nằm nghỉ một lát… Chí ít là cho thận có đường để thở.

Hầu Mạn Nga nghe vậy, lực của bàn tay dần dần giảm nhẹ.

Tu sĩ thì có bao giờ mệt vì đi đường đâu, nhưng chỉ vì cứu mình mà nàng đã dốc cạn linh lực.

Hầu Mạn Nga vừa thương xót vừa thấy ấm áp trong lòng, hít hít mũi, sau đó chợt đứng phắt dậy, cầm Xích Liên kiếm xoay người định rời đi.

Lâm Nhiên đầy hoang mang trước khí thế hùng hồn của nàng ta: “Ngươi đi đâu đấy?”

Hầu Mạn Nga rút kiếm ra, đằng đằng sát khí: “Đương nhiên là đi giết chết tên chó má họ Ôn kia rồi! Tiên sư nhà nó, hắn lại dám giở trò với hai chúng ta, suýt nữa thì khiến bà đây bỏ mạng ngay tại chỗ rồi, phải phanh thây hắn ra làm tám mảnh!”

Hầu Mạn Nga vốn đã rất ghét Ôn Tự, nếu hắn ta chỉ có bản mặt đó thôi thì nàng ta sẽ cân nhắc đến việc hiếp xong rồi giết, nhưng bây giờ nàng ta không nghĩ gì cả, chỉ muốn giết chết hắn ta ngay lập tức.

“…” Lâm Nhiên có hơi cạn lời: “Đi còn không vững mà ngươi đòi giết ai, quay lại đây đi.”

“Không được! Ta phải giết chết hắn ta!”

Hầu Mạn Nga hận đến mức hai mắt đỏ ngầu, giậm chân tại chỗ: “Ngươi đừng cản ta, hắn ta muốn hại ta, còn biết quá nhiều bí mật của hai chúng ta… Đằng nào thì ta cũng không thể để hắn ta sống, cho dù là Đại công tử của Ôn gia thì hắn ta cũng phải chết!”

Đáy mắt Hầu Mạn Nga hiện lên vẻ lạnh lẽo thấu xương.

Nàng ta có thể để Lâm Nhiên biết bí mật của mình, dù sao thì nàng ta đã chịu khổ quá nhiều vì người này rồi! Nàng ta chấp nhận!

Nhưng nàng ta tuyệt đối không thể giữ lại một quả bom hẹn giờ như Ôn Tự được.

“Hắn ta chết cũng được.”

Lâm Nhiên nghĩ nghĩ rồi thật thà nói: “Nhưng nếu ngươi không giết được hắn ta, ngược lại rất có thể sẽ bị hắn ta giết chết.”

Hầu Mạn Nga: “...”

“Ta không muốn cản ngươi đâu, nhưng ta không cản ngươi, chẳng phải ngươi sẽ chết cho người khác hưởng sao?”

Lâm Nhiên dừng lại rồi nói tiếp: “Mặc dù trong quá trình chết cho người khác hưởng đó, có lẽ ngươi vẫn có được niềm vui của việc biếu không người ta, nhưng ta thì lại mất công cứu ngươi rồi. Ta vất vả cực nhọc suốt một chặng đường mà lại chẳng nhận được gì, ngay cả người cũng mất luôn, thế thì ta thảm quá rồi.”

Hầu Mạn Nga: “...”

Đm có ai muốn biếu không để hưởng niềm vui đâu? Trên đời này chỉ có hưởng chùa mới vui vẻ thôi!

“Ngươi đúng là dẻo mồm dẻo miệng!”

Hầu Mạn Nga thẹn quá hóa giận, nhào vào cấu nàng.

Lâm Nhiên lập tức tung chiêu nằm thẳng, hai tay đặt trước bụng, ung dung như một kiếm tu nghèo khổ vừa không có tiền nộp thuế nông nghiệp vừa không có tiền mua túi cho con dâu: Cào cấu? Đánh đập? Tùy, đằng nào thì cũng không có một xu.

Hầu Mạn Nga bị bất ngờ trước sự bình thản (không biết xấu hổ) của Lâm Nhiên, cũng chẳng buồn cào tiếp nữa, sau khi vò đầu nàng thành tổ chim, nàng ta chán nản ngồi phịch xuống bên cạnh nàng.

Lâm Nhiên vuốt cho sợi tóc ngố xẹp xuống, vẫn bình tĩnh như thường.

Hầu Mạn Nga cảm thấy cạn lời, vẫn không cam tâm: “Sao ta lại không giết chết hắn ta được, tu vi của hắn ta chỉ cao hơn ta có một cấp thôi mà. Lần này hắn ta hãm hại ta, ta không đề phòng trước nên mới trúng chiêu, nếu không thì ta có nhiều pháp bảo như vậy, đánh trực diện ta chắc chắn mạnh hơn hắn. Ngươi dựa vào đâu mà nói ta không đánh lại hắn ta?!”

Lâm Nhiên ném cho nàng ta một ánh mắt để nàng ta tự hiểu: “Ngươi nghĩ thế thật hả?”

Hầu Mạn Nga tức đến nỗi đầu sắp bốc khói.

Nhưng nàng ta phải công nhận, trong sâu thẳm đáy lòng, nàng ta hơi sợ hãi Ôn Tự.

Đến bây giờ nàng ta vẫn nhớ rõ nỗi hoang mang sợ sệt khi ký ức bị đào lại, cảm giác bất lực và tuyệt vọng khi hồn phách kia bị lôi ra khỏi cơ thể sống sờ sờ, còn nam nhân đó thì lại lẳng lặng đứng trong biển hoa nở rộ, dáng người cao ráo, thanh thoát như ngọc.

Vô số đom đóm vây quanh hắn ta, hắn ta cong môi nở nụ cười rất nhạt, ánh mắt nhìn nàng ta dịu dàng như gió xuân, nhưng chỉ cần phất nhẹ tay áo một cái, dường như có thể dễ dàng lấy đi tất cả của nàng ta.

Vẻ thờ ơ lạnh nhạt đó, vẻ hờ hững, bình thản ẩn giấu dưới lớp mặt nạ đó khiến người ta thậm chí không dám oán hận, chỉ có nỗi sợ tột cùng.

Đó còn là con người ư? Hắn ta vốn dĩ là con quái vật đội lốt người!

Hầu Mạn Nga cảm thấy tay chân mình lại bắt đầu lạnh cóng, nàng ta không chịu nổi mà phải cọ cọ vào Lâm Nhiên ở bên cạnh, vẫn cảm thấy không đủ, thế là nàng ta ôm cánh tay nàng, ngửi mùi cỏ cây thoang thoảng như mùi trúc trên người nàng, không hiểu sao lại thấy lòng được trấn tĩnh.

“Này.”

Hầu Mạn Nga ghé sát tai nàng, thì thầm giống như mấy cô bạn thân nói bí mật cho nhau nghe: “Vậy ngươi có đánh thắng được hắn ta không?”

Lâm Nhiên suy tư một lát: “Có thể.”

Nàng chưa từng thăm dò Ôn Tự kỹ càng, nhưng dựa vào việc hắn ta có thể đoán được điểm khác thường của Hầu Mạn Nga, thậm chí có thể điều khiển biển mị hoa, suýt nữa lấy đi hồn phách của Hầu Mạn Nga dễ như trở bàn tay cũng đủ để chứng tỏ tu vi của hắn ta không đơn giản chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong.

Ít nhất hắn ta phải là một Kim Đan, chưa biết chừng còn là Kim Đan bậc cao.

“Vậy thì có kịch hay rồi! Ngươi lợi hại quá!”

Hai mắt Hầu Mạn Nga sáng lên.

Nàng ta vẫn luôn biết Lâm Nhiên không tầm thường. Lâm Nhiên có thể cứu nàng ta thoát khỏi tay Ôn Tự, mới vừa rồi nghe nàng ta lải nhải rất nhiều chuyện kiếp trước, đáng lẽ Lâm Nhiên phải rất kinh ngạc, rất nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu nàng ta đang nói gì mới phải. Thế nhưng Lâm Nhiên không như vậy, nàng bình thản đến lạ thường, như thể chưa nghe thấy gì cả.

Hầu Mạn Nga không biết Lâm Nhiên rốt cuộc biết những gì, cũng không biết nàng có bí mật gì, nhưng những chuyện đó không còn quan trọng nữa, bởi vì thái độ của Lâm Nhiên đã nói rõ hết thảy: Nàng không bận tâm nàng ta có phải Hầu Mạn Nga hay không, người nàng quan tâm và bảo vệ chính là nàng ta.

Ái chà, càng nghĩ càng thấy hạnh phúc.

Hầu Mạn Nga cắn môi, sáp lại gần hơn, kề tai nói nhỏ với nàng: “Vậy chờ ngươi hồi phục lại, hai ta sẽ hợp sức giết chết hắn ta! Ta có một pháp bảo được cất kỹ, chính là pháp bảo hoa sen của ta mà ngươi đã từng nhìn thấy rồi. Đó là thứ cha ta cho ta để bảo vệ tính mạng. Đừng thấy uy lực của nó yếu ớt trong tay ta mà nhầm, thực chất nó lợi hại lắm, nghe nói nếu mà bùng nổ thì ngay cả Kim Đan hậu kỳ cũng phải rét run. Đến lúc đó ngươi ở đằng trước thu hút sự chú ý của hắn ta, ta ở phía sau đánh lén hắn ta. Đm, mấy ngàn viên linh thạch thượng phẩm bà đây phung phí hết luôn, chỉ cần cho hắn ta thăng thiên ngay tại chỗ.”

Lâm Nhiên lắc đầu.

“Tại sao?”

Hầu Mạn Nga rất uất ức, ôm cánh tay nàng nói nhỏ: “Hắn ta bắt nạt người ta, hắn ta bắt nạt người ta quá đáng lắm đấy. Chẳng phải ngươi là thiên thần giữa trần gian vừa ngay thẳng vừa tốt bụng à, lúc này ngươi phải ra tay chứ! Ngươi là chỗ dựa vững chắc của ta, ngươi giúp ta trả thù đi mà ~ giúp người ta trả thù đi mà ~”

Lâm Nhiên nghe nàng ta lải nhải mà nhức cả đầu, liếc xéo nàng ta: “Ngươi vô tội thật ư?”

Hầu Mạn Nga nói rất hiển nhiên: “Ta gần chết đến nơi rồi mà còn không vô tội hả? Hắn ta tự dưng ra tay với ta, người ta thật là đáng thương quá đi hức hức…” Nói xong nàng ta còn giả vờ lau đi nước mắt không hề tồn tại, phát ra tiếng khóc mềm yếu.

Lâm Nhiên nói sang chuyện khác: “Thế ngươi nói cho ta biết vì sao ngươi lại xuất hiện ở biển mị hoa đi?”

Hầu Mạn Nga ngừng giả khóc, dáo dác đưa mắt nhìn xung quanh: “Ta… Ta đi ngắm trăng, đi dạo lung tung thôi, ai ngờ lại đi đến đó.”

Lâm Nhiên gật đầu: “Từ biển mị hoa đến trại chúng ta mất hơn nửa canh giờ, lần này ngươi không chỉ đi ngắm trăng ở rất xa mà còn có thể chọn được nơi ngắm trăng rất chuẩn, đúng là giỏi thật.”

Hầu Mạn Nga: “...”

Hầu Mạn Nga đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: “Được rồi! Ta muốn cướp đồ của hắn ta đấy! Được không! Thảo dược ngươi cần tìm đang ở trên người hắn ta, ta chỉ muốn lặng lẽ theo dõi hắn ta rồi lấy nó về thôi.”

Lâm Nhiên: “Sao ngươi biết chắc thứ đó ở trên người hắn ta?”

Hầu Mạn Nga coi đó là chuyện đương nhiên: “Chắc chắn là như thế! Nhìn dáng vẻ kỳ dị của hắn ta, chắc chắn thứ đó đã bị hắn ta giấu đi rồi, hơn nữa kể cả không có trên người hắn ta thật thì cũng có thể lật ngược tình thế, tra hỏi xem hắn ta muốn làm gì.”

Hầu Mạn Nga thấy mình rất có lý.

Nhưng Lâm Nhiên lại nhìn nàng ta chằm chằm: “Chỉ vì một sự nghi ngờ mà có thể theo dõi hắn ta, tự tiện lấy đồ của hắn ta, tra hỏi hắn ta ư?”

Ở trong tay áo của nàng, không ai chú ý tới có một đốm ám quang đột nhiên lóe sáng.

Hầu Mạn Nga khựng lại, bỗng chốc chột dạ, nhưng vẫn có một niềm tin mãnh liệt, nàng ta lẩm bẩm: “… Ta biết ngươi nghĩ ta rất ngang ngược. Ta không như thế với tất cả mọi người đâu. Nếu là người khác thì ta chắc chắn sẽ không làm vậy, nhưng hắn ta đâu phải người tốt lành gì, chưa biết chừng còn gây ra bao nhiêu chuyện xấu. Trộm đồ của hắn ta cũng coi như thay trời hành đạo, có câu gì ấy nhỉ, kẻ ác ắt có kẻ ác trừng trị, ta chính là....”

Lâm Nhiên: “Mạn Nga, kẻ ác có thể do kẻ ác trừng trị, nhưng ta không muốn ngươi làm một kẻ ác.”

Hầu Mạn Nga ngẩn người, ngơ ngác nhìn nàng.

“Ranh giới do con người đặt ra sẽ luôn bị hạ thấp hết lần này đến lần khác, khi hôm nay ngươi nghĩ rằng cướp đồ của kẻ có thể là ác nhân chẳng sao cả, ngày mai ngươi sẽ nghĩ rằng cướp đồ của một người xa lạ chẳng sao cả, thế thì trước sau gì cũng có ngày ngươi vì món đồ mình muốn mà ngang nhiên làm hại bất kỳ người nào, và đến ngày đó, ngươi cũng biến thành kẻ ác mất rồi.”

Lâm Nhiên nhỏ nhẹ nói: “Mạn Nga, chúng ta chỉ là người bình thường, chúng ta không có quyền phán xét người khác, chúng ta chỉ có khả năng tự bảo vệ mình… Vậy nên bây giờ ta mong ngươi nói cho ta biết, một người không thù không oán với chúng ta, một người thậm chí còn không có bằng chứng chứng minh hắn ta từng làm việc ác, để lấy được đồ trong tay hắn ta, ngươi định theo dõi hắn ta, tra hỏi hắn ta, cướp đồ của hắn ta, ngươi làm vậy có đúng không?”

Hầu Mạn Nga ngạc nhiên nhìn nàng, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi.

Nàng ta cảm thấy trong lòng rất buồn, rất ấm ức, vừa bất an vừa hoang mang lo sợ, cứ như thể điều mà mình luôn cho là đúng bất ngờ bị nhìn thấu, bị phủ nhận vậy.

“Ngươi hung dữ như vậy làm gì, ta đâu có phải vì bản thân mình, ta chỉ muốn giúp ngươi...”

Hầu Mạn Nga nghẹn ngào lấy tay lau nước mắt, nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn. Nàng ta buồn bã nói: “Ta chỉ muốn giúp ngươi thôi mà, ta thấy hắn ta chướng mắt nên muốn dạy cho hắn ta bài học, ta không nghĩ nhiều như vậy. . . Hơn nữa mọi người cũng thế mà, đây là tu chân giới, là nơi cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua thua làm giặc, nếu quá chính trực quá hiền lành sẽ chỉ bị người khác ức hiếp. Ai mà không một lần ức hiếp người khác, ai mà không bao giờ làm chuyện xấu, đó là điều không thể...”

“Mỗi người đều có ham muốn cá nhân, vậy nên quan trọng là biết kiềm chế, biết giữ mình.”

Nước mắt đột nhiên được ngón tay ấm áp mềm mại lau đi, Hầu Mạn Nga thút thít ngẩng đầu lên, Lâm Nhiên đang nhìn nàng ta bằng ánh mắt trong trẻo: “Ngươi chưa từng thử thì làm sao biết mình không làm được?”

Hầu Mạn Nga nghẹn họng trước ánh mắt trong sáng của nàng, nhưng vẫn cố mạnh miệng: “Tại sao ta phải làm được? Làm người tốt có gì hay ho đâu, ta không thèm làm thánh mẫu reo rắc thánh quang khắp nơi. Giúp người ta xong người ta cũng chưa chắc nói ta tốt, biết đâu một lúc nào đó còn đổi lại là sự tốn công vô ích, làm trò cười cho người khác, chết rồi vẫn bị người ta cười nhạo là đồ ngu ngốc.”

“Không phải vậy đâu.”

Lâm Nhiên mỉm cười, nàng chỉ chỉ lên bầu trời: “Ngươi có tin trên đời này có nhân quả không?”

Hầu Mạn Nga bĩu môi: “Ta không tin, ta chỉ tin có người sinh ra đã xui xẻo, chẳng hạn như ta đây!”

“Nhưng ta đã từng chứng kiến rất nhiều người ở hiền gặp lành, ác giả ác báo rồi.”

Lâm Nhiên nhìn nàng ta: “Chẳng hạn như, ngươi có từng nghĩ tại sao mình suýt nữa thì bỏ mạng ở biển mị hoa không?”

Hầu Mạn Nga không buồn nghĩ ngợi: “Đương nhiên là bởi vì tên tiện nhân họ Ôn kia gài bẫy ta! Chết tiệt, nhắc tới là lại sôi máu, trước sau gì bà đây cũng giết chết hắn!”

Lâm Nhiên: “Đúng là hắn ta gài bẫy ngươi. Hắn ta đã đoán trước ngươi sẽ thèm muốn thảo dược trong tay hắn ta, đoán rằng với tính cách của ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không ngồi yên một chỗ mà sẽ theo dõi hắn ta, sẽ vì sự bất cẩn và ngạo mạn mà không để ý đến thay đổi của cảnh vật chung quanh, ngu ngơ rơi vào bẫy của hắn ta.”

Hầu Mạn Nga bỗng chốc ngẩn người… Nàng ta chỉ lo căm thù Ôn Tự, nghĩ cách để phanh thây hắn ta ra thành tám mảnh mà hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.

“Lúc ta đi có cố tình dặn dò ngươi không được đi lung tung, không được tự ý quyết định rồi. Ngươi đồng ý chắc nịch nhưng lại xem như gió thổi ngoài tai.”

Lâm Nhiên hơi bất lực: “Ngươi nói sai một điểm, Ôn Tự không có sát ý với ngươi, thậm chí còn không có ác ý, thế nên hắn ta không thể chạm vào kiếm khí ta để lại cho ngươi… Bởi vì hắn ta chỉ đơn giản lấy việc đùa giỡn, thao túng lòng người làm thú vui. Hắn ta chỉ thuận thế mà làm, nắm bắt sơ qua nhược điểm của ngươi, tóm lấy mạch sống của ngươi là có thể dễ dàng biến ngươi thành con rối để hắn ta giật dây. Còn khao khát và ác niệm của ngươi mới là đầu dây mà ngươi tự tay đưa cho hắn ta.”

Hầu Mạn Nga trố mắt nghẹn họng.

Cái này, cái này…

“Nếu như khi đó ngươi không có ý định âm thầm trộm dược thảo thì ngươi sẽ không theo dõi hắn ta, cũng sẽ không rơi vào bẫy của hắn ta. Mà nếu ngươi không trúng kế thì hắn ta cũng sẽ không mạo hiểm đắc tội với ta, chủ động ra tay với ngươi… Nếu như vậy, có lẽ lúc ta quay lại, ngươi đang bình an ngồi bên đống lửa, chán nản ngủ gà ngủ gật chờ ta về ấy chứ.”

Hầu Mạn Nga: “...”

Hầu Mạn Nga chăm chăm nhìn nàng, một lúc lâu sau, bỗng dưng lại khóc sướt mướt.

“Ngày nào ngươi cũng giảng đạo lý dạy đời ta thì thôi đi, giờ còn giảng huyền học cho ta nghe nữa!” Hầu Mạn Nga buồn bã phẫn nộ: “Thì ra ta suýt nữa tiêu đời là vì lỗi của ta ư?! Cmn, ta có hiểu nhiều như vậy đâu, lúc nào ngươi cũng làm ta thấy áp lực vô cùng, khiến ta sắp tự thu mình lại rồi! Ngươi có thể làm một người bình thường trên dương gian được không hả! Thế này thì quá đáng quá đấy hu hu…”

Lâm Nhiên: “...”

Lâm Nhiên thay đổi sắc mặt, nụ cười có phần gượng gạo: “Xin lỗi xin lỗi, nuôi nhiều con quá nên đôi lúc không khỏi lắm lời… Ta sẽ cố hết sức để kiềm chế.”

Hầu Mạn Nga: “Hu hu…”

“Thôi được rồi được rồi, đừng khóc nữa.”

Lâm Nhiên xoa xoa đầu nàng ta: “Dĩ nhiên không hoàn toàn là lỗi của ngươi, nhưng cũng không phải ngươi không có lỗi… Nói thật, ta nghĩ ngươi trải qua lần này cũng tốt. Quá khứ mà ngươi không thể buông bỏ và nhược điểm về tính cách của ngươi đều là tai họa đối với ngươi, nếu như mặc kệ nó thì sau này chưa biết chừng sẽ biến ngươi thành tâm ma cả đời. Nhưng bây giờ ngươi đã nhận ra nhược điểm của mình, đối diện với nó, đương đầu với nó, hóa giải nó, sẽ có một ngày ngươi có thể hoàn toàn chiến thắng nó, như thế ngược lại là trong cái rủi có cái may, ngươi sẽ được lợi suốt đời.”

“Ngươi nói thì đơn giản lắm. Ta suýt nữa thì mất mạng, lấy đâu ra được lợi suốt đời.”

Hầu Mạn Nga không hề cảm thấy được an ủi, ngược lại còn khóc to hơn: “Ta khổ quá mà, ngươi không dỗ dành ta, không cùng chung kẻ thù với ta thì thôi tạm bỏ qua. Nhưng ngươi còn bênh vực cho thằng họ Ôn chó chết kia nữa!”

“Ta không bênh vực hắn ta.” Lâm Nhiên nghiêm túc giải thích: “Ta đang phân tích tình hình cho ngươi. Ta cũng không thể chỉ ở đây mắng chửi hắn ta cùng ngươi hoặc là không biết phân biệt đúng sai mà giúp ngươi trả thù. Đó không phải là tốt cho ngươi mà đó là hại ngươi! Mạn Nga, giải tỏa cảm xúc trong giây lát là việc nên làm, nhưng đừng để cảm xúc che mờ mắt ngươi, phải giữ tỉnh táo, giữ bình tĩnh. Mạn Nga, ngươi đừng chỉ cố chấp với việc thắng thua được mất trước mắt, ngươi nên học cách nhìn xa trông rộng.”

Mũi kiếm được mài giũa mà thành, một ngày nào đó Hầu Mạn Nga sẽ phải một mình đối mặt với tu chân giới, nơi đó sẽ có những kẻ mạnh tàn nhẫn, hống hách, làm theo ý mình hơn cả Ôn Tự, sẽ có những hoàn cảnh khắc nghiệt hơn cả bây giờ…

Lâm Nhiên luôn biết rất rõ, ngay cả mình cũng không thể bảo vệ Hầu Mạn Nga mọi lúc mọi nơi. Vậy nên thà rằng nhân lúc nàng còn có thể bảo vệ nàng ta thì cứ để nàng ta vấp ngã, trưởng thành, rèn giũa nhược điểm tệ hại thành áo giáp cứng cáp, để nàng ta có đủ kiên cường và mạnh mẽ mà vượt qua gian khổ sau này.

“Ta không thèm quan tâm nhiều thế đâu!”

Bây giờ Hầu Mạn Nga không muốn suy nghĩ, chỉ muốn giải tỏa cảm xúc, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm khóc bù lu bù loa khi ba mẹ không mua kẹo cho mình: “Rốt cuộc ngươi là chị em tốt của ai hả! Đến cuối cùng lại thành ra ta tự làm tự chịu. Theo lời ngươi nói thì ngươi còn cứu ta làm gì, để hắn ta giết quách ta đi là xong! Đó mới gọi là đáng đời ta, mới gọi là nhân quả báo ứng!”

“Như vậy không được.”

Lâm Nhiên lại cười: “Ta không đành lòng.”

Tiếng khóc của Hầu Mạn Nga chợt ngưng bặt, qua màn nước mắt lờ mờ, nàng ta thấy nàng đang mỉm cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa cam chịu, nhưng lại ẩn chứa sự kiên định không thể nghi ngờ.

Tóm lại là kiểu… mặc dù đứa trẻ nghịch ngợm có làm sai nhưng cũng chỉ có mình ta được dạy bảo, người khác chỉ trích vài câu thì không sao nhưng nếu muốn đánh đập thì nàng sẽ không cho phép.

Hầu Mạn Nga vốn dĩ nghĩ mình có rất nhiều ấm ức, rất nhiều oán hận, nhưng nghe thấy nàng nói “không đành lòng”, những cảm giác oán giận và phiền muộn kia đều tan biến, trong lòng như được thắp sáng bởi ánh mặt trời ấm áp, từ từ nở hoa.

Hầu Mạn Nga biết Lâm Nhiên là một người rất nguyên tắc, những nguyên tắc đó giúp nàng tỉnh táo, giúp nàng nhìn thấu đáo, giúp nàng dịu dàng và bao dung.

Lâm Nhiên muốn nàng ta cũng đặt ra nguyên tắc của mình, giống như dựng lên một hàng rào phòng bị, ghi nhớ và tuân thủ nghiêm ngặt, không vượt qua nó thì sẽ không sa ngã, sẽ không bao giờ hổ thẹn với lương tâm, thanh thản vô tư.

Hầu Mạn Nga cảm thấy việc đó hơi khó với mình, nhưng nàng ta sẵn sàng thử một lần, sẵn sàng cố gắng để thay đổi, chỉ vì một câu “không đành lòng”, chỉ vì trên đời này nếu như có người sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa cùng nàng ta, dẹp bỏ chông gai cho nàng ta thì người đó chắc chắn là Lâm Nhiên.

Nàng ta muốn ở bên cạnh nàng mãi mãi, muốn hiên ngang đón nhận sự quan tâm của nàng mãi mãi, muốn cùng khám phá thế giới tươi đẹp và ấm áp với nàng.

Lâm Nhiên có thể vì nàng ta mà phá tan biển mị hoa, vậy thì nàng ta cũng muốn vì nàng mà dốc sức để thành một người tốt hơn. ( truyện trên app T Y T )

Hầu Mạn Nga sụt sịt giống như một đứa trẻ bị giáo viên chủ nhiệm trách phạt, mặc dù hơi bất mãn nhưng vẫn cúi đầu nói: “Được rồi, ta sai rồi… Ta nghe lời ngươi, ta tạm thời không đi tính sổ với hắn ta nữa...”

Tuy nhiên nàng ta lại lập tức nhấn mạnh: “… Nhưng chỉ là hiện tại thôi, mặc dù ta muốn trộm đồ của hắn ta thật nhưng ta còn chưa kịp ra tay nữa, vả lại ta chỉ muốn trộm đồ để dạy cho hắn ta một bài học, ta chưa từng muốn giết hắn ta! Vậy mà hắn ta lại muốn giết ta?! Hắn ta muốn bắt linh hồn của ta đi, thù này ta ghim kỹ rồi, rồi sẽ có một ngày ta đấu với hắn ta. Ta sẽ đích thân trả thù một cách đường hoàng, ta nhất định sẽ khiến hắn ta nếm trải cảm giác đau khổ gấp mười lần!”

Lâm Nhiên mỉm cười: “Được.”

Hầu Mạn Nga thở phào, trong lòng bất giác nhẹ nhõm hơn: “Vậy chúng ta trở về đi.”

Lâm Nhiên mỉm cười nhìn nàng ta: “Ngươi vẫn bằng lòng trở về đi cùng hắn ta à?”

“Ngươi đừng có xem thường ta.”

Hầu Mạn Nga “hừ” một tiếng, hất cằm nói: “Tuy bây giờ ta vẫn chưa hiểu hết hàm ý sâu xa của của ngươi nhưng ít nhất ta biết, càng sợ điều gì thì càng phải đối diện với nó. Ta sẽ không chạy trốn hay làm những chuyện hèn hạ đâu, có giỏi thì hắn ta đến đây nữa đi, ta có liều mạng cũng phải chết chung với hắn ta, để xem ai đánh bại ai.”

Lâm Nhiên bật cười lắc đầu, trong lòng cũng rất vui mừng.

Thất bại không đáng sợ, sợ sệt cũng không đáng sợ, điều đáng sợ là vì sợ sệt mà đánh mất đi can đảm đứng lên lần nữa.

Hầu Mạn Nga có thể có nhiều khuyết điểm, nhưng nàng ta có một sức sống kiên cường từ trong máu… Nàng ta rất dũng cảm, thật sự là một cô nương rất dũng cảm.

Lâm Nhiên cùng Hầu Mạn Nga đi về doanh trại, đống lửa vẫn đang cháy, ánh lửa màu đỏ rực bập bùng sưởi ấm toàn thân.

Nam nhân cao gầy không biết đã quay về ngồi bên cạnh đống lửa từ lúc nào, đang thong thả phe phẩy cây quạt hương bồ cũ kỹ. Nghe thấy tiếng, hắn ta quay sang nhìn, gương mặt đẹp đẽ hiền lành càng trở nên hòa nhã dưới ánh lửa.

Hắn ta cong môi, mỉm cười chào hỏi: “Lâm cô nương, Hầu cô nương, hai người về rồi à, mau lại đây sưởi ấm đi.”

Mặc dù Hầu Mạn Nga đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng nhưng thấy bộ dạng niềm nở, bình thường của Ôn Tự, nàng ta vẫn không khỏi run lên.

Nàng ta thật sự không hiểu, làm sao một người suýt nữa bắt đi hồn phách của người khác mà vẫn có thể vừa thản nhiên vừa thân thiết nói chuyện với người bị hại như vậy? Giống như họ không phải là kẻ thù suýt nữa thì hại chết nhau, mà chỉ đang chào hỏi người bạn vừa đi dạo về thôi.

Hắn ta không thèm bận tâm chút nào sao? Hắn ta cũng không tự biết xấu hổ à?

Hắn ta không phải là kẻ điên, hắn ta là một con quái vật! Một con con quái vật tùy ý làm bậy mà chẳng lo lắng điều gì!

Hầu Mạn Nga cố gắng không lùi lại phía sau, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Ôn Tự, không muốn lộ ra sự rụt rè.

Ôn Tự mỉm cười nhìn nàng ta, thấy vết thương trên cổ nàng ta đã hoàn toàn lành hẳn, thần trí cũng rất tỉnh táo, lại không hề có biểu hiện bị phản phệ sau khi hồn phách rời khỏi thể xác, hắn ta hơi nhướng mày.

Hắn ta đang định nói gì đó thì Lâm Nhiên chợt lên tiếng: “Ôn công tử, ngươi qua đây một lát đi, ta có mấy lời muốn nói với ngươi.”

Ôn Tự đang hé miệng thì dừng lại, nhanh chóng dời tầm mắt sang Lâm Nhiên.

Nàng lẳng lặng đứng đó, thanh y rộng tung bay trong gió đêm lộ rõ vẻ mảnh mai thon thả của nàng. Dưới ánh trăng, đôi mắt nhìn hắn ta không có sóng gợn lăn tăn, yên ả như mặt hồ.

Lòng bàn tay hắn ta lại bắt đầu ngứa ngáy tê dại không kiểm soát được, Ôn Tự chạm vào má trái, chỗ đó có một vết thương do nàng gây ra. Kiếm khí của nàng cực sắc lạnh, đến mức bây giờ vết thương vẫn chưa lành hẳn, chỉ hơi râm ran đau nhưng lại kéo dài liên tục.

Chút đau đớn đó không đáng ngại, nhưng khi Ôn Tự nhìn nàng thì lại đột ngột cảm thấy cơn đau ấy cực khó chịu, giống như có vô số con kiến đang chui vào trong máu thịt, chui vào trong xương cốt khắp người, cuối cùng chui vào trái tim hắn ta, khiến hắn ta ngứa ngáy, khiến hắn ta hết sức khổ sở.

Hắn ta khe khẽ thở gấp rồi mới chậm rãi đứng lên, đôi mắt nhu hòa nhuốm màu nước nhàn nhạt, nở nụ cười: “Được, Tự xin nghe theo.”

Hầu Mạn Nga hơi lo lắng, bèn kéo tay Lâm Nhiên: “Ngươi muốn nói gì với hắn ta thế, không phải ngươi đã nói tạm thời không cho ta tính sổ với hắn ta hả...”

“Không có gì.”

Lâm Nhiên vỗ vỗ tay nàng ta: “Ta có chút chuyện muốn nói với hắn ta thôi.”

Nàng liếc nhìn Ôn Tự, xoay người đi vào rừng cây.

Ôn Tự lập tức theo sau, nhìn bóng lưng của nàng không rời mắt, trong con ngươi dường như hiện lên một vẻ xảo quyệt đáng sợ. Lúc đi ngang qua Hầu Mạn Nga, thậm chí hắn ta còn chẳng buồn liếc nàng ta lấy một cái.

Hầu Mạn Nga vô tình trông thấy ánh mắt Ôn Tự nhìn Lâm Nhiên, da đầu tê dại vì sợ hãi.

Nàng ta đứng ở đó một lát, cho đến khi kịp phản ứng lại, vội vàng muốn đuổi theo thì Ôn Tự đã đi rất xa, cùng Lâm Nhiên biến mất trong rừng sâu.

Ôn Tự nhìn theo bóng lưng Lâm Nhiên, trong mắt bất giác có một tầng sương mù lan ra, màu sương càng lúc càng đậm, càng lúc càng tối, giống như một con quái vật dưới vực sâu chậm rãi há cái miệng không đáy, muốn từ từ nuốt chửng người trước mắt.

“Lâm cô nương.”

Hắn ta lên tiếng, lúc này mới nhận ra giọng mình khàn đến đáng sợ: “Cô nương gọi Tự đến đây là để hỏi tội sao?”

Không, hắn ta biết, hắn ta đã nghe thấy rồi, nàng không đến hỏi tội.

Nàng là một cô nương vô cùng thông minh và tỉnh táo. Nàng không định trở thành kẻ thù với hắn ta lúc này, vậy nên nàng thậm chí còn khuyên ngăn tiểu cô nương có dị hồn ấy, dĩ nhiên cũng sẽ không hỏi tội hắn ta, làm to chuyện lên.

Lâm Nhiên đứng vững, xoay người, lẳng lặng nhìn hắn ta, sau đó nhìn vết thương trên má trái hắn ta.

Ôn Tự cảm thấy nơi đó lại bắt đầu ngứa ngáy tê dại, huyết khí dâng trào, yết hầu khẽ lên xuống, hơi thở bất giác rối loạn.

Nàng bỗng dưng hỏi: “Đau không?”

Ôn Tự nín thở, nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi mắt nàng trong veo, ánh mắt bình thản, không nhận ra được cảm xúc gì.

Giữa lớp sương mù có gợn sóng êm ả nổi lên, hắn ta chợt cong môi mỉm cười, trong con ngươi chuyển động là sự quyến luyến bí ẩn mà không thể nói thành lời: “Là do Lâm cô nương làm bị thương nên không đau.”

“Ừ.”

Lâm Nhiên gật đầu, sau đó không dài dòng mà đấm thẳng một quyền vào mặt hắn ta.

Ôn Tự bất ngờ không kịp đề phòng, mặt bị đánh nghiêng sang một bên, máu chảy xuống, đầu óc choáng váng.

Ôn Tự: “...”

Ôn Tự: “???”

Lâm Nhiên siết chặt nắm đấm, bình tĩnh nói: “Vậy bây giờ ngươi bắt đầu thấy đau được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play